"Điền, Điền Đại Tráng. . . . . . Làm sao chàng có thể khi dễ ta như vậy, cho ta. . . . . . Ta muốn, cho ta. . . . . ." Lâm Bối Nhi mềm mại cầu xin Điền Đại Tráng tha thứ, cố gắng nâng cao thân thể vô lực cho người nam nhân, muốn nam nhân hung hăng xỏ xuyên qua nàng, cho nàng thoải mái một chút. "Nương tử, nàng muốn cái gì? Nàng không nói rõ ta không biết nàng muốn cái gì!" Điền Đại Tráng nở nụ cười rất xấu xa. Đã đến lúc này nam nhân còn không chịu thỏa mãn nàng, Lâm Bối Nhi tức giận đỏ ngầu cả mắt. Hừ, hắn không cho, tự nàng sẽ đoạt! Lâm Bối Nhi cắn môi dưới, chịu đựng xấu hổ mãnh liệt trong lòng, chậm rãi tự tay một chút một chút lột tập quần của mình ra. Điền Đại Tráng hơi khẩn trương nín thở, cuối cùng tập quần kia cũng bị cởi ra, lộ ra địa phương thần bí nhất. Lâm Bối Nhi trời sinh bạch hổ rất hiếm thấy, cánh hoa thật dầy rộng, chính giữa có một khe hẹp nho nhỏ, một viên hoa châu nửa che nửa đậy giấu bên dưới cánh hoa. "Nương tử, nàng thật là đẹp!" Điền Đại Tráng nhìn hoa huyệt Lâm Bối Nhi hệt như đang làm chuyện thần thánh, thậm chí còn dùng ngón tay vạch ra cánh hoa đầy đặn tinh tế quan sát mị nhục bên trong. "Đừng nhìn, chàng đừng nhìn. . . . . . A, sao chàng, đừng liếm. . . . . . Thật bẩn. . . . . ." Điền Đại Tráng liền từng chút từng chút liếm, từ trên xuống dưới, cả hậu huyệt phấn nộn cũng không buông tha. "Nương tử, nàng không hề bẩn chút nào! Nàng xem, thật là đẹp!" Điền Đại Tráng gấp hai chân Lâm Bối Nhi chồng lên nhau, để cho Lâm Bối Nhi nhìn mình như thế nào khinh nhờn nàng. Điền Đại Tráng từng ngụm từng ngụm mút mật hoa của Lâm Bối Nhi, tựa như người khát khô đã lâu không hề uống qua nước. Hắn biết dương vật của mình lớn hơn người thường rất nhiều, nếu như trực tiếp vọt vào nhất định sẽ xé rách hoa huyệt mềm mại này, thế là Điền Đại Tráng muốn làm đủ màn dạo đầu một chút, một ngón tay đưa vào trong khe nhỏ bắt đầu đào khoét mật dịch ẩm ướt. "Nương tử, nàng thật chặt chẽ, ngay cả một ngón tay nàng cũng kẹp chặt như vậy." "Không...không được hành hạ ta. . . . . . Chàng trực tiếp vào đi. . . . . . A, ừ. . . . . ." Lâm Bối Nhi nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, nàng thật sự không chịu nổi bị hành hạ như vậy, thế là nàng trực tiếp bắt lấy dương vật nóng bỏng cứng rắn muốn đưa vào trong hoa huyệt của mình. Điền Đại Tráng sợ nàng bị thương, khống chế sức lực của nàng, đưa quy đầu to lớn xâm nhập vào hoa huyệt rồi đình chỉ bất động, chỉ mới đi vào một chút xíu đã căng đến Lâm Bối Nhi kêu đau, Điền Đại Tráng hơi do dự rốt cuộc có nên tiếp tục không. "Điền Đại Tráng! Chàng có phải nam nhân hay không? Lúc này chàng còn dừng lại!" Lâm Bối Nhi không thích nam nhân cứ dây dưa, bắt lấy thắt lưng cường tráng của nam nhân dùng lực một, trong nháy mắt toàn bộ côn thịt tiến vào hoa huyệt. Lâm Bối Nhi kêu thảm một tiếng, sắc mặt nàng trắng bệch, xuyên qua thật là vô cùng đau, khoan hãy nói nhục huyệt của Lâm Bối Nhi lại nhỏ như vậy. "Nương tử, ngoan, ta không động nữa, ta không động nữa!" Điền Đại Tráng cũng không chịu nổi, hoa huyệt cực kì chặt chẽ hệt như vô số cái miệng nhỏ nhắn đang mút lấy dương vật của hắn, hắn rất muốn liều mạng mạnh mẽ đâm tới, nhưng vẫn sợ Lâm Bối Nhi bị thương, nhẫn nại đến mức mồ hôi trên trán một hạt lại một hạt rơi xuống.