Edit: Xanh Beta: TH Chỉ trong chớp mắt, lưỡi dao đã dí sát vào mũi của Tiêu Mục. Trên đao toả ra sức mạnh cùng năng lượng cực lớn, làm ông ta phải âm thầm sợ hãi. Tiêu Mục không kịp nghiêng người tránh, đao đã bổ xuống vai ông ta, một cánh tay rơi xuống đất. Tô Cẩn Hồng thấy đao này chưa thành công, lại bổ thêm đao nữa. Đao này nguy hiểm hơn, đao lướt qua, trên cổ Tiêu Mục xuất hiện vết thương, chảy ra máu đen, hơn nữa còn toác ra. Tiêu Mục dùng tay còn lại sờ cổ, nhìn vết màu trên đầu ngón tay, không rõ cảm xúc. Lòng Tô Cẩn Hồng bình lặng như nước, từng chiêu từng chiêu lại rất ác liệt, ép Tiêu Mục lui về sau. Lúc Tô Cẩn Hồng lại bổ xuống một đao, lần này nhắm thẳng vào mi tâm Tiêu Mục. Đao bổ xuống cực nhanh, năng lượng ẩn trên mặt đao còn mạnh hơn cả đao thứ nhất. Nếu bổ trúng Tiêu Mục, chắc chắn sẽ chém ông ta làm hai, lại còn là kiểu đối xứng. Cuối cùng, Tiêu Mục đã nổi giận. Ông ta bỗng nhiên đứng thẳng lên, lắc lư trong gió. Tô Cẩn Hồng không bị biến cố đột nhiên xảy ra này dọa đến, anh vẫn luôn phòng bị xúc tu của Tiêu Mục, giờ đây nhìn thấy vô số xúc tu chống ở đằng sau Tiêu Mục lại thở phào nhẹ nhõm. Không sợ kẻ địch có át chủ bài, chỉ sợ không biết gì về hắn. Tiêu Mục từ trên cao nhìn xuống Tô Cẩn Hồng, chuyện chỉ còn một cánh tay cùng vết thương ở cổ cũng khong ảnh hưởng đến hành động của ông ta. Ông ta thâm trầm mà thở dài, tiếc nuối nhìn Tô Cẩn Hồng, kết luận về hành vi vừa rồi của anh: “Trẻ người non dạ, mặc dù cậu rất mạnh, nhưng chỉ có thế thôi mà đã muốn đánh bại tôi thì trên cơ bản là không có khả năng.” Thậm chí ông ta còn nhún vai, tiếc nuối nói: “Căn bản cậu không biết được cậu đã bỏ mất cái gì.” “Cũng là lúc cho cậu biết thực lực của tôi.” Trong nháy mắt, tất cả zombie ở đấy bắt đầu tru lên, zombie ở dưới bắt đầu tụ lại. Chúng nó tập trung thành hàng, chạy tới chỗ Tô Cẩn Hồng. Đây là một đội quân zombie! Có mấy con chỉ còn một nửa đầu, có con khuyết nửa thân, đi lúc la lúc lắc trông rất buồn cười. Nhưng mà khi nó tập trung lại thành một đội quân tiến về phía trước, chả ai thấy nuốn cười nữa mà chỉ thấy đáng sợ. Cho dù một đao của Tô Cẩn Hồng có thể trảm vài con, nhưng mà giải quyết hết chỗ này cũng không đơn giản. Cố Ngôn Hi đã loái xe ra khỏi thành phố, zombie trên đường càng ngày càng ít. Giờ đấy cô lại nhìn thấy một cảnh tượng lì lạ, tất cả zombie làm lơ họ, không có con nào nhào lên tấn công họ, ngược lại, tất cả chạy về hướng ngược lại. Cố Ngôn Hi càng sốt ruột, cô có thể khẳng định phía Tô Cẩn Hồng đã xảy ra chuyện. Lớp màng bao quanh xe cũng yếu dần, Cố Ngôn Hi thử giơ tay ra, phát hiện cô đã chạm được đồ ở bên ngoài. Nói cách khác, nó không cản được cô nữa. Cố Ngôn Hi không thể thả người trên xe xuống nơi trống trải, nếu gặp được zombie thì mọi người sẽ gặp nguy hiểm. Vì thế cô lái xe dọc theo quốc lộ, đến khi nhìn thấy một căn nhà hoang bên đường mới dừng lại. “Ba mẹ, mọi người cứ ở tạm chỗ này, con quay lại xem sao. Phải rồi, mọi người mang di động theo chứ?” Ba Cố mẹ Cố lắc đầu: “Điện thoại hết pin rồi, bây giờ lại không tiện tìm chỗ sạc, nên không mang theo.” Cát Vấn Vấn nhỏ giọng: “Dì mang, pin của dì còn 30%” Cố Ngôn Hi thở phào, đọc một dãy số bảo bà nhớ kĩ. “Đây là số của bạn con, chỗ của anh ấy cũng được coi là an toàn, có những dị năng giả khác cũng ở đó. Coi như mội trại nhỏ. Nếu lúc lâu sau mà con chưa quay lại thì mọi người gọi cho anh ấy, anh ấy ở trong một cái xưởng bỏ hoang cách đây không xa, đi dọc theo con đường này là thấy. Anh ấy sẽ đến đón mọi người.” Mẹ Cố giữ chặt tay cô, đỏ mắt: “Con không thể không đi sao Hi Hi?” Cố Ngôn Hi cúi đầu, né tránh tầm mắt của mẹ Cố, nhỏ giọng: “Con xin lỗi mẹ. Con không thể thản nhiên nhận lấy sự an toàn mà có thể được đổi bằng mạng của em ấy được.” Cô kiên quyết gạt tay của mẹ Cố, không dám nhìn vào mắt bà. Ba Cố cau mày, thở dài. “Con nhất định phải đi sao?” Cố Ngôn Hi gật đầu kiên định: “Vâng ạ.” “Vậy con cảm thấy con có thể tự bảo vệ mình, có thể giúp được thằng bé không?” Cố Ngôn Hi không trả lời, nhẹ nhàng nâng tay lên, căn nhà nhỏ bị bao lại bởi chất lỏng màu lam. Trên bề mặt tỏa ra luồng năng lượng quen thuộc, chỉ khác với của Tô Cẩn Hồng ở chỗ một cái là lửa còn một cái là nước. Ba Cố sửng sốt một lúc, thở dài, cũng biết con gái đã hạ quyết tâm. Nhưng mà… “Nếu con cũng có, sao lúc đấy lại bị thứ kia của thằng bé ngăn lại?” Cố Ngôn Hi im lặng. Lúc ấy cô đang chìm đắm trong những cảm xúc tiêu cực, không thể nghĩ ra được gì. Mãi cho đến khi xe cách xa nội thành, cô mới dần bình tĩnh lại. Lần nữa thử chạm vào kết giới, thế nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc. Quên thuộc đến mức… tựa như cô sinh ra là đã có thể phất tay mà tạo được kết giới giống như vậy. Sự thật chứng minh, cô có thể làm được. Bây giờ cô không hơi đâu để nghĩ xem tại sao mình có thể biến ra vũ khí nhanh như vậy cùng với chuyện dễ dàng tái hiện lại chiêu thức của Tô Cẩn Hồng, cô chỉ nghĩ quay lại nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Mẹ Cố lo lắng: “Con nhất định phải chú ý an toàn đấy Hi Hi.” Cát Vaasn Vấn đứng cạnh tiếp lời: “Đúng thế, đừng có miễn cưỡng bản thân, nếu thấy không được thì con hãy về ngay.” Ngay cả người không nói gì suốt hành trình, Du Du, cũng bảo cô phải cẩn thận. Ba Cố không nói gì, thỏa hiệp mà gật đầu. Cố Xảo trong lòng ông như vẫn chưa ý thức được chuyện này gian nguy như nào. Cô bé cương mặt, điệu bộ nghiêm túc, múa may nắm tay hỏ, nhỏ giọng: “Chị cố lên! Cướp anh về!” Thế mà ba Cố lại gật đầu, cũng tỏ ra nghiêm tức: “Không sai, cướp con rể của chúng ta về.” Dưới tình huống này Cố Ngôn Hi cũng không nghiêm túc được nữa, cô dở khóc dở cười. Rõ ràng là đi cứu người, sao lại giống như thổ phỉ cướp mỹ nam thế. Bầu không khí chỗ Cố Ngôn Hi hơi nhẹ nhàng xuống, bên phía Tô Cẩn Hồng lại cực kỳ căng thẳng. Anh nhìn chằm chằm Tiêu Mục, trơ mắt nhìn chỗ tay bị chém cụt mọc ra một cánh tay nguyên vẹn. Mà vết thương trên cổ Tiêu Mục cũng nhạt dần rồi biến mất. Tiêu Mục móc khăn tay ra, lau khô vết máu trên cổ. Tô Cẩn Hồng thấy rõ, cổ Tiêu Mục không có một vết thương nào. Tiêu Mục lờ đi Tô Cẩn Hồng trước mặt, thong thả cởi áo khoác, nhìn xem một chút, thấy hơi tiếc nuối. “Đây là cái áo khoác tôi thích nhất, tiếc thay lại bị cậu chém mất một cái tay áo, không mặc được nữa.” Ông ta dứt khoát vứt cái áo, không hề lưu luyến chút nào, để mặc nó bay theo gió xuống thùng rác dưới sân. Ông ta nhìn Tô Cẩn Hồng đang đứng như trời trồng, không hề có tình cảm: “Người cũng vậy. Nếu nhân tài mà tôi xem trọng không làm việc cho tôi, thì cũng không còn giá trị tồn tại nữa. Tôi cũng sẽ không để kẻ địch tiềm tàng phát triển.” Tô Cẩn Hồng nhìn như sợ hãi, trên thực tế anh lại đang hồi tưởng vài chuyện. Tiêu Mục có thể làm miệng vết thương khép lại, tứ chi mọc lại như cũ đúng là rất lợi hại nhưng không phải không giải thích được. Đời trước, anh đã từng đi qua bí cảnh nguy hiểm nhất, gặp được những chuyện kỳ lạ nhất. Trong đó có một con hung thú bị phong ấn khiến cho anh cực kỳ ấn tượng. Con mãnh thú kí có huyết mạch của thần thú thượng cổ, có sức mạnh vô cùng lớn, có thể dời núi lấp biển, thậm chí bất lão bất tử, hơn nữa cũng có khả năng như Tiêu Mục: Mọc lại chi. Theo lý thuyết, con thú kia hẳn là không gì cản nổi, nhưng nó lại thoi thóp, kề cận cái chết. Tứ chi của con mãnh thú kia bị xích sắt trói lại, trên xích có khắc vài trận pháp. Tô Cẩn Hồng không hiểu trận pháp lắm, cố gắng cũng chỉ biết được nó là về thời không. Con hung thú nhìn qua thì không hề hao tổn gì, chỉ bị trói lại bằng xích sắt mà thôi. Trên thực tế thì nó bị khóa ở bốn thời không khác nhau, tứ chi không thể tiếp xúc được, lại không thể mọc lại. Chứ đừng nói đến trên xích có trận pháp rút linh lực của nó, khiến nó suy yếu dần. Đương nhiên là Tô cẩn Hồng không thể dùng phương pháp đấy để đánh lại Tiêu Mục, nhưng anh có thể tham khảo từ đó. Ở thế giới này thì Tiêu Mục có thể mọc lại tứ chi, thế còn ở thời không khác thì sao? Nếu ở một thế giới mà Tô Cẩn Hồng hoàn toàn khống chế được, vậy Tiêu Mục cũng được sao? Tô Cẩn Hồng không biết, nhưng ngoài việc thử xem sao thì không còn cách nào khác. Tất cả zombie trong thành phố này đang chạy về phía này, Chúng không đi thang bộ mà con này dẫm lên con kia, dùng thân thể tạo thành một cái thang, leo lên sân thượng, vây kín quanh Tô Cẩn Hồng. Chúng nó ngoan ngoãn đứng yên, không tấn công Tô Cẩn Hồng, chỉ yên lặng nhìn anh, trông giống như đang xem một trận đấu. Zombie ngày một nhiều hơn, sân thượng không chứa thêm được nữa. Tiêu Mục bực bội nhíu mày, những sinh vật cấp thấp đó đang chắn tầm nhìn của ông ta. Ông ta giơ tay, trong nháy mắt sân thượng trống một nửa, chỗ đứng rộng hơn nhiều. Tô Cẩn Hồng ngoài cười nhưng trong không cười mà giật giật khóe môi: “Rõ ràng là đồng loại mà ông không để tâm đến chúng nó sao?” Nghe vậy, trong nháy mắt khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Mục trở nên cực kỳ dữ tợn. Ông ta chán ghét mà vẫy tay, những con zobie còn lại biến sạch. “Mày dám coi tao như chúng nó, đúng là đi tìm chết.” Vô số xúc tu tấn công về phía Tô Cẩn Hồng. Xúc tu mềm mà dai, bị cắt đứa sẽ mọc lại. Tô Cẩn Hòng đối phó những xúc tu đó, lặng yên mà khó khăn tiếp cận đến ông ta. Anh cố ý trào phúng Tiêu Mục, làm ông ta phân tâm: “Nếu không thì ông cho rằng ông là gì?” “Có vô số xúc tu, tứ chi có thể mọc lại được… Là con người sao?” Tô Cẩn Hồng không hề khách khí mà trào phúng: “Ông cho rằng ông là con người bị đột biến gen bình thường sao? Ông zombie Tiêu?” Mấy câu nói của Tô Cẩn Hồng khiến Tiêu Mục giận tím mặt dễ như trở bàn tay. Gương mặt Tiêu Mục bắt đầu biến hóa, dáng vẻ của con người nhạt dần. “Sinh vật cấp thấp như mày mà cũng dám miệt thị tao!” “Chết đi.” Tiêu Mục tấn công toàn lực, Tô Cần Hồng cố hết sức chống đỡ, nhưng khoảng cách giữa hai người lại ngày càng gần. “Đi chết đi!” Lúc tới gần Tô Cần Hồng, trước khi ông ta tần công, tay phải của ông ta lại bị một xúc tu xỏ qua. Giây tiếp theo, cái xúc tu xuyên qua tay ông ta rơi xuống đất. Tiêu Mục sửng sốt, ông ta phát hiện mẩu xúc tua kia lại không mọc lại. Nhưng mà giây sau Tô Cẩn Hồng đã tới trước mặt ông ta. Không ổn! Tiêu Mục cảm thấy không tốt. Ông ta lùi về sau, nhưng mà sao bì được với tốc độ bùng nổ của Tô Cẩn Hồng? Vai trái của Tiêu Mục đi vào khu vực của Tô Cẩn Hồng, ông ta trơ mắt nhìn cánh tay mình biến mất không thấy, khi không gian khiến người ta kinh hãi kia đến gần tim của ông ta, lại đột nhiên biến mất. Tô Cẩn Hồng ngã mạnh từ trên không xuống, nội tâm anh chua xót, không nhịn được thở dài. Chỉ thiếu chút nữa thôi, thất bại trong gang tấc. Lúc này Tô Cẩn Hồng đã sức cùng lực kiệt, năng lượng vận chuyển siêu nhanh khiến thân thể anh cùng tiềm năng bị tổn thương cực lớn, lúc bùng nổ duy trì được gần một giây đã biến mất. Anh nằm trên mặt đất, nhắm chặt hai mắt, yên lặng thở dài, nghênh đón cái chết cận kề. Tô Cẩn Hồng hối hận mà nghĩ: raats xin lỗi, chỉ sợ phải nuốt lời rồi. Tiêu Mục không thể tin được ông ta lại may mắn như vậy, lúc đối thử sắp giết chết ông ta, đối thủ lại tự mình ngã xuống, thậm chí còn không dậy nổi. Ông ta cúi đầu nhìn thân thể bị tàn phá của mình, mặt mũi càng dữ tợn. Tiêu Mục bay đến trên Tô Cẩn Hồng, nhìn xuống anh. Xúc tua còn lại múa may trên không trung, giống như giây tiếp theo sẽ chọc thủng thân thể kia, đột nhiên bị cắt đứt. Một giọng nữ dịu dàng nhưng hơi thấp vang lên cách đó không xa: “Muốn giết anh ấy, đã hỏi ý kiến tôi chưa?” Tô Cẩn Hồng nghe được giọng nói ấy, mở to hai mắt, giãy giụa nhìn về phía phát ra ấm thanh. Cố Ngôn Hi lạnh lùng giơ kiếm chỉ vào Tiêu Mục. Tiêu Mục khó tin nhìn cô: “Sao cô lên được? Bên ngoài toàn bộ là zombie, cô không thể trực tiếp lên được. Cố Ngôn Hi nhướn mày: “Dẫm lên đám phế vật đó m à lên. Có cho chúng nó cũng không dám động.” Tô Cẩn Hồng hơi thất thần, môi giật giật, tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Sư tỷ…” — Lời tác giả: Vở kịch nhỏ: Tô Cẩn Hồng liếc mắt đưa tình nhìn Cố Ngôn Hi: Em đến chết vì tình với anh à? Cô Ngôn Hi dứt khoát giải quyết BOSS, nghe thấy thế mặt giật giật: Câm mồm. Nội tâm Cố Ngôn Hi: Em muốn cứu anh, anh lại nghĩ đến chuyện chết vì tình với em.