Xuyên nhanh tích trữ công đức
Chương 135 : Chương 9-10
Sở Ngạn đưa tay lên môi Hạ Dục Niên, hơi ấn ấn một chút, lại dùng đuôi như có như không trêu chọc y.
Tay lại không yên phận chạm vào yết hầu khô nóng của ai kia, nụ cười trên môi vẫn luôn giữ nguyên, thật sự không giống một tiểu bạch thỏ gì cả.
- "A, anh muốn tôi thể hiện thành ý thế nào đây?"- Hắn vẽ ra một vòng tròn nhỏ trước ngực y, bản chất bỡn cợt thật không thể giấu được nữa.
Hạ Dục Niên lăn tăn nhìn hắn, biết rằng người này đang cố ý khơi dậy dục hỏa bên trong mình, càng không kiêng dè mà sờ qua sờ lại lên làn da mềm mại kia.
Nhưng vẫn là một sự thật phũ phàng hơn tất cả, Sở Ngạn hiện tại là nửa người nửa cá, dù có muốn cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Thấy được vẻ mặt dục cầu bất mãn của y, Sở Ngạn không khỏi buồn cười.
Vòng tay qua cổ Hạ Dục Niên, mà hôn hôn lên cằm y an ủi -"Hải yêu chúng ta có dục tính không cao, ngoài trừ đến kỳ nhục dục sinh sản duy trì nòi giống thì hoàn toàn không động chạm đến nhau"- Hắn vươn người lên một chút, hôn lên cái cổ phủ màu bánh mật, chậm rãi nói tiếp -"Bọn ta khi đã đến kỳ nhục dục thì không khác con người là mấy đâu"-
- "Khi nào?"- Hạ Dục Niên thở nhè nhẹ, hàm ý muốn hắn rất rõ ràng.
Sở Ngạn cười rộ lên -"Không biết"- Hắn quả nhiên là trêu chọc Hạ Dục Niên.
Một vài vị diện trước, Sở Ngạn vẫn luôn có một thú vui chính là khiến y phát hỏa nhưng hậu quả là mình cũng cháy theo, thậm chí cháy đến mức xương cốt đều rã rời, một hai ngày không thể cử động được.
Nhưng hiện tại y có muốn làm hắn như vậy cũng không được, quân tử vẫn nên nắm chuẩn thời cơ chứ.
- "Nếu đã như vậy, thì em dùng cái miệng nhỏ này để giải quyết hậu họa của em đi"- Hạ Dục Niên cười cười khi thấy sắc mặt có chút thay đổi của hắn.
Sở Ngạn mím môi, chết tiệt, sao lại quên mất còn có thể đau ở xương quai hàm chứ.
•
Hạ Dục Niên quay lại với công việc, y bắt đầu bằng việc cho người thăm dò phần lãnh hải dưới đáy biển sâu.
Bọn họ cần khám xét toàn bộ mạch biển, dạo này thời tiết bất ổn, khiến không ít hải quân phải bỏ mạng, điều này có thể là một thứ ảnh hưởng rất lớn đến hải quân lục chiến.
Nếu như thật sự núi lửa dưới đáy biển chuẩn bị cho đợt phun trào thì phải nhanh chóng cho toàn bộ quân rút lui vào đất liền.
Khá là phiền phức nếu như kẻ địch nhân cơ hội đó vượt biên tiến vào nội địa.
- "Phó tư lệnh, đã kiểm tra địa chất dưới đáy biển, theo bản thống kê toàn bộ núi lửa đều đã ngủ yên, khả năng thức tỉnh chỉ có 10% mà thôi"- Một hải quân tiến vào phòng chỉ huy, bọn họ đã ở dưới biển cả mấy ngày rồi, ai cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi nhưng Hạ phó tư lệnh không nói gì thì ai dám than thở đây.
Hạ Dục Niên quan sát bản báo cáo, trong ánh mắt vẫn có phần hoài nghi.
Nếu như không phải do núi lửa phun trào vậy thứ gì đủ mạnh để khiến cho hàng loạt sóng thần bỗng nhiên xuất hiện chứ.
Một ngày nguyên nhân vẫn chưa được tìm ra, Hạ Dục Niên không lúc nào yên tâm được.
Lúc này, từ trong bộ đàm truyền đến giọng của Hạ Thiển -"Tiểu Niên, di chuyển sang định vị đã gửi, nơi đó xuất hiện những cơn chấn động mà trực thăng không thể nhìn thấy được"-
Hạ Dục Niên ân một tiếng, nhanh chóng thu thủy quân trở về, chuẩn bị đến vị trí đã xác định.
Sợi dây chuyển trên cổ y lại bất chợt run lên, toát ra những ánh sáng nhẹ nhàng mà mắt thường không thể nhìn thấy, một tín hiệu nữa lại được truyền đến cảnh báo y nhưng bản thân y lại không hay biết.
Bọn họ càng tiến đến gần hải vực được chỉ định, xoáy nước bên trong càng trở nên mạnh hơn.
Dương Liên một bên điều khiển tàu ngầm, một bên luôn hết sức quan sát khuôn mặt trầm trọng của Hạ Dục Niên, trong lòng càng dâng lên dự cảm không lành khi y lên hạ lệnh -"Không được tiến vào bên trong, lui về"-
Các hải quân đều không hiểu tại sao Hạ Dục Niên ra lệnh như vậy nhưng bọn họ đều đồng loạt gạt thanh quay đầu.
Trong lòng bọn họ ít nhất cũng có dự cảm không lành rồi.
Hạ Dục Niên nhanh chóng liên lạc với bộ chỉ huy, nhưng đường dây tín hiệu lại rè rè, không thể kết nối được.
Y mím môi lại, tay lại liên tục gõ vào phương tiện truyền tin với hy vọng sẽ trực thăng cùng tàu ngầm được phái đến đây sẽ trở về nhưng đã quá muộn.
Tiếng nổ ầm vang một khoảng không của biển cả đã chính khai mở sự nổi giận của thiên nhiên.
Tàu ngầm đầu tiên bị phát nổ, xóa đi một ít mây mù trong biển cả tăm tối.
Thông qua đèn pha đám người Hạ Dục Niên có thể thấy rõ được những mảnh giấy, dầu đen, chất thải,...!ở khắp nơi.
Hóa ra thứ đang cản trở tầm nhìn của bọn họ không phải phải thứ gì xa lạ mà chính là đám rác thải nhân loại xả ra biển lớn.
Xung quanh bọn họ lúc này có đến vài chục con cá mập trắng với kích gấp đôi cả tàu ngầm của nhân loại.
Cá mập trắng với đôi mắt sắc bén, đồng loạt tấn công vào những ánh đèn pha đang sáng đèn.
Có con thậm chí nảy mình nhảy lên không trung, muốn tấn công trực thăng đang ở gần mặt biển.
- "Sao cá mập trắng lại ở đây?"- Dương Liên không tin vào mắt mình được, cá mập trắng tuy không phải hiếm gặp nhưng để xuất hiện với số lượng này quả thật kỳ lạ.
Hạ Dục Niên nhíu mày, cố gắng liên lạc với các tàu ngầm khác nhưng thứ hồi đáp vẫn luôn là bặt vô âm tín, y đảo mắt -"Tắt tất cả đèn pha, từ từ quay đầu"- Bọn họ không thể thách chiến với dũng sĩ của biển cả.
Không thể tay không nộp mạng trên địa bàn của chúng được.
- "Tiểu Niên...!tiểu Niên...!nhanh...trở về"- Thanh âm của Hạ Thiển truyền đến, nhưng nói lập lửng không thể nghe rõ được.
- "Rốt cuộc biển cả sao lại như vậy chứ"- Có người lầm bầm, oán trách.
Hạ Dục Niên lại im lặng, chỉ có thể thầm lặng quan sát bên ngoài.
Cá mập trắng bọn chúng sao lại tập trung đông như vậy? Nhưng chưa kịp phân tích sâu hơn thì tay va chạm lần nữa vang lên, máu đỏ dính vào lớp kính trên tàu ngầm khiến ai cũng chấn động một chút.
Lại một đoàn đội vong mạng dưới nanh của cá mập.
- "Phó tư lệnh, phía trước chúng ta bị chặn rồi"- Dương Liên không thể điều khiển tàu ngầm tiến lên được nữa, dường phía trước là một vách tường lớn dày không ai có thể đâm xuyên qua vậy.
Quả nhiên sau lời báo cáo, một cái chớp mắt của cá voi khiến bọn họ đều một phen giật mình.
Trên đầu cá voi còn chảy một ít máu nhưng nó nào quan tâm, chỉ xác định tàu ngầm này một lát rồi há miệng thật to, đem tàu của bọn ngậm vào bên trong.
Màn đem bao trùm khiến cho Dương Liên muốn kích hoạt ngư lôi nhưng không ngờ Hạ Dục Niên lại ngăn cậu ta lại -"Không cần"-
Hắn nhận ra con cá voi sát thủ này, nó là trợ thủ đắc lực của tiểu yêu nghiệt đây mà.
Cá voi vừa quay đầu rời khỏi, ngư lôi từ các tàu ngầm khác bắn ra, muốn tiêu diệt đàn cá mập trắng nhưng trái lại khiến chúng nổi điên hơn.
Càng ra sức tiễn biệt đám nhân loại tàn nhẫn vào chỗ chết.
Sở Ngạn đứng cách đó không xa, sau khi thấy tàu ngầm của y rời khỏi mới nghiêng đầu quan sát những con người vong mạng dưới răng cá mập.
Mùi máu tanh lan tỏa trong nước thật khó chịu không khác gì chất hóa học lan tỏa muốn thay thế cả đại dương rộng lớn này..
Truyện khác cùng thể loại
1019 chương
49 chương
16 chương
12 chương
88 chương
67 chương