Xuyên nhanh: kí chủ nhà ta bệnh không nhẹ

Chương 432 : Cô Giáo Phù Thủy 2

Khuynh Diễm cảm thấy dường như Selina có địch ý rất lớn với Nolan. Dựa vào ký ức nguyên chủ, sở dĩ cô ấy có tư tưởng tình yêu phải chung thủy, tuyệt đối không chấp nhận người thứ ba, là do bị Selina tụng niệm bên tai suốt mười chín năm. Và cũng nhờ Selina giữ nhà giữ của quá chặt, nên Nolan đã ngủ với cả vương quốc, mà lại không chạm được vào một móng tay của nguyên chủ. Hiện tại, Khuynh Diễm vừa lên kế hoạch hủy hôn ước, Selina liền nhiệt tình giúp đỡ. Lẽ nào... Trong đầu Khuynh Diễm đột nhiên nảy lên một ý nghĩ: "Cô đã từng bị Nolan lừa dối sao?" Selina: "Thưa tiểu thư, dù mắt tôi có mù, thì não tôi vẫn sáng." Không muốn hốt rác về ăn. "Không bị lừa là tốt, cô xinh đẹp như vậy, thích Nolan thì rất đáng tiếc." Khuynh Diễm lười nhác vươn vai, vẫy vẫy tay tạm biệt: "Cô ở lại thu dọn nhé, tôi về ngủ đây." Selina ở phía sau im lặng nhìn theo, đến khi Khuynh Diễm đi vào dinh thự, cô mới từ tốn lên tiếng: "Tiểu thư xinh đẹp như vậy, thích một tên cặn bã thì rất đáng tiếc." — Trưa hôm sau. Trên chiếc bàn ăn có chiều dài đủ cho mười người ngồi, đặt vô số món ăn tinh xảo cầu kỳ, trang trí sang trọng bắt mắt, nhưng thật sự quá xa hoa lãng phí. Lãng phí là bởi vì ở dinh thự chỉ có hai người đủ tư cách ngồi ăn tại chiếc bàn này, là Đại công tước và con gái ông. Trừ khi có dạ dày của heo...!hoặc là voi hay hà mã, nếu không thì hai người sẽ chẳng thể nào ăn hết số thức ăn kia. Tại sao nhà của Đại công tước lại có nhân số ít ỏi như vậy? Vì ông không có phu nhân. Vào một buổi sáng đẹp trời của mười chín năm trước, ông đột nhiên ôm về một bé gái vài tháng tuổi, tuyên bố đây là con ông. Mọi người đều suy đoán rằng thân phận mẹ đứa bé quá thấp kém, nên Đại công tước chỉ nhận con mà không nhận vợ. Nhưng theo họ nghĩ, đây chỉ là bé gái, ông có ném luôn bên ngoài cũng chẳng sao, phải đem về con trai mới có tác dụng, chứ con gái thì được lợi ích gì? Ai cũng xem nhẹ nguyên chủ, nhưng theo thời gian nhìn thấy Đại công tước mãi không có ý định kết hôn, thì bọn họ bắt đầu đánh giá cao cô. Kadienne là con gái duy nhất của Đại công tước, nên dù tương lai cô có ăn không ngồi rồi, thì vẫn sẽ được phong Nữ hầu tước, cũng như thừa kế quyền cai trị xứ Moniz. Đây là một con mồi liên hôn rất béo bở, đặc biệt là đối với các thành viên hoàng gia. Vì vậy, Đại công tước luôn cấm nguyên chủ giao lưu với tất cả hoàng tử, nhưng con gái mới lớn sẽ thường vì tình yêu mà đối nghịch cha mẹ. Cho nên, đã từ rất lâu rồi, nguyên chủ không tâm sự hay thân cận ông. Hôm nay nhìn thấy Khuynh Diễm ra đây cùng ông ăn trưa, làm Đại công tước không khỏi kỳ quái liếc cô mấy lần. "Cha có chuyện gì sao?" Khuynh Diễm khó hiểu ngẩng đầu. Đại công tước mất tự nhiên, mặt căng như dây đàn nói: "Quốc vương đang rất tức giận, ngài ấy nói đêm qua Đại điện hạ bị cảm nặng, nên mới không thể tham dự lễ đính hôn. Nhưng con lại làm ra hành vi sỉ nhục hoàng gia, quốc vương đang muốn trừng phạt con." Khuynh Diễm không chút sợ hãi, mà còn ngạc nhiên hỏi: "Đại điện hạ bị bệnh liệt giường, nên người hầu của hắn cũng què chân luôn sao?" Nếu thật sự có lòng, thì lẽ ra nên sai người đến nhắn một câu. Đưa ra cái cớ ấu trĩ như vậy, xem cả vương quốc đều là thiểu năng à? Đại công tước nhíu mày nghi ngờ: "Con...!không phải rất thích điện hạ sao?" "Mặc dù nghe hơi khó tin, nhưng thượng đế đã soi sáng tâm trí con, để con quay đầu là bờ." Khuynh Diễm mở ra hình thức nói chuyện tâm linh. Đại công tước vẫn híp mắt nhìn cô, tiếp tục thăm dò: "Con từ bỏ chỉ vì điện hạ không đến lễ đính hôn? Điều này thật không giống với tính cách con." Khuynh Diễm: "..." Đương nhiên là không giống, vì ta có phải Kadienne đâu. Ta chỉ là tiểu nha đầu đáng thương đang ở đây đổ vỏ thôi. "Con đã phát hiện chuyện hắn lên giường với toàn giới quý tộc." Khuynh Diễm cố ý thở dài, tỏ vẻ mình rất thất vọng: "Niềm tin đã mất, nên con tỉnh ngộ." Đại công tước quan sát cô thêm mấy lần, giống như đang xác nhận xem cô có nói thật hay không. Sự si mê của con gái ông dành cho Nolan, cả vương quốc đều biết, mà ông còn là người chứng kiến rõ ràng nhất. Sao con bé có thể dễ dàng buông tay như thế? Lẽ nào... Con bé bị phụ tình đến biến đổi nhân cách? Đang lên kế hoạch báo thù?! "Thưa Đại công tước, thưa tiểu thư, hoàng tử điện hạ đang chờ bên ngoài dinh thự, nói là muốn gặp tiểu thư." Quản gia tiến vào báo cáo. Không khí trong phòng ăn lập tức trở nên yên lặng tĩnh mịch. Khuynh Diễm cầm con dao sắc bén chậm rãi cắt miếng thịt bò, từ tốn cho vào miệng nhai nuốt. Rõ ràng hành động cô vẫn trang nhã, nhưng chẳng hiểu sao Đại công tước lại có cảm giác, con gái mình đang nhai đầu hoàng tử! Sau khi nhai đầu hoàng...!khụ, không phải, nhai nuốt thịt bò xong, cô liền chậm rãi dùng khăn lau miệng, nhấc chân đứng lên. "Kadienne." Đại công tước nhanh chóng gọi cô lại: "Chuyện ở chỗ quốc vương, ta có thể giải quyết giúp con. Nếu con thấy mệt thì hãy về phòng nghỉ ngơi đi." Khuynh Diễm nghiêng đầu nhìn ông, mỉm cười: "Con rất khỏe, chuyện ở chỗ hoàng tử, con cũng có thể giải quyết." "Ta nghĩ..." Đại công tước hắng giọng, giơ ngón tay chỉ: "Con nên đặt lưỡi dao đó lại bàn ăn trước khi ra ngoài." Sỉ nhục hoàng tử thì cha còn lo lót được, chứ lụi hoàng tử thì xử trảm đấy con. Khuynh Diễm ồ một tiếng, vâng lời đặt dao xuống, sau đó cười nói: "Vậy cha cho con mượn tạm thanh kiếm treo trong phòng cha nhé." Đại công tước: "..." — Dưới ánh mặt trời chói chang, một chàng trai có đôi mắt xanh như màu biển cả, mái tóc vàng dài đến thắt lưng, được sợi dây vải cột lại trông đầy vẻ lãng tử. Thân hình hắn cao lớn, khoác lên trang phục sang trọng vừa vặn, trong ngực hắn ôm một bó hoa hồng đỏ thắm, ánh mắt trông ngóng nhìn vào cánh cổng lớn của dinh thự. Hình ảnh này làm không ít nữ hầu bên trong phải "oa" lên ngưỡng mộ. Khi nhìn thấy Khuynh Diễm xuất hiện từ xa, Nolan liền vô cùng hối hả đi tới: "Kadienne, sáng nay khi ra khỏi cửa, ta chợt nhìn thấy những nụ hồng rực rỡ này. Và ta lập tức nghĩ ngay đến em, bởi chúng xinh đẹp như em vậy. Ta đã sai người hái xuống để mang đến tặng em. Mong em hãy nhận tấm lòng của ta." Khuynh Diễm không nhận, mà chỉ nhếch môi cười: "Điện hạ thấy hoa đẹp nên liền bứt chúng khỏi gốc rễ, ngài nói hoa giống ta, là đang uy hiếp sẽ trừ khử ta đấy à?" Nolan mở to mắt, không thể tin mà thổn thức đau lòng: "Kadienne, sao em có thể nói ta như thế? Từ trước đến nay, ta chưa từng nghĩ sẽ làm chuyện tổn hại đến em!" Khuynh Diễm mở miệng liền đáp: "Đúng rồi, điện hạ chưa từng nghĩ sẽ tổn hại ta, ngài chỉ trực tiếp hành động luôn thôi." "Sao hôm nay em lại nói những câu kỳ lạ thế này? Em giận dỗi ta vì tối qua ta đã không đến đính hôn cùng em sao? Đó là vì ta bị..." Nolan muốn giải thích. Khuynh Diễm đánh gãy lời hắn: "Không cần nhắc lại quá khứ, cũng không cần phiền phức nhờ quốc vương dọa dẫm ta, chẳng thay đổi được gì đâu điện hạ à." "Phụ vương đã dọa em sao? Ta không biết gì cả, ta chưa bao giờ nói điều không hay về em trước mặt ngài ấy, có lẽ...!Phải rồi! Có lẽ là mẫu hậu hiểu lầm nên đã nói với phụ vương. Em đừng sợ, ta sẽ trở về minh oan giúp em!" Nolan dùng ánh mắt chân thành trấn an cô. Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này, chắc chắn họ sẽ nghĩ hắn là chàng trai có trái tim tốt đẹp, còn cô là người tàn nhẫn giẫm đạp tình cảm hắn. Khuynh Diễm nhàn nhạt liếc qua. Gặp được kẻ như Nolan, thật sự khiến cô mở mang tầm mắt. Hắn chưa bao giờ chịu trách nhiệm và lúc nào cũng viện đủ lý do. Tại hắn bệnh, tại hắn không biết, tại vương hậu, tại quốc vương, tại cả thế giới độc ác bên ngoài, và chỉ có hắn là kẻ vô tội. Khuynh Diễm kín đáo khởi động cổ tay, ra hiệu nói: "Điện hạ đi theo ta, đến nơi riêng tư một chút." Nolan ngẩn người mấy giây, sau đó đáy mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng bước theo cô. Nhiều năm qua, Kadienne chưa từng cho hắn chạm vào cô dù chỉ một sợi tóc. Hôm nay cô lại chủ động gọi hắn đến nơi riêng tư chỉ có hai người, chắc là...!cô và hắn sắp tiến xa hơn một bước rồi!.