Xuyên nhanh tích trữ công đức
Chương 127 : Chương 9-2
Hải yêu Sở Ngạn lúc này nửa thân trên ưỡn ngực nằm tựa vào bờ, nửa thân cá lại phe phẩy dưới mặt hồ thoải mái đến không ngờ.
Đôi mắt lim dim dường như sắp tiến vào trạng thái ngủ nhưng giữa chừng lại bị con mèo nào đó hò hét trong đầu.
[Tỉnh, tỉnh mau, đừng ngủ nữa] - Lucifer quẩn quanh đi đi lại lại trong tiềm thức của hắn, náo động đến mức hai bên thái dương nổi gân xanh.
- "Chuyện gì?"- Sở Ngạn không nhịn được muốn phát điên, rốt cuộc con mèo này sao cả ngày cứ bắt ép hắn phải làm việc thế, rất mệt nha.
[...!Ta chỉ muốn nói với ngươi có kẻ sắp đến thôi mà] - Sở Ngạn có một thói quen rất xấu khi gặp lại y, chính là sẽ không nhịn được mà thả lỏng hoàn toàn đầu óc khi nghỉ ngơi khiến cho mọi vật xung quanh đều trở nên vô hình.
Lucifer không muốn nói lắm nhưng nó cảm thấy Sở Ngạn đang càng ngày càng chủ quan thì phải.
Sở Ngạn ngơ ra một lúc cũng cười cười hối lỗi -"Xin lỗi"- Hắn nghiêng mình, lặn xuống nước sâu, cái đuôi lấp lánh màu ngọc bảo trong nước càng trở nên đẹp hơn mỗi khi nó chuyển động.
Mỗi động tác vẩy đuôi hữu lực mạnh mẽ, rẽ nước đẩy cơ thể hắn ra ngoài hang động.
Hiện tại, cá voi sát thủ không ở đây, nó đã đi săn mồi rồi.
Sở Ngạn không muốn gây sự lúc này, hắn cần phải dưỡng thương tìm cách tìm lại ái nhân, không rảnh rỗi đùa bỡn với đám phàm nhân này.
Hắn bơi vào khe rãnh giữa các rặng núi biển, nhờ tảo bẹ cùng san hô che lấp mình lại.
Qua các khe hở, Sở Ngạn mơ mơ hồ hồ thấy được một con tàu ngầm được dát vàng cùng bạc phủ đầy khiến nó lấp lánh dưới đáy biển, từ bên trong một nhóm thanh niên mang đồ lặn bơi đi khắp nơi, dường như rất hứng thú với hang động tuyệt đẹp này.
Có người còn chụp lại rất nhiều ảnh để làm kỷ niệm.
- "A, nơi này thật đẹp"- Có một người không khỏi cảm thán mà thốt lên.
Thậm chí còn có cậu ấm dùng tay gỡ một ít ngọc trai được đính trên vách đá, quan sát tỉ mỉ mới kinh động hô to -"Đây là ngọc trai vàng mà"- Cậu ta kinh ngạc đến mức đưa mắt dạo một vòng quanh hang động mà muốn tràn cả ra bên ngoài rồi.
- "Ngọc trai vàng?"- Cô gái bơi đến bên cạnh, cô hoài nghi nhìn biểu tình kích động của người bạn.
Cậu ta thở hắt một hơi, miệng ngoác muốn đến tận mang tai -"Ngọc trai vàng trên thế giới rất ít, có tiền cũng chưa chắc có được một viên, đa số được cung cấp cho quý tộc thượng lưu vừa có tiền vừa có quyền bậc nhất đính làm mặt trang sức"- Cậu ta dừng một chút rồi hít một ngụm khí lạnh -"Thật sự nhiều như vậy chắc chắn giá trị sẽ giúp một người sung sướng đến hết đời, có khi lại nuôi được chín đời về sau của người đó nữa đấy"-
- "Tâm Vĩnh, cậu có chắc thứ này có giá trị thế không?"- Cô gái bên cạnh vẫn nghi ngờ, một hang động thế này sao con người chưa thể tìm ra được chứ.
- "Ngọc Thanh Linh, cậu xem nhà tôi buôn bán trang sức nhiều năm như vậy, sao tôi có thể nhầm được, tôi là con nhà nòi chính hiệu đấy"- Cậu ta liếc về phía Thanh Linh, cảm thấy trình độ quan sát đá quý, kim cương của mình bị sỉ nhục nặng nề.
Thanh Linh cũng biết mình lỡ lời, chỉ đành gượng cười cho qua chuyện.
Giả vờ thưởng thức vẻ đẹp của ngọc trai -"Cậu nói đúng, nó quả thật rất đẹp"- Cô xoa xoa mặt phẳng trên ngọc trai không khỏi cảm thán sự bóng bẩy của nó.
- "Có thể đây là hang động đã có chủ, đừng tự ý động"- Giọng nói thanh lãnh phát ra từ tàu ngầm không biết đã trồi lên mặt nước từ bao giờ.
Nam nhân đeo chiếc kính râm, mặc chiếc áo phanh ngực, quần bơi ngắn đến trên đầu gối một chút, khí chất của bậc thiếu gia cứ thế mà lộ ra.
Tâm Vĩnh nghe thế cũng buông ngọc trai ra, có chút nuối tiếc nhưng mà nếu đã tích trữ được số lượng ngọc châu lớn như vậy thì chắc chắn thế lực cũng không bình thường, loại cậu ấm như cậu ta chạm không nổi.
Thanh Linh cũng nghĩ như vậy, bọn họ không thể tham lam nhất thời mà lấy mạng mình ra đánh cược, không biết được người này thật sự là ai nhưng thế lực phải lớn lắm mới có thể sưu tầm thứ đắt đỏ này.
Ngay lúc này, dưới mặt nước, một thiếu niên mặc đồ lặn cũng ngoi lên, cậu ta đưa mắt về vị thiếu gia đang đứng trên mạn thuyền, kính cẩn -"Thiếu gia, thứ ngài tìm đã không thấy"- Cậu ta rũ mi, không dám nhìn vào đôi mắt kia, chỉ cảm thấy ánh mắt đó còn lạnh hơn cả nước biển xô đẩy nữa.
Cả Thanh Linh và Tâm Vĩnh cũng không dám lên tiếng, bọn họ chỉ có thể mặc niệm cho tiểu người hầu bé nhỏ kia thôi.
Hạ Dục Niên chỉ lạnh nhạt đáp -"Lên đi"- Cách đây mấy ngày trước, trong lúc dùng du thuyền đi hóng mát, Hạ Dục Niên thiếu gia thế mà lại đánh rơi sợi dây chuyền bạc do người mẹ quá cố để lại, y đã cho rất nhiều người tìm kiếm những vẫn không thấy.
Sợ dòng hải lưu đã đem nó trôi đi, Hạ đại thiếu không ngại chi một số tiền lớn thuê ngư dân lâu năm vẽ ra biểu đồ lưu động của dòng nước, thả có chiếc tàu ngầm yêu thích chỉ để tìm nó.
Và người đáng thương nhất phải kể đến Dương Liên - tiểu người hầu bên cạnh y từ nhỏ.
Chỉ vì có thể nhịn thở lâu dưới nước mà mấy ngày nay đều bị y bắt ngâm mình dưới biển hàng giờ liền để tìm cố vật cho mình.
Ngay cả máu mũi cũng chảy do chịu áp suất của nước cũng đã chảy nhưng Hạ Dục Niên chưa từng động lòng, đến lúc này cả người cậu ta đã ửng đỏ, mắt cũng sưng lên một mảng thì y mới hạ lệnh đại xá.
- "Liên Liên nhanh lên thôi, ngâm dưới nước nữa không tốt đâu"- Thanh Linh vỗ vai cậu, chỉ đành thở dài.
Con người của Hạ Dục Niên chính là tàn nhẫn như vậy, đến cả người bạn lâu năm như bọn họ cũng cảm thấy ái ngại khi ở bên cạnh.
Dương Liên nhận tách coffee nóng, lại lặng lẽ nhìn Hạ Dục Niên đang đứng ở phía mạn tàu, đôi mắt thể hiện rõ sự u buồn.
Là cậu quá vô dụng...
Ngay lúc này, dưới tàu lại dường như có cái gì ra sức đấm sầm vào, nó xoay người nhảy lên không trung, cá voi hàng ngàn tấn đập mình xuống biển tạo nên con sóng lớn, dường như muốn nhấn chìm vật thể lạ xâm nhập vào địa bàn của mình.
- "Vào tàu"- Hạ Dục Niên nhíu mày, tự hỏi sao cá voi sát thủ lại xuất hiện ở đây? Còn tấn công con người nữa chứ.
Đến khi sóng tràn vào đầu thuyền, y lại là người vào cuối cùng, thông qua sự chợp nhoáng y thấy được một người đang ngồi trên lưng cá voi, nhưng mà...!nhưng mà là nửa người nửa cá đấy.
Trong mắt Hạ Dục Niên lóe lên một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, một tràng dữ liệu bắt đầu xoay chuyển trong đầu y.
Cá voi sát thủ thường sẽ không tấn công con người hoặc ghé vào những nơi sát bờ biển hang động nhưng lần này nó lại không chỉ một phạm nguyên tắc mà là hai...!trừ phi nó đang bảo vệ một thứ gì đó.
Hải yêu? Nhưng rõ ràng hải yêu đã chính thức được tuyên bố tuyệt chủng sau khi hai con ở viện nghiên cứu Hải Dương học qua đời rồi mà.
Quả nhiên kỳ lạ...
- "Nhanh trở về đất liền, tạm hoãn việc tìm kiếm lại, có lẽ chúng ta đã xâm phạm địa bàn của người khác rồi"- Hạ Dục Niên không nhìn chỉ ra lệnh cho lái thuyền.
Sở Ngạn nhìn tàu ngầm xa khuất dần, vuốt lưng cá voi, lười biếng tận hưởng ánh nắng êm dịu -"Nếu như ngươi không muốn trở thành cái xác trôi giữa biển thì nên trốn nhanh đi"-.
Truyện khác cùng thể loại
1019 chương
49 chương
16 chương
12 chương
88 chương
67 chương