Tư Đồ Chiến nghe thấy hai chữ kia liền cảm giác từng đợt kích thích, đây là con dâu của hắn, hắn đang làm chính con dâu của hắn! "Nàng đang kêu người nào? Ừm, nói! Nàng đang kêu ai?" Rút ra toàn bộ côn thịt của mình rồi hung hăng dùng sức đâm vào. "Phu quân...... Ta đang gọi phu quân của ta......" Nam nhân tiến vào thật sâu, giống như đã phá vỡ bụng nhỏ của nàng. Bàn tay sờ lên bộ ngực sữa bị ma sát đỏ hồng, mở miệng ngậm đoá anh đào đỏ, dùng răng cắn mút. "Đau...... A, đau quá......" Dư Bối Nhi mềm mại kêu đau, thân thể vốn dĩ chưa từng chịu khổ, ngay cả Tư Đồ Kiệt cũng dịu dàng đối đãi, nơi đó chống lại đối xử thô bạo của nam nhân chỉ am hiểu đánh giặc giết địch rất nhanh đã sưng to một vòng. "Nói, nói muốn phu quân hung hăng đâm ta, nói nhanh một chút!" Hắn đưa côn thịt đâm vào chỗ sâu rồi dừng lại bất động, mặc cho tiểu huyệt bao bọc thật chặt hắn vẫn cứ bất động. "Động, nhúc nhích...... Thật là ngứa...... A...... Ha...... Đừng nên dừng lại......" Tuy côn thịt nóng bỏng nằm ở trong tiểu huyệt rất thoải mái, nhưng nàng càng muốn côn thịt nhúc nhích giúp nàng hết ngứa. "Nàng nói, ta liền động, nếu không thì......" Làm bộ muốn rút côn thịt ra, nam nhân chính là muốn buộc Dư Bối Nhi nói mấy lời này. "Đừng...... Ta nói, muốn phu quân...... Hung hăng đâm ta, đừng có ngừng...... Thật là ngứa......" Những lời này kích thích nam nhân càng thêm cật lực đâm người dưới thân, đâm đến Dư Bối Nhi trợn trắng mắt, ngay cả rên rỉ cũng không phát ra được. "Có thích bị ta đâm không hả?" Nam nhân giống như là một con thú đực đang đối phó với thú cái cứng đầu cứng cổ, cậy mạnh liền muốn làm cho đối phương toàn thân cao thấp đều dính mùi của mình, vĩnh viễn đều trốn không thoát. "Thích...... Thích nhất, chỉ cho một mình chàng đâm!" Nam nhân dùng lực quá mạnh rồi, Dư Bối Nhi nỗ lực lấy lòng nam nhân, thậm chí chủ động nâng người lên nghênh hợp nam nhân đánh sâu vào, hi vọng nam nhân có thể dịu dàng một chút. Câu nói sau cùng khiến cho khoé miệng nam nhân vểnh lên, thả nhẹ sức lực một chút, nhưng không lâu sau lại bắt đầu dùng sức, lặp đi lặp lại như vậy khiến thân thể Dư Bối Nhi tê rần, bạch quang xuất hiện trước mắt liền tiết ra.Sau khi thân thể Dư Bối Nhi tiết ra, toàn thân ấm áp dễ chịu, bản thân sảng khoái liền không muốn lại bị nam nhân như trâu đực này đâm, lắc lắc thân thể muốn ngủ. Nam nhân còn chưa có bắn đấy, một chút không chú ý Dư Bối Nhi liền thoát khỏi tay hắn. Sự thật chứng minh tự tìm đường chết không thể sống được, vốn dĩ nam nhân tính toán nể tình Dư Bối Nhi mới vừa phá thân nên làm một lần là được rồi. Bây giờ tốt rồi, hành động của Dư Bối Nhi hoàn toàn chọc giận nam nhân. Chỉ gặp qua chính hắn vô tình bỏ rơi, nào có nữ nhân dám sảng khoái xong liền không cần hắn. Thế là Dư Bối Nhi lặp tức bị kéo qua tiếp tục một trăm lần...... Tư Đồ Chiến làm thật lâu, hắn bắn khiến cho bụng nhỏ của Dư Bối Nhi tràn đầy tinh dịch của mình. Dư Bối Nhi hơi khó chịu, lắp bắp nhìn nam nhân, nhưng nam nhân vẫn nhẫn tâm không cho tinh dịch chảy ra, còn cầm một nút gỗ chặn tiểu huyệt lại. Tư Đồ Kiệt bỏ thuốc Dư Bối Nhi là cực phẩm xuân dược, ân ái xong, loại thuốc này sẽ khiến cho người ta hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì, có chút tương tự với thuốc mê gian, người bị hạ dược phải ân ái với người khác phái, nếu không sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng loại thuốc này dùng chung với một loại hương nhang có thể gia tăng cơ hội có thai, nhưng mà cơ hội thụ thai tốt nhất chính là ba ngày đầu tiên. Cho nên Dư Bối Nhi chỉ có thể mang theo đầy bụng tinh dịch ngủ.