“ Cách Ngạn công chúa, người đã trở về rồi. ” Con ngươi thái hậu khẽ co lại, trong giây lát cả người cứng đờ. Loại chuyện xảy đến quá nhanh, nhanh đến độ thái hậu chẳng thể ngờ đến, bên trong lớp lụa hào hoa từng tấc da thịt khẽ run lên. Mạn Đà trở về rồi. “ Hoàng nhi của ai gia, trở về rồi sao? ” Thái hậu thật khó khăn mới có thể thu liễm lại được cảm xúc vỡ oà trong chính mình, ở giữa đại điện đang còn náo nhiệt thái hậu không biết đã có bao nhiêu cẩn thận đề phòng hỏi lại Đồng Liên. “ Vâng, công chúa đã trở về rồi, nhưng người vẫn còn ngoài Nguyên Am phía tây, còn chưa đến được hoàng thành, có lẽ hai ngày nữa sẽ đến đây. ” Đồng Liên gật đầu, từ trong ánh mắt ẩn hiện dáng vẻ vui thay cho thái hậu. Thái hậu vẫn còn cẩn thận, tự mỉm cười hài lòng rồi để Đồng Liên lui về sau trước. Đuôi mắt đã hằn nhiều vết nhăn của thời gian hiếm hoi ôn hoà ánh lên tia sáng ấm áp, thái hậu khẽ nắm bàn tay mình, trong lòng có một chút an tâm rõ rệt. Trở về rồi thì tốt, trở về rồi thì tốt. Từ Ân rót đến một chén rượu đầy, hương rượu vừa cay vừa nồng, trong veo như mặt nước buổi thu không một gợn sóng, đôi mắt hơi rũ xuống dưới cảnh sắc hoa lệ của nhân gian lại là nét sầu khổ lạ lẫm. Một cái rũ mi, một cái nhăn mày đều khiến các y tình nguyện cam lòng đem hết tâm can tỳ phổi phơi bày để tỏ rõ chân tâm của mình, giai nhân cười, các y vui, giai nhân muộn sở, các y cũng sẽ vì thế mà đau lòng. Chần chừ hồi lâu, cuối cùng Từ Ân một hơi uống cạn chén rượu nồng, có lẽ tại vì không quen nên khi rượu trôi xuống thanh quản cô hơi nhăn mày, cái nhăn mày này rơi vào mắt người khác lại là nỗi cảm thương xót xa cùng tận. Có vài kẻ bạo gan len lén liếc đến ghế phượng mấy lần, nhưng các y đều không muốn chết tại nơi này, những muộn sở đau lòng của mình cho giai nhân cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng. Đôi mắt Bắc Chiến Dã tràn đầy hắc tuyến, nhưng đại lễ chính là đại lễ, hắn còn có việc lớn cần nhờ, bằng không cũng không cho các y mặt mũi, nhưng không phải không có các y sự sẽ không thành. Chẳng qua là bên thiệt bên hơn mà thôi, nhưng hắn có tính độc chiếm bá đạo, lại càng không vì một chút việc này mà kiêng nể ba phần, mặt mũi thì vẫn giữ lại cho các y, nhưng còn mạng sống có giữ được không lại là chuyện khác. Từ Ân hơi nghiêng ánh mắt né tránh cái nhìn của Bắc Chiến Dã, lúc này tựa như bản thân yếu thế hoàn toàn, không một lời liền lặng thinh như trước, quả thực đã chọc hắn giận. Tiệc ngon rượu say đều đã uống đủ, lúc tan tiệc còn có không ít sứ thần vương tử mượn cớ muốn níu chân lại nhìn nhắm giai nhân thêm một chút nhưng cuối cùng các y đều phải ngậm ngùi rời bước trong cái nhìn đầy độc đoán của Bắc Chiến Dã. Trần Lãng ở giữa bậc thang lớn đường đến đại điện, ánh bạc dát lên người y, lúc gió thổi qua y phục của y hơi bay trong gió, trong sắc thanh mờ ảo, có bóng lưng đơn độc ngoảnh lại nhìn trong giây lát, nhìn thấy cố nhân cùng với người trong lòng của nàng ở cùng một chỗ, y cuối cùng vẫn là rời đi. Sắc mặt Bắc Chiến Dã không tốt, lúc Từ Ân nói lời rời đi sắc mặt hắn lại càng không tốt hơn. Đoạn đường trở về tẩm cung của thái hậu không tính là gần, trời đêm còn trở rét, thái hậu lệnh người khiêng kiệu, mà thân là trung cung không có sách bảo cũng chỉ có thể dùng Nghi Giá của quý phi, chỉ là Từ Ân từ chối. Thái hậu ngồi trên Phụng Liễn, đi phía sau còn có một đoàn tùy tùng dài, thái giám nô tỳ thị vệ đều có đủ. Từ Ân đi bên cạnh Phụng Liễn, bước chân thong thả vô cùng, thậm chí còn có tâm tình tâm sự giải khuây cho thái hậu. Chẳng hề gì, lời này đến tai Bắc Chiến Dã lại càng khiến hắn giận hơn. Thương Lãm La là đang muốn cùng hắn tuyệt giao, nàng có thể trong suốt một buổi đại lễ kéo dài không cùng hắn nói một lời, bây giờ lại có thể cùng thái hậu có tâm tình giải khuây. Chẳng lẽ nếu hắn không hạ mình, nàng cho dù có đến chết cũng không chịu hạ mình? Bắc Chiến Dã độc ác muốn cướp đi kiêu ngạo của nàng, hắn cho phép nàng ngạo nghễ với cả thiên hạ với điều kiện đối với hắn phải là tâm nhu mỹ mạt\*. Nhưng nàng lại cao ngạo như loài chim ưng, đến hắn đôi lúc cũng không hiểu được nàng, suốt nhiều năm qua nàng và hắn vĩnh viễn chỉ dừng lại ở bước chân thứ một ngàn tám trăm mà thôi. Tiểu Viện vắng lặng không có được một tiếng nói cười, dặm liễu bị gió thổi qua khẽ lay động. Tại nơi ánh đèn le lói có cố nhân dừng lại nét bút, từ trong tư tâm cảm nhận được đắng cay tủi hờn. Bắc Chiến Dã từ trong đêm đen triền miên bước từng bước vào bên trong, cánh cửa bị mở tung, gió lùa vào khoảng trống lạnh lẽo vô cùng. Từ Ân còn đang ngồi bên bàn sách, ngón tay yếu nhược viết lên từng nét chữ trên trang giấy trắng, dưới ánh nến nhàn nhạt, gương mặt nhợt nhạt đến đau lòng. “ Đừng viết nữa. ” Bắc Chiến Dã bước từng bước về phía trước, trên mặt không tự chủ toát ra một tia lạnh nhạt. Nhưng người trước mặt hắn không đáp, cố nhân hiện tại đã không còn là Thương Lãm La của hắn, lại càng không phải người sẽ vì một lời nói của hắn mà đem tâm tình ra vui cười cả ngày. Nàng giống như không nghe thấy hắn nói, nghiêng mực bị đầu bút lông chấm vào loang ra một khoảng, Từ Ân từ bên chữ tiếp theo cẩn thận viết từng chữ từng chữ một . “ Trẫm bảo nàng đừng viết nữa! Thương Lãm La, nói chuyện đi, nàng nói chuyện đi, nàng bị câm rồi sao? ” Hắn từ trước mắt nàng dựt lấy trang giấy vẫn còn dở dang, ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa lạnh lẽo nhìn người trước mặt mình. Trang giấy bị dựt mạnh khi còn đang viết dở nét bút, đoạn, mực đen trượt dài trên trang giấy xấu xí xoá đi những tinh khôi cẩn thận. Con ngươi Từ Ân cứng đờ lại, nét bút cũng ngưng đọng trong không gian, sau đó lại như nhận ra điều gì đó, một bàn tay kiên định từ bên cạnh cầm lấy một tờ giấy khác, lại bắt đầu viết. Tất cả kiên nhẫn đã dồn vào đầu ngọn bút, lại là từ đầu, giống như đã từng chép đi chép lại rất nhiều lần, một nét sai sót cũng không có. “ Thương Lãm La, trẫm ra lệnh cho nàng nói chuyện. Đừng ở nơi này ngây ngốc giả câm giả điếc, kiên nhẫn của trẫm có giới hạn, trung cung, nàng tuyệt đừng chọc đến, bằng không kết cục của nàng, là tự nàng định lấy! ” Vành mắt Bắc Chiến Dã đỏ rực, hắn như đem tất cả những tàn nhẫn đã khắc ghi trong suốt nửa đời qua, cay nghiệt dồn lên người nàng. Là muốn dồn nàng đến bước đường cùng, chỉ cần nàng chịu mở lời, đã có gì khó khăn? Hắn cũng đã hạ mình đến nơi này vì nàng, thể diện của hắn nàng không thể cho hay sao? Từ Ân dừng lại nét bút, lúc này mới chậm rãi ngước mắt, ngây ngốc nhìn hắn. Áng hoa rơi trong mắt nàng, tại nơi này hoen lên sắc vị của thời gian, trên mặt cố nhân từ từ nhoẻn lên nụ cười lạc lõng, ở thời không nào đó, nàng nhìn hắn, ánh mắt kiên định: “ A Dã, ta không còn gì hết, ta chẳng còn gì hết... Ở nơi này lâu như vậy, ta cũng đã sớm mệt nhoài rồi. ” “ Người có biết ta thích nghe người nói nhất là câu gì không? ” “ A La, ta bảo vệ nàng. ” “ Khi đó ta nói: Hoàng thượng có thể bảo vệ thần thiếp, thần thiếp thật vui quá. ” “ Nhưng mà, người không vui... ”