"Chị nói câu kia, là có ý gì?".
Đáy mắt thiếu niên không mang ý cười, môi cắn nhẹ từng chữ, thanh âm trầm thấp hỏi.
Nghe kĩ, mơ hồ mang theo một sự chăm chú.
Nhìn qua bàn tay đang nắm chặt xương cổ tay của chính mình, Phong Hoa khẽ nhướng mày, giương môi hỏi lại:" Nói cái gì?".
Một bộ dáng "Trẫm không biết ngươi đang nói gì" rất đúng đắn.
Hệ thống bị vứt vào trong góc tường vẽ vòng tròn, nhịn không được nhảy nhót ra, đi đến trước mặt Phong Hoa xoát cảm giác tồn tại.
"Bệ hạ! Bệ hạ! Chính là ngài nói cũng thích Đế quân đại đại a!".
Phong Hoa: "........."
Trẫm biết rõ! Giả vờ ngây ngốc không được à? Cần gì phải vạch trần!
Quá kém!
Nếu có lượt đánh giá giá trị sử dụng của thái giám tổng quản, trẫm chỉ cho nó một sao.
Quan sát qua nét mặt có sự ngu xuẩn của Tiểu thống tử, Phong Hoa coi nó như không tồn tại.
Thấy Phong Hoa chậm chạp không đáp lại, nó chỉ cho là nữ hoàng bệ hạ là quý nhân hay quên, tiếp tục sung sướng nhảy nhót-ing.
"Bệ hạ! Bệ hạ! Ngài chẳng lẽ không nhớ ra sao? Vậy để ta nhắc nhở ngài đi! Vào năm này, ngày này, tháng này, trong một giờ trước khi ngài vẫn còn trong học viện Thánh Anh, trong phòng xxx, chỗ ngồi hàng cuối cùng, ngài nói với Đế Quân đại đại......"
"Câm miệng!".
Phong Hoa xoa xoa huyệt thái dương, cuối cùng không nhịn được nữa quát lên:" Ngươi sửa lỗi xong rồi sao? Đóng cửa ngẫm nghĩ xong chưa? Đầu óc đen tối kia rửa sạch chưa?".
"Một hệ thống trong đầu đều là trang wed đen, không có tư cách cùng trẫm nói chuyện!".
Nữ hoàng bệ hạ nói liền một mạch, câu nói sau cùng là nói với một vẻ mặt lãnh diễm không đổi.
Hệ thống như có sấm sét giữa trời quang -------
Không nghĩ tới nó đã trở thành một hệ thống không có quyền nói chuyện!
Nó đã làm gì sai?
Không phải vì hiếu kì nên mới ấn mở trang wed tài nguyên kia, sau đó trầm mê trong đó không thể tự thoát ra được thôi sao?!!!
"Ngươi từ nơi nào tới thì chạy về ngay cho trẫm, còn dám vượt ngục......." Phong Hoa lãnh diễm cười cười "Ha ha, ngươi vượt thử cho trẫm xem?".
Hệ thống vừa mới vượt ngục ra ngoài, ôm đầu kinh sợ thành một đoàn.
Lăn a, lăn nhanh đến nơi hẻo lánh.
- ----
Nghe vậy, con ngươi thiếu niên vẫn luôn là một mảnh ngây thơ, lúc này đây lại nhiễm nhè nhẹ sự bực bội không dễ phát giác.
Ngón tay thon dài không tự giác tăng thêm một ít lực đạo, có chút siết chặt.
Hứa Khả đôi môi có chút nhếch, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không mở miệng.
Phong Hoa nghiêng đầu nhìn hắn, biết rõ còn cố hỏi:" Đến cùng là cái gì? Nói đi a, cậu không nói làm sao tôi biết......"
"Chị nói, chị cũng thích tôi".
Hứa Khả từng chữ một mở miệng nói.
Tại thời khắc này, tay hắn không khỏi đột nhiên nắm chặt, giống như bị ép hỏi, cũng là có sự....... mâu thuẫn.
"....... Là có ý gì?".
Trên cổ tay truyền đến sự đau đớn, nương theo đó là âm thanh chất vấn của thiếu niên truyền vào trong tai Phong Hoa.
Hệ thống bởi vì truyền bá dâm uế, lúc này đang ngồi xổm tại "ngục giam" ở một góc, còn chưa hết hạn được thả ra, giờ khắc này rất muốn nói một câu:
Đối đãi với bạn gái tương lai cần phải ôn nhu, Đế Quân đại đại - Tương Tử ngài như thế vĩnh viễn không thể theo đuổi bạn gái được!
Thế nhưng, nó không thể!
Anh anh anh.
Tận lực bỏ qua cảm giác đau đớn, Phong Hoa làm bộ chợt hiểu ra, đem âm cuối kéo dài, tủm tỉm cười:" Ồ, hóa ra cậu nói cái này nha.........."
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
34 chương
40 chương
33 chương
57 chương
62 chương
100 chương
10 chương