Âu Bằng nằm ở trên giường, hồi phục lại tâm tình của mình, anh đã phải trải qua kinh tâm động phách khi thấy cô chỉ xuyên một cái áo thun dài chạm mông sau khi tắm rửa, sau một hồi đấu tranh cuối cùng anh vẫn ngủ cùng cô ở trên một cái giường. Tuy rằng hai người cách một tầng chăn nhưng mà Âu Bằng vẫn cảm thấy hơi thở của cô bé không ngừng truyền tới. Anh đưa lưng về phía Lam Bối Nhi, thân thể nằm nghiêng cứng còng, anh không dám động đậy cho dù nằm ngửa cũng cảm giác đang đối mặt với Lam Bối Nhi. Nhưng mà rất nhanh anh sẽ biết, đưa lưng về phía cô cũng không an toàn, bởi vì anh hoàn toàn nhìn không thấy động tác nhỏ và biểu tình của Lam Bối Nhi. Vì vậy anh không hề đề phòng đã bị ôm lấy, cách một lớp vải hơi mỏng anh có thể cảm giác rõ ràng thân thể của cô đang dán sát lưng anh, hai viên anh đào nhô lên đang ma sát lên lưng anh. Lúc trước Âu Bằng luôn giữ mình trong sạch, khi làm tình với vợ cũng vô cùng quy củ, vì vậy anh không biết làm thế nào khi cô bé chủ động, chỉ có thể giả bộ ngủ, thậm chí trong lòng còn nghĩ có phải Lam Bối Nhi ngủ đến hồ đồ hay không? Đôi tay Lam Bối Nhi luồn vào từ phía dưới vạt áo trước mặt, xúc cảm khi sờ vào thân thể của anh ngoài ý muốn thật tốt, cô khép hờ đôi mắt, có chút hưởng thụ. Sờ đến nụ hoa của anh, dùng sức véo một cái, Âu Bằng lập tức cứng đờ, hơi thở đột nhiên hơi hổn hển nhưng lập tức bị khống chế. Tất nhiên Lam Bối Nhi biết anh đang giả bộ ngủ, cô cũng không vạch trần mà tiếp tục động tác của mình, ngón tay vẽ vòng tròn trên bụng nhỏ cuối cùng nhấc viền quần lót lên, cầm lông mao phía trên lên đùa giỡn. “Đừng...” Giọng nói của Âu Bằng có vài phần nhẫn nhịn và hoảng sợ, anh phát hiện bản thân bị Lam Bối Nhi khơi mào dục vọng, cảm giác tội ác trong lòng không ngừng gia tăng. Anh không biết đây là do Lam Bối Nhi có kỹ xảo khiêu khích anh, người đàn ồn đơn thuần, không từng trải nhiều về chuyện tình yêu như vậy tất nhiên không phải là đối thủ của cô, người đã trải qua kinh nghiệm mấy đời. Lam Bối Nhi cũng mặc kệ anh, trực tiếp ngồi ở trên đùi anh, cởi quần lót của anh ra, ngón tay nắm lấy tiểu huynh đệ của anh, di động vài cái đã đứng thẳng tắp. Âu Bằng phát ra âm thanh trầm thấp, anh ủ rũ mà che kín hai mắt của mình, căm ghét bản thân vì đã không chịu nổi khiêu khích như vậy. “Chậc chậc chậc, thật là đáng yêu mà!” Lam Bối Nhi giống như nữ vương tuần tra lãnh thổ của mình, cô bỏ tay anh xuống, nâng đầu anh lên, nói “Mở mắt ra, rõ ràng rất muốn cần gì phải đè nén bản thân như vậy chứ?” Lông mi Âu Bằng run rẩy, vẫn không dám mở mắt ra, bởi vì anh biết mở mắt ra sẽ nhìn thấy thân thể trần truồng của cô cùng với bản thân bị cô đùa bỡn vô cùng chật vật. “Em không cần... Em là con gái... Ưm....” “Con gái thì không thể thượng đàn ông sao? Âu Bằng, em thích anh cho nên em muốn làm tình với anh!” Lời nói của cô tràn đầy tự tin và kiêu ngạo, chính là lần đầu tiên gặp mặt đã thích, rồi lập tức phải thượng anh, rốt cuộc đây là kiểu suy nghĩ gì vậy? “Anh sợ em thua thiệt... Sau này sẽ hối hận... Con gái nên tự trọng...” Dưới sự khiêu khích không ngừng của Lam Bối Nhi, Âu Bằng vẫn đứt quãng khuyên bảo như cũ. “Anh có biết chínhvì anh như vậy mới khiến em muốn ngừng mà không được hay không? Em chỉ biết nếu đêm nay không thượng được anh, em mới có thể hối hận!” Vốn dĩ cũng không phải là như vậy, nguyên thân nhiều nhất chính là đùa giỡn một chút Âu Bằng dễ dàng thẹn thùng, cái gì cũng không xảy ra. Kết quả Lý Thấm Tuyết trở về, một lần tại nạn lại làm tình, dùng cái cớ mang thai hư hư thực thực bắt lại người đàn ông đơn thuần này, vì vậy mới khiến cho Lam Bối Nhi, một cô gái bá đạo kiêu ngạo như vậy, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng yêu đương bị thất bại hoàn toàn.