Xuyên nhanh: cuộc giao dịch của thương nhân thời không.

Chương 81 : Ngăn cản anh trai nữ chính hủy diệt thế giới (15).

\[ Ting! Nhiệm vụ nhánh số 1: Đạt thành giao dịch với khách hàng. Mục tiêu nhiệm vụ: Milu.\] Tịnh Hề:"???" Gì zợ? Sao tên khách hàng giống tên của một con chó thế? \[ Khách hàng lần này là một chú chó nha, kí chủ.\] Ồ, một chú chó... Chó... Lật bàn! Đến cả chó cũng phải đi làm giao dịch với bổn bảo bảo à? Giao dịch kiểu gì giờ? Gâu, gâu, gâu, gâu gấu gầu gẩu. Ta lại không biết nói tiếng chó. \[...\] Kí chủ điên mẹ rồi. \[ Yêu cầu kí chủ tiếp nhận tư liệu về Milu.\] Tịnh Hề móc máy tính bảng ra, xem tư liệu về vị khách hàng này. Milu, giống chó Chihuahua. Nó là một con chó con đáng thương. Ngay khi được sinh ra một tuần thì bị đem đi bán. Người mua là một người phụ nữ, bà ta mua con chó về để làm bạn với con mình. Ai ngờ đứa bé kia quá cục súc, chơi quá hăng. Ném mạnh chiếc xe ô tô đồ chơi vào đầu chó con. Thế là Milu ngỏm tại chỗ. Tịnh Hề tắt máy đi, vuốt vuốt ngực... Ôi đời chó... Có chó khổ chó sướng... Milu là kiểu chó khá khổ đi. Sao bây giờ? Chẳng lẽ đưa Milu đến văn phòng giao dịch rồi đi tìm mua máy phiên dịch tiếng động vật à? \[ Kí chủ, ta nói rồi. Cửa hàng hệ thống chỉ bán các loại mặt hàng tiền tệ thôi.\] Cái máy phiên dịch gì gì đó không có đâu. Ta biết rồi. "Xác định vị trí của khách hàng đi." \[ Kí chủ, Milu sinh được ba ngày rồi. Còn hơn ba ngày nữa thì sẽ bị đem ra bán.\] "Này chuột, nghe nói ngươi có tám bằng cấp ngôn ngữ. Vậy thì..." Tịnh Hề nghiền ngẫm: "Ngươi có biết nói tiếng chó không?" \[...\] Không phải đã xoá kí ức rồi à? Sao cô còn nhớ cái này thế? Tịnh Hề cười... Là ý nghĩ này tự dưng nảy lên trong đầu ta thôi. Thế ngươi biết tiếng chó không? \[...\] Ta là một con chuột, nói tiếng chó thế nào được? Khoan đã... Tịnh Hề không thấy chuột nhỏ đáp lại, nhướn mày... Lại chạy đi đâu rồi. Dỗi à? Tịnh Hề tiếp tục ngồi ngậm kẹo, xem tivi. Do sự thiên tài thông minh trời phú, vị giáo sư kia đã cho cô nghỉ một buổi. Giám hộ tiên sinh rất ít khi về nhà. Là một vị hiệu trưởng cuồng công việc, ông ta đã báo trước với cô là sẽ thường xuyên ở lại trường rồi. Còn vấn đề bữa trưa, bữa tối... Đi ra ngoài ăn. Ta có tiền mà. Có điểm công đức thật tốt. Có vòng quay trúng thưởng càng tốt hơn nữa. Cuộc sống này còn sướng hơn nhiều so với thiên đường nhàm chán. \[ Kí chủ, bớt sướng đi.\] Chuột nhỏ hiện thân giữa không trung, nó ngồi lên bàn trước mặt cô. Đặt mạnh một quyển sách to đùng xuống, hếch hếch cái mũi chuột: \[ Kí chủ, ngài xem. Ta luôn vì ngài mà phục vụ.\] Tịnh Hề cầm quyển sách đó lên. Bìa sách in hình một con chó đốm với tiêu đề " Một trăm linh một ngôn ngữ, dấu hiệu nhằm giao tiếp với chó". \[ Kí chủ, thế này là ngài có thể làm tốt nhiệm vụ rồi.\] Cảm ơn ta đi. Vừa nãy nó phải mò mẫm trong thư viện mãi mới lục ra quyển sách này đấy. Mệt chết chuột rồi! Tịnh Hề nhìn bản mặt cầu khen của cậu chuột, nuốt lại mấy lời nói cà khịa vào bụng, xoa xoa đầu nó: "Hay ngươi học giúp ta đi." Chuột nhỏ rất thích nụ cười của kí chủ... Mà kí chủ lại cười xinh đẹp với nó như vậy... Thế nên... Chuột đã đánh mất liêm sỉ gật đầu: \[Được, được nha kí chủ. Vậy ta vào học đây.\] Dứt lời, ngay lập tức nó ôm quyển sách, lăn nhanh vào không gian hệ thống. Dù sao nó cũng đọc sách nhiều rồi. Đọc thêm một quyển nữa vì kí chủ có sao đâu chứ. \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ Tịnh Hề mặc quần dài, áo bông, đeo khăn quàng cổ. Gió nổi lên, thổi những bông tuyết trắng bay vào mặt cô. Rèm mi dài màu vàng đọng vài hạt tuyết, tô điểm cho gương mặt càng thêm kiều nhược. Hai má do lạnh quá mà đỏ ửng. "Là chỗ này à?" Tịnh Hề xoa xoa hai tay, thở ra hơi thở lành lạnh, ngước mắt nhìn cửa hàng thú nuôi trước mặt. Chuột nhỏ trùm cả chiếc tất màu hồng trên người, chỉ để lộ mỗi đôi mắt. Nó hắt xì hơi, nói: \[ Đúng đó ạ. Tối nay người phụ nữ kia mới tới cơ. Kí chủ, tới nào, đi cứu vị khách đáng thương của chúng ta.\] Tịnh Hề xoa xoa mũi, mở cửa hiệu, bước vào... Hầy... Trong cửa hàng thật ấm áp quá đi. Ôi, phiêu gì đâu á!!! Cô ngó đầu xung quanh, khắp mọi nơi đều là chó chó, mèo mèo... Gâu gâu gâu... Meo meo meo... Lắm chó như vậy, con nào là Milu chứ? Milu, where are you now? Đi hỏi nhân viên coi nào... Tịnh Hề tìm mãi mới thấy một chị nhân viên mặc áo trắng. Cô lạch bạch tới gần, nở nụ cười ngào đường, nghiêng đầu đáng yêu: "Chị gái nhỏ ơi! Ở đây có con chó nào tên là Milu không ạ?" Nhân viên thấy một cô nhóc siêu cấp cute đến gần, tâm hồn thiếu nữ bay bổng lên tận chín tầng mây. Cơ mà khi nghe câu hỏi kia, liền cảm thấy... Hơi hơi khó nói chuyện rồi... "Em gái à, nếu em thích con chó nào thì bảo mẹ em mua về, đặt tên cho nó là Milu nha." Thân thiện với trẻ em... Đặc biệt là một đứa bé xinh đẹp như vậy. \[ Kí chủ, Milu mới sinh vài ngày. Ngài hỏi câu thừa thãi vừa thôi chứ.\] Hôm nay ra đường, kí chủ đại nhân quên đem não theo à? \[ Ngài đi theo hướng ta chỉ nha.\] \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ **Tuần sau là đi học chính thức rồi. Tôi quyết định cuối tuần này mở bão bay sập nhà các cô luôn. \=\)\)\)\) Ai nghĩ dùm tôi cái tên đặt cho chuột đi. Cứ gọi là chuột nhỏ hoài không ổn lắm