Edit: Ư Ư
Trong mắt Hứa Khâm, Bạch Tửu lúc này không thể phản bác, vì sao lại không thể phản bác, đương nhiên là do trong lòng cô có cậu, Hứa Khâm vui mừng nhưng bây giờ vẫn còn trong thời gian làm việc nên cậu không thể quấn lấy cô, cậu đặt một ly nước vào trong lòng bàn tay cô rồi nghiêm túc nói: "Không nên uống rượu, nếu có người tới quấy rầy em thì em hãy gọi tôi, tôi sẽ đến bảo vệ em."
Bạch Tửu không nói gì, cô cảm thấy mình không yếu ớt đến mức đó, nhưng trong mắt cậu thì hình như người nào cũng có thể bắt nạt cô vậy
Hứa Khâm đi hai bước rồi lại quay đầu lại nghiêm túc nói: "Lần sau không được mặc váy lộ nhiều như vậy nữa."
Sau khi dứt lời cậu mới rời đi.
Bạch Tửu cúi đầu nhìn, cái váy mà cô mặc chỉ lộ đến xương quai xanh mà thôi, sao trong lời nói của cậu đã thành lộ nhiều rồi?
Điều kỳ quái nhất là cậu coi cô như một cô bé mới lớn chưa hiểu việc đời.
Bạch Tửu vừa uống nước vừa buồn bực nghĩ, không biết cậu nghĩ đã coi bản thân mình là gì mà đã bắt đầu quản cô, mà quên hẳn chuyện cậu vẫn còn là vị thành niên.
Bạch Tửu càng cảm thấy Hứa Khâm không hổ là vai ác, hoàn toàn không thể coi cậu là một học sinh cấp ba bình thường, cô ép mình không nghĩ tới chuyện của cậu nữa, điều cô nên nghĩ tới lúc này là Tôn Tri còn tới đây nữa không, nhưng cô đứng ở đây hơn mười phút mà cũng không thấy Tôn Tri đi tới, đồng thời, Lam Trạch cũng bắt đầu lên sân khấu.
Giống như Bạch Tửu nói, Lam Trạch là một người đàn ông không thể nhìn bề ngoài mà đoán tuổi, chỉ nhìn khuôn mặt thì ông ấy cũng chỉ tầm ba mươi tuổi, khí chất ôn hòa hiền hậu thân thiện, trên mặt lúc nào cũng có ý cười, khuôn mặt hơi tái nhợt làm ông ấy càng thêm dễ gần gũi.
Cho dù ông không có thân phận chủ tịch của công ty Thiên Thịnh thì dù đi đến nơi nào cũng sẽ hấp dẫn.
Bạch Tửu bỗng nhiên nghĩ tới Hứa Khâm, hai người đó một người vẫn còn là học sinh, cho nên lúc làm việc sẽ có hơi không quan tâm tới hậu quả, một người đã lăn lộn trong giới thương nghiệp mười mấy năm, được năm tháng mài giũa trở thành một người đàn ông hấp dẫn, hai người là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, nếu là bình thường thì nữ giới nên thích người sau hơn chứ nhỉ.
Nhưng... Hình như cô không thuộc trong phạm vi bình thường này thì phải.
Bạch Tửu hoảng thần, ngay cả Lam Trạch nói gì cô cũng không nghe thấy.
Tiệc rượu hôm nay xem như là ngày Lam Trạch lộ diện sau khi trở về từ nước ngoài, mục đích bữa tiệc này là sau này ông ấy sẽ tập trung phát triển trong nước, đồng thời tung cành ô liu với những công ty muốn hợp tác với Thiên Thịnh.
Nhưng mấy chuyện này chẳng liên quan gì tới cô cả.
Bạch Tửu là hoàn toàn không chú ý tới chuyện Lam Trạch đang cười nói gì, cho đến khi ông ấy đi tới trước mặt cô, cười tủm tỉm nói: "Cô Bạch, nói chuyện một lát nhé?"
Truyện khác cùng thể loại
155 chương
49 chương
7 chương