Vân đạm
Chương 1 : Cuốn tiểu thuyết tầm thường
Căn cứ quân sự của Lực Lượng Gìn Giữ Hòa Bình Liên Hiệp Quốc tại Somalia.
2: 00 Sáng
“ Nhược Ngôn, hết ca trực rồi cậu chưa ngủ sao? “ – Đường Tâm Như vừa mới đi tắm về, cô đẩy cửa bước vào phòng nhìn thấy con bạn chí cốt đang ngồi cắm đầu gõ gõ bàn phím lập tức lên tiếng hỏi.
“ Cậu giao ca xong rồi à?! … Mình tranh thủ vào Fan Page bình chọn nhân vật được yêu thích nhất! … Sắp xong rồi! … Chờ mình một tý! “ – Tống Nhược Ngôn không thèm ngẩng đầu nhìn nhỏ bạn thân của mình mà vẫn chăm chú nhìn vào màn hình laptop lên tiếng trả lời.
“ Cậu bình chọn nhân vật trong cuốn tiểu thuyết “ Tuyệt Thế Nữ Hoàng “ mà hai thầy gửi cho bọn mình đó hả? “ – Đường Tâm Như nhíu mày nhìn Tống Nhược Ngôn hỏi.
“ Uhm! … Nó đó! “ – Tống Nhược Ngôn gật đầu vừa gõ bàn phím trên laptop vừa nói.
“ Hai thầy gửi cho mình và cậu hai cuốn tiểu thuyết y hệt nhau làm gì nhỉ? … Sợ mình và cậu tranh nhau đọc à? “ – Đường Tâm Như cầm cuốn tiểu thuyết mới tinh chưa mở tấm nilon bọc niêm phong lật trước lật sau ngắm nghía rồi tiện tay xé bao bọc sách, mở quyển sách ra xem thử.
“ Cái này là cái gì? “ – Đường Tâm Như cầm một miếng phù điêu bằng hợp kim nhôm khá mỏng màu nâu đồng, những họa tiết được thiết kế khéo léo phía trên khắc hình một con kỳ lân bằng vàng vô cùng sống động, đưa đến trước mặt Tống Nhược Ngôn nhíu mày hỏi.
“ Quà tặng kèm theo sách, theo như trong truyện thì đây là lệnh bài của một trong 6 vị quốc vương trong cuốn tiểu thuyết này đó! … Cuốn của mình có lệnh bài hình một con hỏa phượng … hihi! “ – Nói xong Tống Nhược Ngôn nháy mắt móc trong túi áo của mình ra một tấm lệnh bài nhìn khá giống tấm lệnh bài trên tay Đường Tâm Như chỉ khác trên mặt tấm lệnh bài kia khắc hình một con phượng hoàng đỏ rực như một ngọn lửa.
“ Truyện hay không? … “ – Đường Tâm như kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tống Nhược Ngôn tò mò hỏi.
“ Cốt truyện cũng bình thường! … Mình chỉ thích nhân vật nam phụ, không thích cặp nam chính và nữ chính nên chỉ đọc mới hơn nửa cuốn đã bỏ rồi … Tên tác giả kia ưu ái nữ chính quá, bao nhiêu cái nhất trên đời bả gom sạch hết từ nhan sắc, quyền lực cho đến nam nhân … nữ phụ thì chết hết ráo không tìm được người đủ mạnh để so găng, nam phụ thì kẻ sống dở chết dở nhưng vẫn chung tình, người thì chết vì yêu … Ít ra phải để mấy chị nữ phụ kia sống lâu thêm một chút để đấu đá phá đám coi mới hấp dẫn còn nam phụ nhiều quá nữ hoàng hưởng không hết thì chia cho nữ phụ hưởng ké cũng được mà … ! “ – Tống Nhược Ngôn mỉm cười phát huy tinh thần buôn dưa lê tốt đẹp.
“ … Nghe cũng không có gì hay! Cậu lên bình chọn chi vậy? “ – Đường Tâm Như nghe xong nhíu mày hỏi.
“ Bối cảnh truyện khá lạ, trong thế giới truyện chia làm 6 nước, mỗi nước đều có một linh vật tượng trưng gọi là ngũ đại thần thú bao gồm thanh long, bạch hổ, hỏa phượng, huyền vũ và kim lân giống như năm cánh hoa bao bọc cho viên ngọc ở chính giữa là Thiên Hoa quốc … Thiên Hoa quốc kia không truyền ngôi cho con trai nhưng lại truyền ngôi cho con gái, hoàng tộc theo họ mẹ tức là họ của nữ hoàng … Thiên Hoa quốc kia trong truyền thuyết chính là nòi giống của thần tộc cửu vĩ hồ tuyệt mỹ cho nên nữ nhân Thiên Hoa Quốc xinh đẹp yêu mỵ nổi danh khắp chốn … nhưng nam tử của nước họ lại xấu ma chê quỷ hờn nên nước họ chịu trách nhiệm “ xuất khẩu “ người đẹp cho các nước khác … Trong truyện này vì nữ hoàng kia một mình “ bao sân “ hết nên các nữ nhân khác giống như mấy bông hoa dại làm sao sánh nổi với đóa hoa mẫu đơn yêu kiều rực rỡ kia được! … Haizzzz! Uổng cho mấy anh nam phụ đẹp trai ngời ngời võ công cao cường kia chỉ có thể ôm thân thủ tiết với nữ hoàng vì không tìm ra được mỹ nhân có thể so sánh với nữ hoàng … “ – Tống Nhược Ngôn nói xong khẽ thở dài.
“ … Cậu tiếc cho mấy anh nam phụ đẹp trai không có mỹ nhân để ôm nên giờ này còn ngồi bỏ phiếu bình chọn sao???? “ – Đường Tâm mở to mắt nhìn con bạn của mình cao giọng hỏi.
“ Uhm! … Hihi! … Mình là người rất yêu cái đẹp và không chịu đựng được sự bất công mà! “ – Tống Nhược Ngôn chớp chớp cặp mắt hạnh đen láy của mình tinh nghịch đáp.
“ … Đồ sắc nữ! “ – Đường Tâm Như tủm tỉm cười rồi nói.
“ … Cậu bình chọn cho mỹ nam nào vậy? …” – Đường Tâm Như tò mò hỏi thêm.
“ Sở Hy Phong, vị vương gia y phục màu đỏ khoác trường bào màu trắng yêu nghiệt tà mỵ nhưng vì đỡ một mũi tên cho nữ hoàng mà bị trúng ngũ độc tán mà dở sống dở chết … cũng là vị vương gia tượng trưng cho lệnh bài hình hỏa phượng này nè! “ – Tống Nhược Ngôn không do dự lên tiếng trả lời, vừa nói cô vừa cầm tấm lệnh bài trên tay mình ngắm nghía.
“ … Còn tấm phù điêu này đại diện cho ai? “ – Đường Tâm Như cũng lật quyển sách tìm kiếm rồi cầm tấm phù điêu hình kim lân lên nghiêng đầu hỏi.
“ A! … Lệnh bài Kim Lân đại diện cho Mộ Tử Diệp, vị vương gia siêu cấp soái ca, giàu không tả nổi nhưng tính tình băng lãnh, y phục màu đen huyền bí viền những hoa văn hoàng kim bằng những sợi chỉ được làm từ vàng ròng … Anh ta vì cứu nữ hoàng trong một lần bị truy sát mà lấy thân làm đệm lưng cho nữ hoàng khi rơi xuống vực sâu rồi bị tàn phế hai chân … Mình lấy email của cậu gửi bình chọn cho anh ta luôn rồi hihi! “ – Tống Nhược Ngôn vui vẻ nói.
“ … “
“ Hú hú hú! … Hú hú hú! … Báo động! … Báo động! … Các đơn vị đặc nhiệm chú ý, doanh trại chúng ta bị tấn công … Lập tức triển khai kế hoạch sơ tán dân thường và rút quân! “ – Tiếng còi báo động hú vang rồi tiếng của chỉ huy trưởng phát qua máy bộ đàm vang lên vô cùng khẩn trương.
Tống Nhược Ngôn và Đường Tâm Như lập tức đứng dậy, mặc quân phục tác chiến vào, mở cửa phòng rồi lao ra ngoài.
“ Trung úy Tống, chỉ huy ra lệnh cho cô cùng với Trung úy Đường bên quân y phối hợp sơ tán và di dời người dân tị nạn lên xe đặc chủng để di chuyển vào vùng an toàn! “ – Một người lính quân hàm thiếu úy khi vừa nhìn thấy Tống Nhược Ngôn lập tức đứng nghiêm giơ tay chào rồi truyền đạt mệnh lệnh của cấp trên! “
“ OK! “
Tống Nhược Ngôn nghe xong gật đầu ra hiệu rồi xoay người chạy đến khu vực tập kết của những người dân tị nạn rồi cùng những đồng đội của mình tiến hành di chuyển người dân lên những chiếc xe đặc chủng đang nổ máy chờ đợi.
Cùng lúc này ở phía xa đã bắt đầu vang lên tiếng súng nổ giòn giã khốc liệt giữa hai bên.
“ Mọi người di chuyển nhanh lên! “ – Đường Tâm Như và Tống Nhược Ngôn đều dùng tiếng bản địa để đốc thúc những người dân đang hoảng loạn sợ hãi di chuyển thật nhanh.
“ Còn một tốp người nữa họ đang bị kẹt ở phía sau, xin các cô giúp họ với! “ – một người phụ nữ Somali đang ôm một đứa bé đứng lại nhìn hai cô lên tiếng cầu xin.
Đường Tâm Như nhìn Tống Nhược Ngôn gật đầu ra hiệu rồi rời vị trí chạy nhanh về phía sau. Tống Nhược Ngôn nói vào bộ đàm nhờ thêm hai người đến thế vị trí của mình rồi cũng chạy về hướng Đường Tâm Như vừa chạy.
“ Giúp tôi với, ba đứa con của tôi bị thương ở chân và bị phỏng không thể di chuyển được! “ – một người phụ nữ nhìn thấy Đường Tâm Như chạy đến vội nắm lấy cánh tay của cô kéo đến một chiếc lều vừa chạy vừa nói.
Đường Tâm Như bước vào lều thì nhìn thấy một nhóm phụ nữ trên tay mỗi người đang ẵm hai đứa trẻ nhỏ đang đứng phân vân vì không nỡ bỏ đi bỏ mặc bốn mẹ con của người phụ nữ đang đi cùng cô.
“ Mọi người chạy nhanh ra xe sơ tán nhanh lên! Ở đây chúng tôi sẽ phụ trách! “ – Đường Tâm Như nhìn nhóm phụ nữ đang đứng dùng tiếng bản địa mà nói.
Nói xong Đường Tâm Như ẵm đứa bé bị thương nhẹ nhất đang nằm trao cho người phụ nữ đứng bên cạnh nói:
“ Cô bế đứa bé này chạy trước, tôi và bạn tôi sẽ bế hai đứa bé kia ra sau! Nhanh lên! Không kịp đâu! “
Đường Tâm Như vừa dứt lời thì Tống Nhược Ngôn cũng vừa chạy vào lều gấp rút nói:
“ Nhanh lên, bên phiến quân dùng đến tên lửa mini rồi, xe không chờ lâu được!”
“ Mọi người cúi thấp người chạy nhanh lên, xe chỉ chờ thêm 5 phút nữa thôi! “ – Tống Nhược Ngôn hét lớn.
Nhóm người phụ nữ lúc này mới hoảng sợ vội vàng chạy ra ngoài hướng về phía đoàn xe đang bật đèn ra hiệu sắp di chuyển.
Đường Tâm Như cúi thấp người nhẹ nhàng hết mức có thể ẵm một em bé Somali teo quắp quấn băng trắng khắp người lên, rồi ẵm bé bằng hai tay cúi thấp người chạy theo đoàn người phía trước.
Tống Nhược Ngôn cũng không chần chừ lập tức cúi người ôm đứa bé hai chân quấn băng dày cộm lên, ôm chặt vào lòng rồi phóng ra ngoài.
Trong tiếng súng đạn rền vang và những đám lửa hừng hực bốc cháy, hai cô bế hai đứa bé chạy nhanh về phía chiếc xe cuối cùng đang cố nán lại chờ đợi trong mưa bom bão đạn.
Đường Tâm Như và Tống Nhược Ngôn vừa giao hai đứa bé vào tay hai đồng đội thì được thông báo trên xe đã chật kín hết chỗ, hai cô phải rút lui sau với nhóm đang tác chiến.
“ Ok! Các cậu chạy trước đi, nhanh lên! “ – Tống Nhược Ngôn mỉm cười vỗ vai đồng đội nói.
“ Ok! Các cô bảo trọng! Hẹn gặp lại! “ – hai nam đồng đội giơ tay chào rồi nói.
Chiếc xe vừa lao đi, hai cô lập tức chạy đi tìm chỗ những đồng đội khác đang tác chiến để trợ giúp, vừa chạy được một đoạn hai cô nghe một tiếng “ Rít!!! “ chát chúa vang lên và sau đó là một ngọn lửa đỏ rực bùng cháy nuốt trọn cả hai cô vào trong.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
268 chương
62 chương
63 chương
205 chương