“ Chúng ta chung quy vẫn là duyên ngắn... ” Trong tiếng thở than rất ngắn của thời gian, ở trong ngõ ngách quanh co tối tăm ươm lên đoá mai xanh ngạo nghễ. Nhưng đoá mai ấy dù có ngạo nghễ đến đâu cũng thắng không nổi sự bạc bẽo của thời gian. Ao tù nước đọng làm sao có thể lại về như khi thế nước còn trong, lòng ngươi cũng vì thế mà thay đổi, ai cũng không còn là dáng vẻ ban đầu của chính mình. Từ Ân lại viết lại viết, ở khoảng không chật hẹp khó chịu giữa hai trái tim đang dần trở nên rỗng tuếch. Có thứ phi lượng gì đó đang hao tốt trong tâm can Bắc Chiến Dã, nhiều năm qua đi, nàng đã sớm không còn là nàng của ngày cũ. Trước mặt hắn chỉ là cố nhân ưu sầu, vì một chuyện oán trách cả nhân gian, đến cả thế sự cũng không muốn bén mảng, giống như loại cây ăn rễ sâu vào mặt đất mặc cho gió quật sóng rờn song lại cứ như vậy bình thản. Hắn trong vô thức nhận ra nàng đã chẳng cần gì, đã chẳng cần gì. Thương Lãm La của hắn dường như chưa từng nhiệt tình để ý đến điều gì, cũng chưa từng dùng ánh mắt bảy phần có hồn của mình nhìn thêm bất kỳ ai, nàng đã bình thản đến thế, tựa như thời thời khắc khắc đều có thể biến mất khỏi thế giới này, vô thanh vô sự tản mạn như ráng mây chiều. Cuối cũng, hắn vẫn là rời đi. Tròng mắt Từ Ân đờ đẫn vô cùng. Lúc Bắc Chiến Dã đã đi rồi cô lại như vừa thoát khỏi cái bóp cổ đến nghẹt thở của thời gian. Ở giữa không trung chăm chăm nhìn đến, đồng tử hơi giãn ra một chút, sau đó có một đợt cuộn trào từ tận trong tỳ phổi, nôn ra một bọc máu tươi. Vệt đỏ hắt lên mặt giấy còn viết dở cười, nét bút nguệch ngoạc lúc gắng gượng còn vì thế bị phai nhạt đi. Từ Ân với vội khăn tay trong ống áo, mạnh mẽ lau đi chút máu còn vương lại trên môi, lúc này một tay còn ôm lấy trái tim đang thoi thóp của mình, thật lâu sau mới có thể từ đau đớn sống lại thành hình. Tờ giấy bị người vơ vội, vo tròn lại nằm gọn trong lòng bàn tay. Từ Ân mượn sức mặt bàn đứng dậy, bước mấy bước định lại tinh thần của mình. Tinh thần lực thời gian gần đây suy yếu rõ rệt, có lẽ là vì tiểu tiết thế giới bị thay đổi, hoặc là do nguyên thân quá mức yếu nhược. \[Chủ nhân không sao chứ? Hay là chúng ta dừng nghiệm vụ một thời gian, thiết lập lại thế giới một lần nữa là được.\] Ngọc bội tùy thân hơi rung lên một chút, phát ra ánh sáng màu vàng nhạt. Từ Ân tùy tiện chỉnh trang lại y phục, sau đó bước đến phía cánh cửa tủ đựng y phục mở nó ra. “ Nghiệm vụ đã chẳng còn mấy nữa, rút bây giờ có hơi tiếc, cùng lắm thời gian tới nghỉ ngơi trong không gian lâu một chút là được. Ngươi mở bản đồ nhìn xem cảnh vệ sắp xếp đã ổn chưa? ” Từ Ân vừa nói vừa tìm đồ, kiếm được một bộ đồ gọn gàng vừa ý. Hệ thống có một chút lo lắng nhưng chủ nhân nó là người biết tính toán, nếu không nằm trong tầm kiểm soát thì tuyệt sẽ không mạo hiểm. Chính vì thế hệ thống triệt để dùng lý do này trấn an bản thân. Cấm vệ quân đều theo dự liệu của Từ Ân, đến các vị trí khác nhau, cô là vì ngày hôm nay quan sát mất mấy hôm. Lúc bắt được thời cơ, ngồi trên xe ngựa tiến ra ngoài hoàng thành. Phía nam chính viện của trà lâu có một tiểu viện nhỏ đã đóng cửa, khách đến trà lâu hôm nay không nhiều, là ngày đại lễ của đất nước sẽ chẳng mấy ai vì bốc đồng mà mất đi tôn chỉ của bản thân. Bên trong tiểu viện bài trí đơn sơ, có một cái sân đình dát đá xám, bàn ghế đá cùng một cây bách tùng, lúc gió thổi qua tán cây trơ trọi nhìn cô độc vô cùng. Từ Ân ngồi tại bàn chính, rót ra một chén trà thơm, từ xa đã phảng phất hương trà thanh mát. Ánh mắt cô đừng ra bên ngoài một chút, tại nơi này đã chờ được người thời gian ngắn, cô cũng không tin Khang Tiêu Nghinh sẽ như vậy không đến. Chén trà đã quá nửa, lúc này cánh cửa mới được người khác mở ra. Nam nhân vận y phục đen, từ trong hắc khí có thể cảm nhận được ẩn nhẫn cùng lạnh nhạt của y, Từ Ân hơi nheo mắt, chậm rãi ngẩng đầu lên. “ A tỷ. ” Khang Tiêu Nghinh đầu tiên gọi một tiếng, sau đó mới từ từ thăm dò ý tứ của đối phương, y còn muốn xác nhận xem đây có thực sự là a tỷ của y hay không. Đôi mắt Từ Ân cứng đờ, cả gương mặt cũng theo đó nhợt nhạt, lúc trấn tĩnh lại được bản thân Từ Ân mới như người vừa vớt được tia hy vọng mong manh, nụ cười lạc lõng nở trên môi: “ Ta còn tưởng là ta nhìn lầm rồi. Thật tốt, đệ vẫn còn sống. ” Bước chân của cô đột nhiên kích động, bước nhanh về phía trước mấy bước, sau đó ở một khoảng cách thật xa ngắm nhìn y, đôi mắt nhoè đi hơi sương như buổi sớm lại vì thế nhìn không rõ cố nhân trước mặt. Khang Tiêu Nghinh vẫn cố chấp, y nhìn a tỷ đang ở trước mặt y, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: “ Rời khỏi nơi này đi, ta đưa tỷ đi. Y biết chắc a tỷ của y nhất định cố chấp không chịu rời đi, giống như năm đó tỷ ấy nhất quyết gả đến nơi này, lạnh lùng gạt y ra khỏi cuộc đời của mình. Khang Tiêu Nghinh hiểu rõ Thương Lãm La là một con người cố chấp đến nhường nào, có thể vì cái gì mà kiên nhẫn đến tận bây giờ. Tỷ ấy cố chấp, cố chấp tới độ không màng đến người đệ đệ ruột là y. Lúc y khái hoàn trở về, nghe được Thương Lãm La tự nguyện đến Việt Quân quốc liên hôn, y từ trong biển máu trở về để gặp Thương Lãm La, nhưng tỷ ấy lại đối với y không từ mà biệt, đến một lời thư gửi cũng không có, giống như y chưa từng tồn tại trong cuộc đời của Thương Lãm La. Cũng tại đây, Khang Tiêu Nghinh đối với Thương Lãm La đã có xa cách lạnh nhạt. Y hận Thương Lãm La suốt một đời, cũng vì thế mà sau này cũng chưa từng gặp mặt thêm một lần đã kết thúc sinh mệnh. Khang Tiêu Nghinh không có nhiều hy vọng với việc Thương Lãm La đồng ý rời khỏi nơi này, nhưng y vẫn muốn hỏi thử một lần, hãy cứ cho đây là phép thử cuối cùng của y, đối với Thương Lãm La, cũng là một tia hy vọng cuối cùng. “ Ta đồng ý. ”