Lúc này, các dãy nhà cửa của tổng đàn trên núi Quang Minh đỉnh đã có tới một phần tư bị đốt thành tro bụi, mùi khét bay ra tràn ngập, xa xa lối vào Quang Minh đỉnh, hỗn loạn nghe không được thanh âm gì, Trương Siêu Quần giật mình, chẳng lẽ, người Lục Đại phái đã bắt đầu từ dưới núi đánh lên sao? Làm gì mà lại nhanh thế! Đi vào phòng nghị sự, ở bên trong, thấy Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu ngồi đối diện nhau, bốn chưởng kề sát, trên mặt hai người lúc xanh lúc đỏ đan xen, xem ra là đang dùng công lực hổ trợ để xua tan Huyền Âm chỉ của Thành Côn, Ngũ Tán Nhân nội lực hơi kém hơn, nên vẫn còn uể oải suy sụp ngồi hoặc nằm. Thấy Trương Siêu Quần tiến đến, Chu Điên lớn tiếng kêu lên: – Trương thiếu hiệp, vừa mới ở bên ngoài cùng lão hòa thượng Thiếu Lâm nói chuyện, chúng ta đều nghe qua được, ta họ Chu, thật bội phục ngươi! Trương Siêu Quần giật mình, hỏi: – Huynh là…? Chu Điên trả lời: – Ta gọi Chu Điên! Trương thiếu hiệp, ngươi nói có đạo lý, nếu có giết những người kia, nhưng cũng chỉ là có mấy người mà thôi, bọn hắn Lục Đại phái lại giết chúng ta biết bao nhiêu? Mẹ nhà hắn, cái này gọi là đạo lý cái gì! Trương Siêu Quần nhìn y nói: – Chu huynh, tại hạ chỉ thật lòng mà nói, yên tâm đi, Trương Siêu Quần ta có còn một hơi thở, cũng không thể để cho bọn họ đả thương tất cả mọi người. Thành Côn tên này trăm phương ngàn kế mưu đồ hãm hại Minh Giáo, chính là muốn để Minh Giáo cùng Lục Đại phái sống mái chết sống với nhau, hôm nay Lục Đại phái vây công Quang Minh đỉnh, đó là đều mà y muốn nhìn thấy, chúng ta quyết không thể để cho tên này đạt được mục đích, bây giờ để tại hạ chữa thương cho mọi người. Lãnh Khiêm liền nói: – Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được. Chu Điên đếm lấy ngón tay, nói: – Lãnh Khiêm tiên sinh, ngươi thường ngày chỉ nói tới năm chữ! Thế sao hôm nay lại nói dư ra bốn chữ rồi? Trương Siêu Quần đi đến phía sau Dương Tiêu, khoanh chân ngồi xuống, song chưởng đặt sau lưng y, một làn hùng hậu Cửu Dương Chân Khí cuồn cuộn không ngừng đưa vào trong cơ thể, không đến thời gian uống cạn tuần trà, Dương Tiêu cất cao giọng nói: – Trương thiếu hiệp, có thể tốt hơn rồi! Trương Siêu Quần thu hồi song chưởng, mỉm cười, lập tức đi đến phía sau Vi Nhất Tiếu, cứ theo nếp mà làm, rồi đến Lãnh Khiêm… Không lâu, toàn bộ quần hào Minh Giáo đều là nội công phục hồi. Trương Siêu Quần hao phí không ít nội lực, lúc này bên trong đan điền chỉ còn lưu lại tầm hai, ba phần nội lực, nhưng trong thời gian ngắn ngủi, xua tan Huyền Âm chỉ, cũng xem như là nhờ công lao của Càn Khôn Đại Na Di cùng với Cửu dương Thần Công. – Các vị công lực bây giờ đã có năm thành công lực khôi phục, tại hạ có một câu muốn nói, khẩn cầu các vị có thể nghe ta một lời. Quần hào liếc mắt một cái lẫn nhau, mọi người đều đồng thời hạ bái thi lễ, Dương Tiêu nói: – Trương thiếu hiệp hôm nay đối với Minh Giáo đại ân, Dương Tiêu khắc âu trong tâm khảm, nếu như sau này qua chiến trận này mà còn có thể sống lấy, nhất quyết phụng bồi Trương thiếu hiệp lên làm giáo chủ Minh Giáo! Ngũ Tán Nhân cùng Vi Nhất Tiếu cùng kêu lên kinh ngạc, chẳng ai ngờ rằng Dương Tiêu lại sẽ nói ra lời này đến, bọn họ đích xác là cực kỳ cảm kích Trương Siêu Quần viện thủ, nhưng nói đến việc để cho hắn ngồi lên chiếc ghế giáo chủ của Minh Giáo, thì là ai cũng không nghĩ đến, quần hào hai mặt nhìn nhau, ngạc nhiên đến sững sờ, Chu Điên gấp gáp, nói: – Dương Tiêu, đây là ý gì? Vị trí giáo chủ Minh Giáo của chúng ta há có thể tự tiện giao cho đệ tử Võ Đang đến ngồi? Trương thiếu hiệp đối với chúng ta có ân như núi, nhưng tình thế trước mặt cực kỳ hệ trọng, cũng không thể nói qua loa như vậy được! Chu Điên nỗi danh nói chuyện bừa bãi, những người còn lại trong Ngũ Tản Nhân đều là biết rõ, nhưng lời nói này của y lại cực kỳ có lý, cho nên tất cả đồng đều gật đầu. Trương Siêu Quần cũng không nghĩ tới Dương Tiêu sẽ nói ra lời như thế này, nên vội vàng nói: – Dương tả sứ, tại hạ là đệ tử Võ Đang, làm sao có thể nào đảm nhiệm chức giáo chủ Minh Giáo? Việc này nói qua liền coi như xong, không cần thiết phải nhắc lại. Dương Tiêu xoay người lại, nhìn Trương Siêu Quần cười một tiếng, nói: – Trương thiếu hiệp, Càn Khôn Đại Na Di ngươi đã tu luyện tới tầng thứ năm rồi phải không? Mọi người đều kinh hãi, ngó lấy Dương Tiêu, rồi quay qua nhìn Trương Siêu Quần. Trương Siêu Quần mặt hiện lên xấu hổ, nói: – Tại hạ ngẫu nhiên tình cờ xem được tâm pháp Càn Khôn Đại Na Di, tò mò, thí luyện một phen, nào ngờ bất tri bất giác liền tu luyện đến tầng thứ năm. Chu Điên lớn tiếng nói: – Trương thiếu hiệp, ngươi thật là luyện được tâm pháp Càn Khôn Đại Na Di của bản giáo sao? Dương Tiêu giải thích: – Trong lúc Trương thiếu hiệp dùng nội lực chữa thương cho Vi huynh, ta nhìn thấy trên mặt lúc đầu tiên là tái nhợt vừa hiện lại ẩn, lập tức biến thành màu huyết hồng, trong lòng đã là sinh nghi, theo sau đó sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, trong nháy mắt liên tiếp biến đổi đến bốn lần, đây không phải là Càn Khôn Đại Na Di thì là cái gì? Người người kinh nghi bất định, vừa rồi trong lúc chữa thương, mọi người đều là ngưng thần vận công, ai cũng không có nhìn thấy. Dương Tiêu lại nói: – Năm xưa Dương giáo chủ để mắt đến ta, từng truyền qua cho ta thần công Càn Khôn Đại Na Di kia. Ta luyện hơn mười năm, cũng chỉ luyện đến tầng thứ 2 mà thôi, khi luyện tiếp tục, thì toàn thân chân khí như muốn vỡ đầu mà thoát ra, bất luận như thế nào, cũng không cách nào khắc chế. Trương thiếu hiệp có thể trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt 4 lần, đó là luyện đến tầng thứ 5, Dương giáo chủ từng nói, trong bản giáo lịch của các vị giáo chủ, lấy đời thứ 8 là Chung giáo chủ thì võ công cao nhất, nghe nói có thể đem ‘Càn Khôn Đại Na Di’ thần công luyện đến tầng thứ năm, nhưng vừa luyện thành thì bị tẩu hỏa nhập ma bỏ mình, từ đó về sau, không có người nào luyện đến qua tầng thứ 4. ” Chu Điên líu lưỡi nói: – Khó luyện như thế sao? Thiết Quan đạo nhân nói: – Nếu không khó như thế, thì làm sao gọi ‘Càn Khôn Đại Na Di’ là hộ giáo thần công của Minh Giáo được? Những người này trong Minh Giáo đều là cao thủ võ học, đối với “Càn Khôn Đại Na Di” thần công là nghe ngóng đã từ lâu, từ trước đến nay đều mong lấy được, bởi vậy một khi đề cập đến vân đề này, biết rõ trên Quang Minh đỉnh là cường địch vây quanh, nhưng vẫn nhịn không được bàn tán mấy câu. Dương Tiêu nói: – Ta từng nghe Dương giáo chủ nói qua, Càn Khôn Đại Na Di thần công dựa theo nguyên tắc chính là tại xáo trộn một cương một nhu, một âm một dương càn khôn nhị khí, cho nên trên khuôn mặt lúc sử dụng hiện ra thần sắc màu xanh đỏ, chính là do máu trong cơ thể rơi xuống, chân khí biến hóa chi tượng. Nghe nói lúc luyện tới tầng thứ 6, toàn thân đều có thể là chợt đỏ chợt xanh, nhưng khi đến tầng thứ 7, âm dương nhị khí chuyển đổi không còn phân biệt được, ngoại hình bên trên cũng không còn nhìn ra biểu hiện màu sắc nữa. Trương Siêu Quần nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng hắn nghĩ, đợi ngày sau có cơ hội đem Cửu dương chân kinh tất cả đều tập luyện hoàn tất, rồi lại luyện đến tầng thứ 6 của Càn Khôn Đại Na Di, tầng thứ bảy thì là không thể luyện. Hắn biết, năm đó cao nhân sáng tạo ra tấm pháp Càn Khôn Đại Na Di, chính mình cũng không có hợp thành đến tầng thứ 7, cái gọi là tầng thứ 7 này, là do vị cao nhân đó chỉ bằng vào ý nghĩ viển vông mà viết sai, chỉ tốt ở bề ngoài, khi ngộ nhập thì lạc lối, nếu như cứ muốn ngoan cố tập luyện, đến cuối cùng nhất thì sẽ tẩu hỏa nhập ma, nếu không bị điên dại si ngốc, thì toàn thân cũng tê liệt, thậm chí tự tuyệt kinh mạch mà chết. Dương Tiêu lại nói: – Trương thiếu hiệp, Càn Khôn Đại Na Di tầng thứ 1, nếu như thiên tư thông minh, ngộ tính cao, cũng phải tập luyện 7 năm mới có thể luyện thành, nếu như ngộ tính hơi thấp một chút, phải cần đến mười mấy năm, tầng thứ 2 cũng là như vậy, Trương thiếu hiệp bất quá mới tầm 20 tuổi, coi như cho là vừa sinh ra tới lúc luyện tập, cũng nhiều nhất luyện đến tầng thứ 3, vậy thì làm sao có thể luyện đến tầng thứ 5? Trong này, có cái gì bí mật sao? Dương Tiêu hỏi về vấn đề này, chung quanh nhất thời lặng ngắt như tờ, người trong Minh giáo, ai mà đối với Càn Khôn Đại Na Di lại không quan tâm tới? Nghe Dương Tiêu nói như vậy, ai cũng muốn biết duyên cớ trong đó. Trương Siêu Quần cười nhạt một tiếng, nói: – Tại hạ đúng là không biết, cũng cảm thấy kỳ quái, phía trên tấm da dê kia viết, đúng là cùng với lời nói của Dương tả sứ không khác nhau chút nào, chỉ là lúc ta luyện tầng thứ 1, ngay cả một thời gian uống cạn chung trà đã xong, luyện được đến tầng thứ năm, cũng bất quá là mới có hai canh giờ, nhưng đến tầng thứ sáu, học được rất là gian nan khó khăn, cho nên không có dám luyện tiếp. Dương Tiêu như có điều suy nghĩ, gật đầu không ngừng, nói: – Trương thiếu hiệp, bản giáo cả mấy trăm năm cũng không ai luyện Càn Khôn Đại Na Di đến tầng thứ 5, Dương giáo chủ minh giáo sau khi bất hạnh qua đời, thì trong Minh Giáo chia năm xẻ bảy, huynh đệ trong giáo đi thì phiêu dạt tứ tán, có người lập môn hộ riêng mình cũng có, đã thế còn vì chức giáo chủ tranh nhau đến ngươi chết, ta sống i cũng có, cho dù là ta Dương Tiêu, cũng đã từng ngấp nghé qua chức vị giáo chủ, nhưng Dương Tiêu đức mỏng, không đủ năng lực để phục chúng, nếu như Trương thiếu hiệp có thể giúp chúng ta vượt qua kiếp nạn này, Minh Giáo từ trên xuống dưới, còn có ai là không phục? Trương Siêu Quần nghe qua lại nói: – Dương tả sứ, Vi Bức vương, chư vị, tại hạ Trương Siêu Quần giúp các ngươi, không phải là để cầu vị trí giáo chủ Minh Giáo, mà là kính trọng các ngươi đều là hán tử nhiệt huyết, Minh Giáo tuy bị người trong chính phái coi là Ma giáo, cũng là do bị hiểu lầm vì Thành Côn âm mưu chia rẽ, các ngươi cùng triều Nguyên đối kháng, đó là vì giải cứu vạn dân trong cơn dầu sôi lửa bỏng, còn những nhân sĩ chính phái kia, tự cho là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, giải cứu mấy cô nhi quả phụ, thì đã xem như danh môn chính phái, đó bất quá là tiểu nghĩa, mà các vị, lại là đại nghĩa! Tự xưng là đại hiệp cùng thổi phồng lẫn nhau, cho nên đại hiệp bây giờ nhiều như cá diếc sang sông, nhưng có thể chân chính đảm đương danh xưng hiệp khách, thì rải rác chỉ vài người là có thể nêu danh được, chư vị vì nước vì dân, đỉnh thiên lập địa, dũng mà không sợ, tại hạ Trương Siêu Quần nếu không giúp các ngươi, thì còn đi giúp ai? Đây là người vì hiệp nghĩa ứng phó với nhau, cái chức giáo chủ Minh Giáo của chư vị, tại hạ không có dám làm! Nếu như Dương tả sứ còn muốn nói nữa, vậy Trương Siêu Quần ta có khác gì là tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà đạt được! Nếu cứ bắt ép, tại hạ sẽ lập tức vỗ mông rời đi! Mọi người vẻ mặt tràn ngập cuồn cuộn sĩ khí, nhưng trong mắt thần thái rất trầm tĩnh, chỉ có Bành Oánh Ngọc trong mắt đã là xúc động lệ ra quanh tròng. Trương Siêu Quần thấy lời nói này đã có hiệu quả, không khỏi âm thầm đắc ý, trong lòng thầm nghĩ: “Đại gia ta hiểu được các Càn Khôn Đại Na Di, lại cho các ngươi nhân tình lớn như thế này, các ngươi dám có ý qua sông đoạn cầu sao? Khi các ngươi muốn hủy cầu, chỉ sợ đến lúc đó Ngũ Hành Kỳ và những người còn lại đều không phục, khi đó ta niềm hy vọng cuối cùng của mọi người, chức vụ giáo chủ cứ theo chiều hướng đó phát triển, làm gì có cửa cho kẻ nào có tâm ma?” – Các vị đều đã khôi phục được phần nào công lực rồi, chúng ta lập tức đi ra ngoài, vạch trần âm mưu Thành Côn, hy vọng cùng Lục Đại phái hòa giải, sau này vì tương lai đại nghiệp kháng Nguyên mà tăng thêm sự trợ lực. Bành Oánh Ngọc lớn tiếng nói: – Không thể tính trước được điều gì, ta đã sớm nói rồi, chỉ bằng vào thực lực của Minh Giáo chúng ta, quân Mông Cổ là đuổi không được, tổng lực cần phải liên lạc khắp anh hùng hào kiệt thiên hạ, đồng loạt động thủ, mới có thể thành công, sư đệ của ta Chu Tử Vượng, năm xưa khởi sự tạo phản, oanh oanh liệt liệt thanh thế bực này, đến sau cùng vẫn là thất bại thảm hại, không phải là vì không có sự ngoại viện sao? Nếu như Trương thiếu hiệp có thể thống lĩnh chúng ta cùng thiên hạ hào kiệt liên thủ đối kháng với triều đình nhà Nguyên, Trương thiếu hiệp, vì sao lại không chịu làm giáo chủ Minh Giáo? Thuyết Bất Đắc cũng nói: – Trương thiếu hiệp, ngươi luyện được đến tầng thứ 5 Càn Khôn Đại Na Di, không làm giáo chủ chúng ta thì muốn làm cái gì? Chính ngươi cũng nói, hiệp chi đại giả, vì nước vì dân, chẳng lẽ ngươi chỉ là ngoài miệng nói cho qua mà thôi sao? Ngũ Tán Nhân hết người này tới người kia đều hùng tâm, lập chí phải thật lớn làm một phen sự nghiệp. Trương Siêu Quần thấy bọn họ nhiệt huyết sôi trào, hào tình tráng chí, cũng không nhịn được vì bọn họ nhận thấy, lớn tiếng nói: – Chư vị nói cũng đúng, tại hạ cũng không thể chỉ nói ngoài miệng, tương lai nếu các vị khởi sự, đừng quên gọi tại hạ! Tại hạ Trương Siêu Quần sẽ ổn thỏa toàn lực ứng phó với quân Nguyên, quyết không chối từ. Quần hùng thấy hắn trước nhau gì cũng không chịu nhận chức giáo chủ, cũng đành phải thôi, việc trước mắt cũng không được chậm trễ, đồng loạt cùng nhau đi ra ngoài. Từ trong phòng nghị sự đi ra, Chu Điên thấy chung quanh có không ít phòng ốc bị thiêu huỷ, cả giận mắng: – Con bà nó, làm quá đáng! Dương Tiêu nói: – Chu Điên, đừng hồ ngôn loạn ngữ nữa, không phải mới vừa nói tốt sao? Đợi cho Trương thiếu hiệp ra mặt vạch trần âm mưu Thành Côn, ngươi đừng có làm hỏng chuyện, nếu như bọn họ không nghe, chúng ta lại liều mạng với bọn họ cũng không muộn. Chu Điên xưa nay đối Dương Tiêu không chịu phục, nhưng xảy qua chuyện vừa rồi, cũng biết, Quang Minh đỉnh sở dĩ có chuyện bi đát như ngày hôm nay, toàn là bởi vì giáo đồ không đoàn kết, cũng vì tranh giành đoạt vị chức giáo chủ, nên lập tức ngậm miệng không mắng thêm. Bọn họ một đường đi ra ngoài, phòng ốc bị phá hủy, thi thể nằm ngã khắp nơi trên đất, vô cùng thê thảm, ngay cả Lãnh Khiêm xưa nay đạm bạc thanh lãnh người cũng phải nắm đấm siết thật chặt. Trương Siêu Quần nhìn thần sắc bọn họ, trong lòng khẽ thở dài, hướng Dương Tiêu nói: – Các vị, nếu lát nữa chúng ta đụng phải người lục đại phái, thì phải làm như thế nào đây? Dương Tiêu rủ xuống lông mày nói: – Nếu như theo thông thường thì Dương mỗ nhất định phải xông đến giết người của Lục Đại phái một con chó gà cũng không tha. Ai… Trương Siêu Quần lại nhìn qua những người khác, Chu Điên nghiến răng nghiến lợi, Vi Nhất Tiếu diện mục hung ác nham hiểm, Lãnh Khiêm sắc mặt như băng sương, Thiết Quan đạo nhân hai mắt như muốn phun lửa, Thuyết Bất Đắc cùng Bành Oánh Ngọc thì là sắc mặt đau thương. – Nếu mọi người tin được tại hạ, thì từ từ để tại hạ ra mặt điều giải, có thể được hay không? Đám người do dự, Thuyết Bất Đắc cùng Bành Oánh Ngọc nhìn nhau, rồi nói: – Trương thiếu hiệp, nếu như điều giải bất thành, Minh Giáo cùng Lục Đại phái xảy ra giao tranh, ngươi sẽ đứng về phương nào? Trương Siêu Quần chém đinh chặt sắt nói: – Đương nhiên là đứng về phía Minh Giáo! Quần hào nhẹ nhàng mừng vui khôn siết. Đi đến đường xuống núi Quang Minh đỉnh, chỉ có hai người đệ tử trẻ tuổi của phái Võ Đang trấn giữ, hai tiểu đạo sĩ thấy có người đi tới, nhân số đông đảo, không khỏi khiếp đảm, tay cầm trường kiếm, run lẩy bẩy, không dám lên trước. Trương Siêu Quần bọn người đi qua được, cũng không ai xuất thủ, Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu cùng Ngũ Tán Nhân đều khinh thường không cùng hậu bối động thủ, hai tên tiểu đạo sĩ trơ mắt ngó lấy bọn họ đi qua, hai mặt nhìn nhau không dám nói lời nào. Đường trở ra Quang Minh đỉnh, ven đường không người, nhưng khi đi được vài dặm, bỗng nhiên nhìn trên mặt đất đất thi thể, có tăng có tục, nhưng đại đa số đều là giáo đồ Minh Giáo, đao gãy kiếm nát, tàn chi thịt nát, máu tươi đỏ thẫm, có thể thấy được tình hình chiến đấu kịch liệt như thế nào, Trương Siêu Quần nhìn thấy mà trong lòng cũng nhảy loạn, cũng không phải sợ hãi nhìn thấy trường hợp như vậy, mà là hắn lo lắng Dương Tiêu cùng bọn người sẽ nhịn không được. Đi vội gần nửa canh giờ, xa xa, đã nghe thanh âm binh khí tương giao, “binh binh, bang bang“ cực kỳ ác liệt, bọn người Dương Tiêu đều là kích động, nhưng bất quá, bọn họ cũng chỉ là mới khôi phục năm thành nội lực, Ngũ Tán Nhân thì chỉ khôi phục lại được bốn thành, còn Trương Siêu Quần, bởi vì chữa thương cho bọn họ, nội lực trong cơ thể cũng chỉ còn lại có hai ba thành. Di chuyển qua một cái khe núi, bắt gặp một vùng bình nguyên lớn, đông nghịt đứng đầy người, phía tây nhân số khá ít, tám, chín phần trên người máu me đầm đìa, ngồi hoặc nằm, đó là khu vực của giáo đồ Minh Giáo một phương, nhân số rất đông thủ chia sáu hướng còn lại, xem ra thì Lục Đại phái đều đã đến đông đủ! Bọn họ đã phong bế toàn bộ đường đi, giữa sân đang có hai người đang đánh nhau, chưởng phong vù vù, uy lực xa tản ra đến mấy trượng có hơn, hiển nhiên đều là tuyệt đỉnh cao thủ, hai người thân hình chuyển động, đánh nhau cực nhanh. Trương Siêu Quần đang muốn tiến lên, Dương Tiêu bỗng nhiên đem hắn ngăn lại, nói: – Trương thiếu hiệp, ngươi vừa rồi chữa thương cho chúng ta, hao tổn nội lực rất nhiều, không ngại thì điều tức khôi phục, chúng ta mấy người cũng còn có thể kéo dài trận chiến. Trương Siêu Quần nhìn phía trước tình hình, nghiêm mặt nói: – Dương tả sứ, Vi Bức vương, các vị Ngũ Tán Nhân, tại hạ mặc dù không phải người trong Minh Giáo, có một lời bẩm báo, mặc dù đối các vị có vẻ là bất kính, nhưng xin mời mọi người nhất định phải nghe! Thấy mọi người gật đầu, hắn mới nói: – Dưới tình thế trước mắt, mọi người cũng nhìn thấy, không thể nhất thời chi dũng, cùng với bọn họ liều mạng, Lục Đại phái tự xưng là là danh môn chính phái, sẽ có nhiều cố kỵ, bọn họ sợ nhất người khác nói bọn hắn không công chính, nắm bắt lấy nhược điểm này của bọn họ, chờ một chốc tại hạ lập tức đến hỗ trợ! Dương Tiêu cười nói: – Trương thiếu hiệp quả nhiên am hiểu sâu những nhược điểm cái gọi là danh môn chính phái, ta đã biết. Trương Siêu Quần cười nhạt một tiếng, đi đến một bên, khoanh chân ngay tại chỗ, vận công điều tức…. Trương Siêu Quần lúc đầu còn có nghe được tiếng của Dương Tiêu cùng Lục Đại phái đối đáp, chẳng mấy chốc hắn đã tiến vào cảnh giới hồn nhiên vong ngã, thân mang Ngọc Nữ Tâm Kinh, Cửu Dương Chân Kinh cùng Càn Khôn Đại Na Di ba loại tuyệt thế kỳ công, ngay cả hắn chính mình cũng không biết, ba môn tuyệt thế võ công này đã hỗ trợ lẫn nhau, khiến cho nội lực của hắn đã vượt qua nguyên tác bên trong Trương Vô Kỵ, ngọc nữ tâm kinh làm nội lực của hắn cơ sở, tại tập luyện Cửu dương chân kinh sau, công lực của hắn đã là tăng lên rất nhiều so với mấy ngày trước vừa luyện được Càn Khôn Đại Na Di, nội lực cực thâm hậu, tăng trưởng lên gấp bội, lúc này, hắn so nguyên tác bên trong Ỷ Thiên thì Trương Vô Kỵ khác biệt không thể so sánh nổi, đó là chính hắn còn còn chưa có tu luyện xong bốn quyển Cửu dương Chân Kinh còn lại. Không biết qua được bao lâu, Trương Siêu Quần đột nhiên mở ra hai mắt, con ngươi óng ánh lóe quang lên, chân khí trong cơ thể phồn vinh cuồn cuộn, toàn thân ấm áp dào dạt, không nói ra được dễ chịu, hơi chút dùng lực, nhún người nhảy lên, hướng về nơi đang giao tranh chạy đến. Lúc này trong giữa sân đang có hai người giao đấu, mọi người đang là ngưng thần quan sát cuộc giao chiến, Trương Siêu Quần đến, ai cũng không có quan tâm. Hắn thoáng nhìn phía dưới, gặp Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu cùng Ngũ Tán Nhân tất cả đều ngồi dưới đất, thần sắc uể oải, nhất là Vi Nhất Tiếu, toàn thân run rẩy, y vậy mà bị thụ thương nặng nhất, không khỏi lấy làm kỳ, mình mới vận công điều tức một hồi, mà tất cả bọn họ đều đã bị thua sao? Giữa sân có một người dáng người khôi oai vĩ, trường mi trắng hơn tuyết, rủ xuống khóe mắt, cái mũi câu khúc lại, như miệng chim ưng, không cần suy đoán, không phải là Bạch Mi Ưng Vương thì còn có thể là ai? Nguyên lai, Ngũ Tán Nhân, Dương Tiêu cùng Vi Nhất Tiếu cũng đã từng người cùng cao thủ Lục Đại phái giao đấu qua chiêu, bọn họ công lực chưa kịp hồi phục, thực lực giảm nhiều, không có một trận thắng, nhưng bọn họ cũng coi như là tạo điều kiện cho Bạch Mi Ưng Vương Hân Thiên Chính tranh thủ thời gian khôi phục không ít công lực. Cùng đánh với Bạch Mi Ưng Vương là một hán tử râu rậm mày đậm, Trương Siêu Quần không nhận ra đó là ai, nhưng khi thấy người hán tử râu rậm kiếm pháp cực nhanh, kiếm quang như lóe lên, kiếm thế phun ra nuốt vào đóng mở, phiêu dật mà nguy hiểm, đích thật là danh gia kiếm thuật, còn Hân Thiên Chính thì lại sử dụng hai cây côn sắt ngắn, chiêu thức trầm trọng, đại khai đại hợp, nhìn như chiêu số khá chậm, không có trình tự kết cấu, kì thực là đại xảo nhược chuyết, hán tử râu rậm lúc cao lúc thấp, đông chạy tây tránh, bất luận như thế nào xê dịch phóng kiếm chém, cũng luôn luôn công không chạm bên trong hai cây côn sắt của Hân Thiên Chính. Đang lúc giằng co ở giữa, người hán tử râu rậm đột nhiên hét to một tiếng, kiếm pháp đột biến, thanh trường kiếm kia dường như biến thành một con linh xà, nhu hòa khúc chiết, lơ lửng không cố định. Trương Siêu Quần nhìn đến thần trì hoa mắt, kinh thán không thôi, không biết là thế nào mà đánh được như thế, có thể đem kiếm pháp biến thành rắn uốn qua uốn lại, chỉ sợ ma thuật sư cũng làm không được a? Thanh trường kiếm đó bỗng như một sợi dây mềm nhũn; kiếm pháp đó chính là thất thập nhị thế “Nhiễu Chỉ Nhu Kim” của phái Võ Ðang. Lại có người tán thán nói: – Thất hiệp Mạc Thanh Cốc đứng hàng cuối cùng, đã là cao siêu như vậy, chẳng trách Võ Đang thất hiệp danh chấn thiên hạ. Thì ra là thất hiệp Mạc Thanh Cốc, Trương Siêu Quần mỉm cười, trong lòng biết mình đến vừa vặn xem như không sai biệt lắm, dưới mắt mọi người, giáo chúng Minh Giáo ngoại trừ Bạch Mi Ưng Vương là người duy nhất người còn có thể ra đánh, còn những người khác xem như là đã bại trận, giờ đến phiên bản đại gia xuất hiện rồi! Bạch Mi Ưng Vương chưa hề trông thấy kiếm pháp kỳ lạ như thế này bao giờ nhưng lão tiền bối cũng phải vội trầm vai xuống để tránh né, không ngờ chỉ có một tiếng “keng” rất nhỏ, thân kiếm bỗng bắn trở lại đâm ngay vào cánh tay trái của Bạch Mi Ưng Vương, ông vươn cánh tay phải ra, không hiểu tại sao tay của vị Bạch Mi Ưng Vươn này lại dài ra được hơn nửa thước, lão tiền bối liền dùng tay đó chặt vào cổ tay của Thanh Cốc và cướp thanh trường kiếm của y, còn tay trái của thì đã nắm trúng yếu huyệt trên vai. Ưng Trảo Cầm Nã thủ của Bạch Mi Ưng Vương là một môn võ công lúc bấy giờ không có người thứ hai nào thạo môn ấy bằng lão tiền bối, Thanh Cốc thấy vai của mình đã bị đối phương nắm chặt, chỉ khẽ bóp mạnh một cái thì vai của mình sẽ bị thương và suốt đời phải chịu tàn phế ngay. Các vị đại hiệp của phái Võ Ðang thấy vậy giật mình kinh hãi, đang định ra tay cứu Mạc Thanh Cốc nhưng mọi người đã thấy Hân Thiên Chính thở dài một tiếng và nói: – Ðã lầm lỡ một lần thì thôi không nên tái phạm nữa. Nói Xong, Hân Thiên Chính liền buông tay phải nắm lấy trường kiếm ra, máu tươi ở trên cánh tay trái chảy ra xối xả. Bạch Mi Ưng Vương cầm thanh trường kiếm ngắm nhìn trong giây phút rồi nói: – Hà… lão phu tung hoành nửa đời người, chưa hề thua ai một miếng hay nửa thức, Trương Tam Phong đúng là cao nhân. Sở dĩ Bạch Mi Giáo chủ khen ngợi Trương Tam Phong như vậy là khen thất thập nhị Nhiễu Chi Nhu Kim biến hóa khôn lường, mà ngay cả mình đây cũng không chống nổi. Thanh Cốc đứng ngẩn người ra ở đó và nghĩ thầm: – Tuy ta thắng một thế trước, nhưng dù sao đối phương đã cố ý không đả thương ta. Nghĩ tới đó, Mạc Thanh Cốc liền lên tiếng: – Cám ơn lão tiền bối đã nương tay cho vãn bối. Hân Thiên Chính không nói nửa lời, trao trường kiếm trả lại cho y. Mạc Thanh Cốc tinh nghiên kiếm pháp, nhưng kết quả là trong tay binh khí lại đối phương đoạt đi, cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, cũng không tiếp kiếm, liền lui ra. Trương Siêu Quần đang muốn tách mọi người đi ra, hắn bỗng thấy trong phái Võ Ðang có một người bước ra, râu đen dài tận ngực, mặc áo đạo bào, người đó chính là Tống Viễn Kiều, đại sư huynh của Võ Ðang Thất hiệp, đi tới trước mặt Bạch Mi Giáo chủ và nói: – Cho phép tại hạ được băng bó lão tiền bối. Tống Viễn Kiều vừa nói vừa móc ra thuốc rịt lấy vết thương cho Hân Thiên Chính, xong đâu vào đó rồi mới lấy khăn tay băng bó cho lão tiến bối. Giáo chúng của Bạch Mi và Minh Giáo thấy vẻ mặt Tống Viễn Kiều rất là chính khí nên đoán ra ngay được là người đứng đầu trong Võ Ðang Thất hiệp, chắc là không khi nào lại dùng thuốc độc hãm hại Giáo chủ của mình và mọi người nghe thấy Hân Thiên Chính lên tiếng: – Cám ơn Tống Ðại hiệp. Ngờ đâu Viễn Kiều băng bó cho Bạch Mi Giáo chủ xong, thì lùi lại một bước chắp tay chào và nói: – Tống mỗ xin lãnh giáo lão tiền bối vài thế võ cao siêu. Trương Siêu Quần thấy Tống Viễn Kiều nói như vậy thì ngạc nhiên vô cùng, trong lòng âm thầm khinh bỉ, người này bản thân cùng rất là quang minh lẫm liệt, vậy mà lại phải dùng đế xa luân chiến! Trương Siêu Quần liền lớn tiếng nói: – Đợi một chút! Hắn ngang nhiên bước ra trận, thì bỗng nhóm người bên phái Nga Mi đồng loạt kinh hô lên… Trương Siêu Quần ánh mắt hướng về chúng nữ phái Nga Mi liếc mắt nhìn, từ xa xa thi lễ, thấy Chu Chỉ Nhược cùng Kỷ Hiểu Phù, Đinh Mẫn Quân đứng chung một chỗ, vành mắt mà nàng đỏ lên, tiến lên trước một bước, run giọng nói: – Siêu quần ca ca… Trương Siêu Quần hướng nàng phất phất tay, mỉm cười, hắn thản nhiên đi ra, trong giáo đồ Minh Giáo có người kinh ngạc, có người vui vẻ, quần hào của Lục Đại phái thấy hắn ở trước mặt mọi người cùng nữ đệ tử phái Nga Mi tiểu cô nương mắt đi mày lại mà trố mắt nhìn, Trương Siêu Quần quay người hướng Tống Viễn Kiều đi đến, tư thái ngang nhiên vô cùng láo. Tống Viễn Kiều cau mày nói: – Bát sư đệ, ngươi… Trương Siêu Quần đứng trước hướng Tống Viễn Kiều thi lễ, nói: – Đại sư huynh! Lại hướng Ân Lê Đình, Du Liên Chu, Trương Tùng Khê cùng Mạc Thanh Cốc bốn người thi lễ. Quần hào bên trong những người không biết sự tình, đều kinh dị, ai cũng không biết Võ Đang thất hiệp ở bên trong lại có thêm một gã thiếu niên nhanh nhẹn, trong lúc nhất thời bàn tán ầm ĩ. Trương Siêu Quần đang muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên có một người ở sau kêu lên: – Ma giáo đã thất bại thảm hại, lại không đầu hàng, còn đợi sao? Không Trí đại sư, chúng ta hãy xông lên thiêu hủy toàn bộ quân Ma giáo này đi. Lại có tiếng một người kêu lên: – Cái gì mà đầu hàng với không đầu hàng? Ma giáo hôm nay không thể lưu lại một người sống. Diệt cỏ tận gốc, bằng không ngày sau tro tàn lại cháy, làm hại giang hồ, tất cả giáo chúng Ma Giáo mau mau tự vẫn đi, miễn cho chúng ta động thủ. Một lão tăng râu bạc trắng miệng niệm phật hiệu, nói: – Bạch Mi Ưng Vương, việc đã đến nước này, ngươi cũng không gì để nói nữa chứ? Ân Thiên Chính trước đó đã đối đầu với mấy vị cao thủ chính phái, lại liên tiếp cùng Trương Tùng Khê, Ân Lê Đình, Mạc Thanh Cốc giao thủ, sớm đã là đến mức cây đèn cạn dầu, vừa rồi lại thêm bị thương, tay chân khẽ run, đúng là nói không ra lời. Không Trí lớn tiếng nói: – Phái Hoa Sơn cùng phái Không Động các vị, xin đem dư nghiệt Ma giáo một mực tru diệt, phái Võ Đang hướng đông lục soát, phái Nga Mi hướng tây lục soát, đừng để Ma giáo có một người lọt lưới, phái Côn Lôn chuẩn bị lửa đuốc… – Chậm đã! Hai tiếng nói cùng lúc vang lên. Một đến từ Ân Thiên Chính, một khác đương nhiên là Trương Siêu Quần. Hai người nhìn nhau, Trương Siêu Quần hướng lão tiền bối mỉm cười, Dương Tiêu đột nhiên nói: “Ưng Vương, ngươi đến đây ngồi xuống, giao hết cho Trương thiếu hiệp xử lý là được rồi.” Ân Thiên Chính trọn tròn mắt, quay trở lại nhìn thì thấy Dương Tiêu trên đôi môi lộ ra nụ cười nhạt, Ngũ Tán Nhân cũng là một bộ ngồi im định thần, không khỏi kinh ngạc, quay đầu nhìn sang Trương Siêu Quần thầm nghĩ: “Vừa rồi bọn họ nói, sẽ có người trợ giúp, chẳng lẽ nói đúng là gã thiếu niên này sao? Nhưng hắn không phải người của phái Võ Đang?” Trong lòng sinh nghi, cho nên ngay cả Dương Tiêu nói thì cũng không tin được. Không Trí lời nói bị hắn cắt ngang, lộ ra vẻ không vui, mi mắt hướng Tống Viễn Kiều nhìn lại, Tống Viễn Kiều thấp giọng nói: – Bát sư đệ, còn không mau lui ra? Trương Siêu Quần quay người hướng Không Trí nói: – Không Trí đại sư, trước khi quý phái tiến hành tàn sát, tại hạ muốn hỏi quý phái đến một người. Không Trí hai tay hợp thành nói: – Trương thí chủ, ngươi muốn hỏi ai? Trương Siêu Quần nói: – Không biết Viên Chân của quý phái hiện ở nơi nào? Không trí nói: – Viên Chân đã viên tịch, Trương thí chủ tìm hắn để làm gì? Trương Siêu Quần cười hắc hắc, lão gia hỏa này chơi giả chết, ngươi cho ta là kẻ mù sao? – Không biết pháp thể Viên Chân ở nơi nào? Có thể chỉ cho vãn bối nhìn qua một chút? Trương Siêu Quần mỉm cười, thong dong trấn định. Không Trí chỉ lấy về phía tây, có một đống thi thể tăng lữ, nói: – Ở tại chỗ kia. Trương Siêu Quần đi đến trước đống thi thể kia, cẩn thận nhìn tới, quả thật có một cỗ thi thể gương mặt lõm, hai mắt lật ra, chính là Thành Côn, hắn cúi người dò xét hơi thở của y, bàn tay chạm trên cơ bắp khuôn mặt lạnh buốt, giống như là chết từ lâu, không khỏi làm lạ, tên này dùng biện pháp gì mà giả chết như thật vậy. Tiện tay hắn liền đem thi thể Thành Côn kéo dậy, bàn tay chế trụ mạch môn y, thân thể chợt nhẹ, đem cái thi thể này đưa đến ở giữa sân. Thiếu Lâm tăng đồng loạt kinh hô quát mắng, Tống Viễn Kiều tức giận đến sắc mặt tái nhợt, song quyền nắm chặt, hắn cứ như vậy hồ nháo, làm cho phái Võ Đang mất hết thể diện. Một tăng nhân mặc áo cà sa vàng đậm đi đến, mắng: – Tiểu tặc, ngươi làm cái gì vậy? Trương Siêu Quần cũng không để ý tới, chỉ là hướng mặt về Không Trí nói: – Không Trí đại sư, đại sư vững tin là hắn đã chết rồi sao? Không Trí sắc mặt tuy tức giận, cực kỳ cố gắng kiềm chế, nếu hắn không phải là đệ tử Võ Đang Trương Tam Phong, thì sớm đã hạ lệnh quần hùng công kích lên. – Viên Chân vừa rồi cùng Ma giáo yêu nghiệt khổ chiến, lực tẫn viên tịch, chẳng lẽ còn có giả sao? Trương Siêu Quần cười ha ha nói: – Không Trí đại sư, người xuất gia, giới sân giới si, thế nào lại dễ dàng tức giận như vậy? Đại sư có biết người này là ai không? Không Trí bực tức nói: – Ngươi còn nói là ai? Trương Siêu Quần nói: – Người này xác thực là pháp danh Viên Chân, bất quá, hắn còn có cái danh tự khác, tên gọi là Thành Côn, hiệu Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ….