Từ đó về sau, hắn không bao giờ để mình hy vọng xa vời về thân tình hư vô mờ mịt kia, hắn không còn ngượng ngùng, nội liễm, nỗ lực học kết giao với người khác. hắn cũng không nghĩ đến Sở Mộc Tình, từ đây, bọn họ cơ hồ như người lạ. Đến sơ trung, ngẫu nhiên hắn nghe được bạn học phía sau nói chuyện đăng kí cuối tuần đi học bơi, thần sử quỷ sai, hắn cũng báo danh. Cùng chung một ban, người ngồi sau đó tính tình lại dễ gần, thực nhanh bọn họ liền quen nhau. Có một lần, bạn ngồi sau đột nhiên hỏi hắn sao lại nghĩ đến học bơi, hắn hơi hơi sững sờ, trong đầu hoảng hốt hiện lên cảnh tượng khi cô rơi xuống nước. thật lâu sau hắn tự giễu cười, vui đùa nói ra, là bởi vì sợ ngày nào đó không cẩn thận rơi vào nước sẽ không ai cứu hắn. Thời gian qua thật nhanh, hắn từng chút càng rộng rãi hơn, có khi cơ hồ không nhớ nổi mình ngày trước. hắn nghĩhóa ra cũng không phải khó như vậy. Tần Úy Nhiên đối xử với hắn vẫn như trước. hắn đã biết chuyện giữa cha mẹ mình, từ trên mạng hắn tìm được ảnh chụp của cha. Đôi mắt phượng giống hệt nhau, hắn lớn lên so với cha hắn có bảy phần tương tự. Khó trách. hắn cứng mặt đóng trang web. hắn trộm sửa lại nguyện vọng, lựa chọn học cao trung ở nơi khác, an tĩnh chịu Tần Úy Nhiên khiển trách, rồi mới mang theo hành lý, rời khỏinơi gọi là nhà. Ở đất khách, hắn có rất nhiều bằng hữu, học lái xe, chơi đùa rất nhiều thứ kích thích. Lúc dồn dập thở dốc cùng trái tim nhảy mạnh lên, hắn cảm nhận được nhẹ nhàng và sung sướng xưa nay chưa từng có. Đương nhiên, đại học hắn cũng lựa chọn thành phố khác. Chỉ là thi đại học xong đến nghỉ hè, hắn không thể không trở lại cái nhà kia. Giang Cầm qua đời. hắn nhịn không được có chút khổ sở, người ôn nhu như vậy, nói đi là đi. Nguyên nhân bà qua đời hắn cũng có nghe thấy. Hóa ra, tình yêu hắn đã từng hâm mộ, bất quá chỉ như vậy. Tình yêu thật là thứ kỳ quái. Ngọt ngào lại đả thương người, lúc nó tan vỡ, bị thương tốtnhất, vẫn là trẻ con. Đây là ý tưởng hiện lêntrong đầu lúc hắn nhìn thấy Sở Mộc Tình ở nhà. cô gái nhỏ ôm chân ngồi trên cỏ, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt mượt mà trong trí nhớ gầy vô cùng, mắt to trống rỗng vô thần, đầy tơ máu. không thể khống chế, ngực hắn đột nhiên co rút. hắn gnhĩ, hắn từ trên người cô thấy được quá khứ của mình, hắn đồng tình cô, cho nên hắn mới có thể không yên lòng như thế. hắn mang cô lên xe, đi công viên trò chơi, chơi rất nhiều trò kích thích, giống hắn ngày trước. Quả nhiên, phát tiết xong, trên mặt cô lại có nụ cười. Lý trí nói cho hắn, làm được đến đây, làm cô ra khỏi bi thương, là đủ rồi. Chính là tim căn bản không thể khống chế, nhịn không được muốn tới gần cô, muốn nhìn cô cong mắt cười ngọt ngào, muốn nghe cô gọi hắn “Cảnh Chi ca ca”; nhìn thấy cô khổ sở sẽ đau lòng, cùng ở chung với côtim sẽ nhảy thực nhanh, lúc gọi cô là “Tiếu Tiếu” hắn sẽ cảm thấy thực thỏa mãn; vừa tách ra liền nhớ cô không chịu nổi, trộm trở về thăm cô sẽ cảm thấy thực ngọt ngào… Quan trọng nhất chính là, giờ phút này, bên người cô, cuối cùng chỉ có hắn. Mười chín tuổi mùa hè năm ấy, đêm trước khi chia tay, cô đầy mặt không nỡ, mắt to thủy nhuận là tình yêu không che dấu được, tràn đầy, tất cả đều là hắn. Dưới ánh trăng nhu hòa, cô đẹp như vậy, chọc người trìu mến như vậy, làm hắn động tâm như vậy. Trong đầu nóng lên, hắn khống chế không được mà hôn cô. Nụ hôn đầu tiên. Ngây ngô lại ngọt ngào, cẩn thận mà quý trọng. một ngày đó, trắng đêm hắn không ngủ, lăn qua lộn lại, trong đầu loạn thành một đoàn, rồi lại ngăn không được mừng thầm. hắn nghĩ, cứ như vậy đi, không cần quản quá khứ những thứ đó, hắn thích cô, chắc chắn. hắn muốn ở cùng cô một chỗ. Nghĩ kỹ rồi, ngày mới sáng, hắn đã gấp chờ không nổi đứng dậy, chờ ở cửa phòng cô. hắn nghĩ trước khi đi nói cho cô biết tâm ý. Nhưng ở ngoài cửa, hắn gặp Tần Úy Nhiên. Thần sắc bà nhàn nhạt nhìn hắn, nói tối hôm qua thấy bọn họ ôm hôn. Bà nói, tốt nghiệp rồikết hôn với Mộc Mộc, Mộc Mộc rất thích con, đừng cô phụ con bé. Bà nói đương nhiên như vậy, ánh mắt lãnh đạm, phảng phất chỉ là đang thông báo cho hắn chuyện này. Bởi vì cô thích hắn, cho nên kết hôn. không phải bởi vì hắn thích cô. Bà không hề có hỏi ý nghĩ của hắn, ngược lại lo lắng hắn sẽ phụ cô, giống như cha hắn. một khắc đó, hắn cảm giác tựa như có bồn nước lạnh tưới vào đầu, nhiệt tình, kích động cùng sung sướng cả người, nháy mắt hoàn toàn tắt vụt. hắn bỗng nhiên cảm thấy đáng cười lại thật đáng buồn. Vì mình suốt đêm mâu thuẫn và rối rắm mà cảm thấy buồn cười, vì rõ ràng đã sớm nói mình không cần để ý nhưng một khắc này vẫn khổ sở mà muốn khóc thì cảm thấy thật đáng buồn. Bằng cái gì phải như ý bà? hắn lạnh lùng nghĩ. hắn xoay người trực tiếp mang theo hành lý rời khỏi thành phố A. hắn lựa chọn cắt đứt phần cảm tình kia, nhưng đầu có dễ dàng như vậy? Cho dù cố tình không liên hệ, nhưng mấy ngày liền, trong mộng ngoài mộng, trong đầu hắn tất cả đều là cô, thống khổ lại tra tấn. không thể cứ như vậy. Thế là, hắn đáp ứng một nữ sinh trong ban đã theo đuổi hắn thật lâu, lại thổ lộ với hắn. nói đến cũng châm chọc. Đúng cái ngày hắn chấp nhận đó, sau khi tan học, hắn giống như thường lệ đira phòng học, nữ sinh kia đuổi theo lôi kéo cánh tay hắn, nói “Sao anh không đợi em”, ở trong đám người, hắn thấy được khuôn mặt quen thuộc lại tái nhợt kia. hắn nghĩ, có lẽ ông trời cũng không muốn bọn họ cùng nhau. hắn duỗi tay ôm người bên cạnh, nhướng mày nói cô chỉ là muội muội của hắn, nhìn côđỏ mắt chạy đi, không thèm để ý mà cười. Chỉ có chính hắn biết, tay trái cắm ở túi quần, sớm đã nắm đến phát đau, như tim hắn.