(xuyên nhanh) nam thứ !! đừng chạy

Chương 72 : Diêm vương đại nhân cứ việc chạy (8)

Tại mạnh bà trang Ninh Vũ nằm bò trên bàn.. gương mặt muốn bao nhiêu phiền muộn thì có bấy nhiêu... " Ninh gia không phải cô thích Nhạc Vu Thần rồi chứ??" YY ngồi bên cạnh hỏi.. không lẽ Ninh gia anh tuấn tiêu sái của YY lại động lòng phàm rồi..omg ... YY sẽ sốc chết.. " Em nói xem.." " Không phải chứ để em đoán trúng rồi.. Ninh gia cô đừng bỏ nhiệm vụ mà ở lại đây luôn nhá.." "...." Ninh Vũ không thèm cho YY một ánh mắt ... trí tưởng tượng của em thật sư là rất phong phú nha.. cô chưa đến nỗi đánh mất trái tim của mình đâu ... Chỉ là từ ngày cho Tuyết Y một bài học đến giờ cô còn chưa bước chân ra mạnh bà trang một bước nữa là.. sắp chán đến phát mốc rồi.. " YY em có muốn lên trần gian chơi một chút không??" " Chị lại có âm mưu gì??" YY nhìn cô bằng ánh mắt đề phòng.. Nó còn nhớ lần trước bị Ninh gia lôi lên trần gian..ngỡ đâu đuợc đi ăn một bữa.. Đuợc ăn thì đuợc thật nhưng lại chui vào ăn ở thanh lâu.. hỏi rằng?? Gu của Ninh gia cũng thật mặn.. YY vì mùi son phấn mà nuốt không trôi.. thế nhưng Ninh gia thì hào hứng nhận xét các mĩ nam tuấn nữ.. " Nhìn biểu cảm của em kìa.. lần này không đưa em vào đấy nữa đuợc chưa..Chúng ta đi ăn thôi .." " Đồng ý.." Hai người chân còn chưa bước ra khỏi mạnh bà trang đã thấy một cô bà lão mang khay gì đó tới trước mặt mình.. " Tham kiến nương nương.." " có chuyện gì sao??" Cô nhớ không nhầm thì đây là bà lão theo hầu hạ Nhạc Vu Thần thì phải.. tự dưng hôm nay tìm cô không lẽ có việc gì?? " Diêm Vương đại nhân bảo lão nô đưa vải để cô may giá y.." Ninh Vũ nhíu mày chưa kịp hiểu nhưng không nhận lấy khay.. " Đột nhiên muốn may giá y để làm gì???" " Vậy là nương nương chưa biết rồi ... đại nhân là muốn mau chóng thành thân với Tuyết Y cô nương.." Bà lão cười tươi vui vẻ hai mắt cong cong tựa như không phải Nhạc Vu Thần thành thân mà là con trai bà vậy.. " Vậy thì liên quan gì đến tôi sao??" Theo như cô biết thì giá y phải do chính tay cô dâu tự may.. cô không có cái nghĩa vụ phải đi giúp.. hơn nữa người cô cần công lược đi cười người khác mà cô lại may giá y cho... trừ khi não cô úng nuớc ..Ninh Vũ khoanh tay không nhận.. " Nương nương người đừng làm khó lão nô nữa.. đại nhân đã dặn là ngài nhất định phải nhận rồi.. nếu ngài không nhận lão nô không được trở về.." "....." Ưc hiếp người quá đáng.. Ninh Vũ một mạch đi thẳng đến Diêm La Điện.. " Nương nương người không thể vào trong.." " Còn cản nữa đừng trách ta không khách sáo." Ninh Vũ lạnh mặt bước vào trong điện.. hắn vẫn ngồi đó vẫn cầm quyển sách chăm chú lật xem..tuy nhiên cảm nhận của cô lại khác trước rất nhiều.. giờ sao trông thấy mà ngứa mắt thế nhỉ?? chỉ muốn đập vài phát.. " Nguyên nhân.." " Hửm.. Vì cô là Mạnh bà.." "......." Ninh Vũ lần đầu tiên có cảm giác bất lực như vậy.... vì cô là Mạnh bà nên phải may giá y cho hắn.. vì cô là Mạnh bà nên phải chúc phúc hắn cùng Tuyết Y.. xin thứ lỗi Ninh Vũ cô không phải quả hồng mềm tùy ý nắn bóp... " Thứ lỗi tôi không làm đuợc??" " Lý do.." Từ khi nàng bước vào hắn đã biết.. nhưng vẫn cứ làm như không biết.. " Huynh nói xem có ai muốn may giá y cho tình địch của mình... trừ khi não úng nuớc..huynh nên tìm người khác thì hơn.." [ ting ] giá trị hảo cảm +10 Nhạc Vu Thần chấn động.. nàng là đang thừa nhận thích hắn sao?? Bình thường nàng vô tâm vô phế.. hắn không thể nào đoán đuợc nàng nghĩ gì?? Trong lòng bỗng dưng hắn có ý nghĩ muốn buông bỏ tất cả cùng nàng bình bình an an sống đến thiên trường địa cửu đến lúc vũ hóa thì thôi.. " Vậy cô nên từ bỏ ý nghĩ đó thì hơn.. tôi sẽ không bao giờ yêu cô.. người tôi yêu chỉ có thể là Tuyết Y.. Vì vậy không muốn cũng phải may cho tôi.." Ninh Vũ an tĩnh nhìn hắn..trong lòng cảm thấy buồn cười.. nói không có ý gì tuy nhiên lại vừa cho giá trị hảo cảm người ta..trong ngoài không đồng nhất.. Ninh Vũ cũng không bóc mẽ làm gì.. muốn chịu ngược vậy tội gì cô không cho.. Ninh Vũ cắn môi.. nuớc mắt thì đọng lại nơi khóe mắt bướng bỉnh không chịu rơi xuống.. nhìn thẳng Nhạc Vu Thần.. " Người đâu đưa mạnh bà về nếu không may xong giá y vậy cứ suốt đời suốt kiếp ở lại đó đi.." Nhạc Vu Thần cúi xuống xem văn thư lạnh lùng ra lệnh.. không ai biết đuợc bàn tay trong áo của hắn đã nắm chặt đến nỗi đâm vào da thịt.. từng giọt nuớc mắt của nàng như đâm vào tim hắn.. hắn lại không thể ôm nàng vào lòng mà chỉ có thể lạnh lùng đem nàng nhốt lại ở mạnh bà trang.. " Huynh cần vô tình đến thế sao?? ha.. không cần huynh phải ra lệnh.. nếu không còn muốn nhìn thấy mặt nữa. Vậy đuợc muội đi.. Muội sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt huynh nữa đuợc chưa??" Ninh Vũ lấy tay áo ôm mặt chạy một mạch ra ngoài.. cô không về mạnh bà trang mà bảo YY mở truyền tống đi đến chỗ của Bạch Diệp.. lần này dẫn cả YY đi theo.. " Ninh gia đây là nơi mà cô đã ở một tháng sao??" YY thích thú nhìn qua ngắm lại..nơi đây rất xinh đẹp.. có hoa cỏ.. phong cảnh lại tốt.. " Đúng vậy.. Muội cứ tự nhiên như nhà của mình nha.. Bạch Diệp rất tốt đó.. À hắn chính là chủ của tất cả các hệ thống hay sao ý.." Nghe câu đầu của Ninh gia YY còn cảm thấy vui vẻ vì có cuộc sống tiêu dao tự tại..ai ngờ nghe câu sau chân đã muốn mềm nhũn.. đại boss đó a.. đáng sợ.. nhỡ đâu người ta loại luôn YY nhỏ bé ra khỏi vòng thử nghiệm vậy thì thảm lắm đấy ..ô ô.. về đi nơi này quá đáng sợ rồi.. " Ninh.. Ninh gia chúng ta đi về đi.. người ta nhớ nhà rồi.." Bỏ qua lời cầu xin vô nghĩa của YY.. Ninh Vũ Khoan thai bước vào trong..mới có một tháng đi xa mà đã nhớ nơi này lắm rồi..cô sẽ ở đây chơi cho tốt sau đó mới về lại âm giới..cho Nhạc Vu Thần lo chết thì thôi.. " Bạch Diệp.. Bạch Diệp.. Huynh ở đâu rồi..tôi là Ninh Vũ đây.." Rất nhanh đã thấy một người đàn ông mặc vest bước ra.. anh ta rất cao gương mặt đẹp trai không một góc chết..tuy nhiên trước kia cô đi anh ta đang mặc cổ trang.. lần này về thì lại thấy mặc vest rồi.. có chút chưa kịp loát.. " Ai zu.. là Ninh Vũ sao?? thế nào nhớ gia đây rồi.. muốn ở cùng gia sao??" Hắn ngả ngớn nâng cằm cô lên... YY ở bên cạnh đã bị doạ cho mặt trắng bệch. không lẽ boss chấm trúng Ninh gia rồi..tuy nhiên việc tiếp theo càng làm cho YY chấn động hơn nữa.. chỉ thấy Bạch Diệp ôm lấy nửa người dưới ngồi thụp xuống.. Ninh gia cô ra tay cũng thật gọn a.. người ta căn bản chưa kịp thấy cô đã làm gì.. " Chết tiệt..em muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn sao??" " Đáng đời dám trêu ghẹo cả em gái mình.. như vậy là còn nhẹ.. lần sau chắc chắn không phải như thế.." Cô khoanh tay đứng nhìn.. muốn trêu chọc cô vẫn là không có cửa đâu.. " À đúng rồi sau này phải làm phiền anh chăm sóc cho hai cô gái yếu đuối không nơi nương tựa này rồi.." " Em.. em.. " Bạch Diệp trợn mắt không nói đuợc một lời..yếu đuối bằng niềm tin hả.. não hắn có hố mới đi tin lời cô.. Một người đã đủ quậy banh nơi này của hắn.. Vậy hai người.. bóng tôi phủ dần lên đôi mắt anh sâu hun hút của hắn.. Bạch Diệp giờ đây đã có thể cảm nhận đuợc đám mây giông đang kéo về trên đầu mình chỉ chờ vài tia sét là hắn có một làn da mới.. một mái tóc mới.. " Làm phiền anh Bạch rồi.. em tên YY.." " Tôi biết..em cứ vào nhà đi.." Anh đứng dậy đưa YY vào nhà.. trong lòng thì có hàng ngàn dấu hỏi chấm.. anh đã làm gì để cô bé này sợ anh đến vậy.. rõ ràng là anh rất hòa đồng mà nhể.. _______ Tại âm giới Nhạc Vu Thần hối hận thật rồi.. Hắn không nên nói nặng lời như thế..ban đầu hắn cứ nghĩ để nàng đi thật xa âm giới đến trần gian cũng được hắn vẫn có thể thông qua thuỷ kính nhìn thấy nàng.. nhưng hắn lầm rồi... Nàng nói rằng không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa lại chính là như vậy.. biến mất hoàn toàn.. cả thuỷ kính cũng không nhìn đuợc..