Người kia đã tỉnh. Vũ Hải Phong nhíu mày nhìn xung quanh, xung quanh toàn rơm khô, ánh sáng hắt qua cửa gỗ dọi vào người hắn. Vết thương trên người băng bó khá tốt, tuy nhiên nhìn nơi hắn đang nằm có vẻ như điều kiện không mấy khả quan. Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, có tiếng kẽo kẹt phát ra từ cửa gỗ. Con mắt Vũ Hải Phong nheo lại dường như chưa thích ứng được với ánh sáng sau khi mở cửa. Đứng trước hắn là một thằng nhóc tầm 10 tuổi, người gầy như que củi, nổi bật là đôi mắt to tròn nhìn khá sáng sủa. Tú Châu kinh ngạc nhìn người bị thương đang mở mắt. "Ngươi là người cứu ta hay là..." Tú Châu im lặng định quay đầu đi vào nhà bếp gọi Tú Bình thì Vũ Hải Phong đã đặt câu hỏi tiếp theo. "Đây là đâu vậy?" "Chờ...!một lát ạ" Tú Châu nhanh nhẹn đóng cửa rồi chạy biến. Không để Vũ Hải Phong đợi lâu, cánh cửa gỗ lại được mở ra, lần này là một cậu trai trẻ tầm 17-18 tuổi, vài phần giống cậu bé kia nhưng nhìn điềm đạm hơn nhiều. "Ngươi đã cứu ta" lần này không phải câu hỏi mà là câu khẳng định. Thiên Lam điềm nhiên gật đầu, ngồi xuống đặt rổ tre có chưa thuốc và băng vải mới. "Ngài cần thay thuốc tránh nhiễm trùng" "Đây là đâu?" "Quán trọ Cố hương phía nam kinh thành, cách hoàng thành 2 dặm, là ngựa của ngài mang ngài đến đây, tiểu nhân giúp ngài băng bó vết thương" Vũ Hải Phong nhíu mày, lần này hắn đang trên đường trở vể Nam thành, vừa ra khỏi kinh thành không bao lâu thì bị mai phục, hắn đành quay đầu ngược lại kinh thành. Người đang băng bó cho hắn tường thuật mọi việc nghe chừng đơn giản nhưng e rằng mọi việc không dễ dàng như vậy. Hắn là ngũ hoàng tử của quốc gia này, người ám sát hắn không phải kẻ nghiệp dư mà đã lên kế hoạch kỹ càng, một người bị thương như hắn mà còn sống chắc chắn không chỉ nhờ vào may mắn. "Ngươi tên là gì?" "Tiểu nhân là Tú Bình" "Mang giúp ta giấy bút" Thiên Lam không hỏi nhiều mà bình thản đi lấy giấy bút và mực lại cho người kia. Vũ Hải Phong ghi mấy ký hiệu mà người ngoài không thể hiểu, là ngôn ngữ bí mật mà người của hắn mới biết tránh thông tin lộ ra ngoài. "Ngươi đưa tờ giấy này đến tiệm quần áo Như Ý ở góc xx kinh thành, đưa cho chủ quầy" Vũ Hải Phong gấp tư tờ giấy rồi đưa cho Thiên Lam, dừng một lát rồi hắn bổ sung thêm "người đó sẽ trả công cho ngươi" Thiên Lam không trực tiếp đi mà giao cho Tú Châu. "Ca ca...!ông chủ đó cho đệ hẳn 10 đồng" Tú Châu lắc lắc túi vải, thầm nghĩ người kia đúng là đại phú đại quý. Người của Vũ Hải Phong đến và mang người đi không ai biết, đến khi Thiên Lam và Tú Châu mở cửa phòng chứa rơm lần nữa thì không còn bóng người, trong góc còn lại một tờ giấy ghi hai chữ cảm ơn và một túi vải màu nâu đất. Trong túi chứa 100 quan tiền. Người giàu ra tay thật rộng lượng. Biến cố lần này không hề ảnh hưởng đến kế hoạch của Thiên Lam. Cuộc sống ở quán trọ lại quay về như bình thường giống như chưa từng có người bị thương nào ở đây. Không lâu sau đó Thiên Lam và hai đứa em thu dọn đồ đạc chào chủ quán rồi rời kinh thành. "Tại sao lại rời đi, cuộc sống đang rất tốt mà" Tú Châu ngồi trên xe ngựa nhéo nhéo tay Tú Minh, cậu bé ê a đáp lại. "Hư...hư..." "Sẽ tốt hơn" Dự định của Thiên Lam là kiếm thiền thêm một thời gian nữa rồi mới rời kinh thành, tuy nhiên, sau sự kiện kia, tinh lính mách bảo cô nên rời đi sớm hơn. Tất nhiên những suy nghĩ này của Thiên Lam không cần thiết kể rõ ra với hai đứa nhóc. Bởi vì phía bắc tình hình bất ổn do có tiếp giáp với quốc gia khác nên cô quyết định đi về phía nam. Cuối cùng ba chị em quyết định đừng chân ở một thị trấn nhỏ ở Tây Nam, Thiên Lam mua một ngôi nhà nhỏ gồm có 3 gian phòng, một phòng chính, 2 phòng ngủ, phòng bếp và nhà kho nhỏ ở bên cạnh tách biệt với nhà chính. Phía trước cô dựng một quán ăn nhỏ. *** Vũ Hải Phong là con của một phi tử được bệ hạ sủng ái, thiên phú thông minh, là một trong những hoàng tử mà bệ hạ yêu quý, có đất phong ở Nam thành. Hắn không ôm giấc mộng trở thành hoàng đế, muốn làm một hoàng tử nhàn tản, nhưng không có nghĩa hắn tránh khỏi vòng xoáy tranh quyền. Các hoàng tử khác muốn lôi kéo, thu phục thêm thế lực về tay mình, thế nên mới có chuyện ngũ hoàng tử nằm yên cũng trúng đạn. Theo như nguyên tác thì lần ám sát này ngũ hoàng tử Vũ Hải Phong không chết nhưng đến khi thuộc hạ của hắn tìm được thì cũng đã mất đi gần cả cái mệnh. Từ đó về sau, không khác gì người đã chết. Thiên Lam không biết cô vô tình đã làm thay đổi số mệnh một người. Lại nói đến chuyện sau khi ngũ hoàng tử dưỡng lành vết thương, xử lý công vụ thì chợt nhớ người cứu hắn. Hắn sai thuộc hạ đi tìm, định mang người về khảo sát nếu là người tài thì thu về dưới trướng còn nếu vô năng thì an bài một đời bình an, dù sao cũng có công cứu mạng hoàng tử, 100 quan tiền không hề xứng chút nào. Ngũ hoàng tử không giàu nhưng thừa sức bảo về được ân nhân. Tuy nhiên, người cần tìm đã không còn ở đó. "Chạy thật nhanh..." Vũ Hải Phong phì cười. Tất nhiên chuyện này hắn không hề để lại trong đầu. Đơn giản đó chỉ là nốt nhạc đệm bé như hạt bụi trong đống công việc mà hắn cần giải quyết. *** Thời gian tiếp tục trôi đi. Quán ăn của Thiên lam nhân khí khá tốt, món ăn ngon, chủ quán tuấn tú, có duyên thành công thu hút kha khá khách quen. Thời gian này, Tú Châu không giả trai nữa, cô bé đã trưởng thành thành thiếu nữ năng động, lạc quan. Tú Minh thì đi học một thầy đồ trong thị trấn. "Tú Bình, thím có cô cháu gái ở trấn bên, hiền lành, chịu khó, biết chữ, để hôm nào đi thăm con bé với thím nhé" Nhân sinh rất êm đềm ngoại trừ gần đây có kha khá phi vụ mai mối như thế này cho Thiên Lam. Dăm ba bảy hôm lại có người níu níu kéo kéo cô giới thiệu cô nương nhà này nhà nọ. "Đợi bọn trẻ lớn lớn đã, Tú Minh nhà cháu mới 8 tuổi" "Thằng bé này, 8 tuổi đâu còn nhỏ nữa, chờ thì chờ đến khi cô nương nhà người ta lấy chồng hết thì ngồi đó mà thở ngắn than dài" Thiên Lam cười giả ngốc. "Thím à, ca ca con thích ai là việc của ca ca chứ, thím xen vào làm gì" Tú Châu chống nạnh khua nanh múa mép như mẹ già bảo vệ con. "Ai da, con bé đanh đá này, không ai thèm rước" Thím kia thấy Tú Châu thì liền cầm giỏ thức ăn và đi thẳng, bỏ lại một câu..