Nửa tháng sau, thành phố Busan, Hàn Quốc. Bên quán ăn vỉa hè, Tịnh Hề ngồi trên ghế, nhét mì lạnh vào miệng. Thời tiết ở nơi này thật cmn phiêu, nước mắt bảo bảo cũng sắp đông thành đá rồi. Chuột nhỏ gặm xúc xích, nhồm nhoàm: \[ Kí chủ, Diệp Y Y ra sân bay rồi.\] Tịnh Hề:"..." Ta yêu cầu nhà ngươi thôi ngay cái kiểu vừa nói chuyện vừa ăn đi. Thô tục quá!!! Có ai đi cùng cô ta không? Tịnh Hề có lâu mới tin Diệp Y Y một thân bụng bầu chạy ra nước ngoài sống mà không có bảo kê đi cùng. Nếu để nam chính bắt được sẽ nát hết kế hoạch của cô mất. \[ Có Trầm Ngạn đi nữa.\] Tịnh Hề cảm thấy đáng nghi lắm... Trầm Ngạn mà lại đi cùng Diệp Y Y? \[ Cùng chuyến bay thôi, thưa ngài. Diệp Y Y đi một mình.\] À thế à, vậy là Diệp Y Y đi một mình. Cô ta sang nước nào? Chuột nhỏ mở laptop ra dò: \[ Cô ta sang Anh sống.\] Tịnh Hề đứng dậy, đi thanh toán tiền. Cô quay về khách sạn, thu xếp hành lý. Dắt vali ra sân bay. Nhìn xem, bổn bảo bảo tốn bao công sức để lật đổ nam chính đó. Ai bảo hắn ta đực rựa cơ!!! Ngồi trong khoang hạng nhất sang Anh, Tịnh Hề từ cửa sổ máy bay hướng ánh mắt ra ngoài... Một bầu trời xanh toàn mây trắng... Tịnh Hề có thể dễ dàng che giấu tung tích của mình, đều nhờ chuột nhỏ làm hộ. Vinh danh cộng sự tài giỏi của ta. Sau hôm cô bỏ trốn khỏi ông chồng biến thái, chỉ số hắc hoá của anh ta tăng mạnh luôn. Hoàn toàn đủ khả năng để trở thành boss phản diện. Sợ hãi các thứ... Thế là Tịnh Hề nhất quyết không quay về nữa. Anh ta lại điên lên nhốt cô lại thì sao? Khi nhiệm vụ báo kết thúc, cô sẽ đi chơi vòng quanh thế giới... Trước tiên cứ thế đã. \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ Đến Anh, Tịnh Hề lập tức đi thuê phòng tổng thống ở cho sướng. Đời người có được bao nhiêu lần nằm căn phòng này đâu chứ??? \[ Ngài đã đi qua năm đất nước. Và đây cũng là căn phòng thứ năm ngài dùng.\] Thế nên kí chủ của ta à, cô đừng có giơ ra cái giọng điệu nghèo nàn đó nữa! Oa oa oa, ở tiểu thế giới này, cô ấy đã bỏ ra hàng đống tiền tiêu rồi. Kí chủ nên tự làm việc kiếm tiền chứ. Dựa dẫm vào điểm công đức không tốt đâu. Tịnh Hề phản bác, điểm công đức không phải là do ta kiếm à? Ta đổi lấy tiền tiêu thì có sao đâu? \[...\] Đừng nói là ở thể giới thực cô cũng sống như này đấy nhé? Không, ở thế giới thực ta thừa cách kiếm tiền. \[...\] Đêm hôm đó, Tịnh Hề thả người trên giường, tay lắc ly rượu vang đỏ. Tay bấm điện thoại, nhấn nút gọi... Cô nhấp một ngụm rượu, đặt ly lên bàn, chân trần bước đến cửa kính, toàn bộ thành phố xa hoa ánh đèn thu gọn trong tầm mắt. "Alo, ai gọi đấy?" Giọng nói âm trầm, dày đặc khí lạnh của người đàn ông từ điện thoại truyền đến, tai Tịnh Hề cũng thấy run run theo. Mới nửa tháng không gặp, anh ta thay cả giọng nói rồi à? Cảm tưởng như một giây sau sẽ xông lên giết người ấy. Nam phụ hắc hoá thật hung. "Ai ở bên kia đấy?" Tịnh Hề đặt điện thoại bên tai, ngọt ngào đáp lại: "Là em đây." Đầu dây im lặng một lúc, Tịnh Hề tưởng anh ta đi đâu mất rồi. Đúng lúc này, giọng nói hoang mang của anh vang lên: "Bé con?" "Đúng vậy. Nửa tháng nay quên luôn em rồi à?" "A..anh không có..." Trầm Ngạn có chút sợ hãi, Tịnh Hề không muốn nghe anh ta lải nhải nhiều, nói thẳng vào chuyện chính: "Em nói với anh luôn. Nếu anh đồng ý không nhốt em lại, em sẽ quay về bên anh." "Nếu không thì sao?" "Nếu anh không đồng ý, thì..." Cô kéo dài giọng: "Đời này, anh vĩnh viễn sẽ không tìm được em đâu. Thế nhá, hôm nào em sẽ gọi lại cho anh." Trầm Ngạn rũ đầu xuống, mái tóc che đi biểu cảm của anh. Quanh thân toát lên hơi thở đè nén, áp bức. Điện thoại vang rõ thanh âm tút..tút....Tay anh siết chặt di động, gân xanh nổi lên. Anh chàng trợ lí nín thở đứng ở góc cửa, cố giảm thấp sự tồn tại của bản thân. Tổng tài thật khủng bố!!! Cái mạng nhỏ của anh ta sắp sửa bị móc đi rồi! Tổng tài phu nhân ơi, cầu ngài quay về đi. Trầm Ngạn nhìn số điện thoại vừa gọi tới, đưa cho trợ lý: "Điều tra số di động này cho tôi." Anh chàng trợ lý giơ hai tay nhận lấy, lui chân ra ngoài. Phù, thoát rồi. Nghẹn thở đau cả bụng. "Đời này, anh sẽ vĩnh viễn không tìm thấy em..." "Vĩnh viễn sẽ không tìm thấy..." "Không tìm thấy..." Tim như thể bị bóp nghẹt. Nửa tháng qua, anh tìm mọi cách, sai nhiều người, vận dụng toàn nhân lực để tìm kiếm cô... Nhưng không sao tìm được, đến cả một hơi thở cũng không thấy. Tựa như cô đã biến mất khỏi thế gian này. Hôm nay, cô gọi đến đưa ra yêu cầu với anh... Chỉ cần anh thoả hiệp trước là được. Chỉ cần anh hạ mình là được. Anh rất nhớ cô, nhớ gương mặt cô, nụ cười ngào đường của cô, thân thể mê người, tiếng rên rỉ khi hai bọn họ cuồng hoan. Trong đêm đen đầy cô độc lạnh lẽo, tiếng rên đó như đẩy thân mình anh vào chảo dầu sôi vậy\( Không hổ là biến thái