A di đà phật! Một lão tăng Thiếu Lâm đi vào trong phòng nghị sự, miệng niệm phật hiệu. Theo sau lão tăng này, mọi người cùng chen vào, đao kiếm rút ra khỏi vỏ, sẵn sàng như lâm đại địch. Dương Tiêu cười vang nói: – Không Trí đại sư, Tống đại hiệp, hai vị cao nhân đồng thời giá lâm Quang Minh đỉnh, quá vẻ vang cho Minh Giáo rồi!… Trương Siêu Quần ôm ngang Tiểu Chiêu, bất chợt thấy sắc mặt nàng như tờ giấy trắng, vừa phóng đi, chợt thấy có gì không đúng, hai tay chạm vào làn da của nàng, nhận thấy thân thể nàng đang từ từ lạnh lên, trong lòng bỗng nhiên nhảy giật mình, kêu lên: – Tiểu Chiêu! Khuôn mặt xinh đẹp làm cho người thương tiếc, lông mi thật dài khẽ run lên, môi hé mở, nhưng không thể thốt ra lời. Trương Siêu Quần cảm thấy không thích hợp, thoạt đầu không thấy nàng có vết thương trên thân thể, hắn cho là nàng bị thoát lực kiệt sức, giờ thấy vậy nên vội vươn tay thử mạch đập của nàng, mạch tượng suy yếu, nội tức hỗn loạn, hắn đổ mồ hôi lạnh, giờ mới biết Tiểu Chiêu bị nội thương rất nặng. Trong lòng hắn giống như bị tảng đá đập vào: – Tiểu Chiêu! Tiểu Chiêu, ngươi ra sao rồi? Đưa nàng hạ xuống, hắn lẩm bẩm nói: – Ngươi đừng sợ, ta sẽ trị thương cho ngươi! Lúc này, tiếng gào thét chém giết nổi lên bốn phía, Võ Đang, Thiếu Lâm hai phái tiễu sát giáo đồ trên Quang Minh đỉnh, cơ hồ không có địch thủ, thỉnh thoảng từ xa truyền đến tiếng thê lương kêu thảm. Trương Siêu Quần nghỉ thầm, Thiếu Lâm, Vũ Đương, hai môn phái này xưa nay tự xưng danh môn chính phái, giờ phút này lại đại khai sát giới, bọn họ đối với Minh Giáo căm thù đến tận xương tuỷ như thế sao? Chẳng lẽ mỗi một tên giáo đồ minh giáo đều là tội ác tày trời? Trương Siêu Quần vội ngồi xuống không suy nghỉ thêm nữa, song chưởng dán ở phía sau lưng Tiểu Chiêu, đem Cửu Dương chân khí chậm rãi đưa vào trong cơ thể nàng, lúc này đang có người của Võ Đang, Thiếu Lâm đi qua, thấy hắn có hành động kỳ lạ, lên tiếng quát hỏi. Trương Siêu Quần trong lòng đang lo đến việc trị thương cho Tiểu Chiêu, đâu có thể nổi giận được với bọn họ, một gã đệ tử Võ Đang thấy hắn công khai ngồi thi triển nội lực truyền qua cho tiểu cô nương này chữa thương, liền quay qua tên đi cùng nói: – Hắn không giống như là người Ma Giáo. Tên đi cùng hỏi: ‘ – Ngươi làm sao biết? Gã đệ tử Võ Đang phân tích: – Nếu hắn là yêu nhân Ma Giáo, thì sao lại không phòng bị, mà ngang nhiên ngồi tại đây chữa thương? Hai người đang thảo luận, thì một hán tử râu dài đi tới, người này chính là Võ Đang thất hiệp Mạc Thanh Cốc, y không tham dự vào tiễu sát giáo đồ Ma Giáo, mà chỉ là bốn phía dò xét, nếu gặp có cường địch thì đi lên hỗ trợ, nhưng cao thủ Minh Giáo đi các nơi bên ngoài phòng thủ, trong tổng đàn Quang Minh đỉnh đào đâu ra hảo thủ? Chỉ có Ngũ Tán Nhân cùng Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu, lúc này đã bị bắt giữ, chỉ đợi đến bình minh, nhuệ khí tinh thần dâng cao tràn xuống núi, đem những toàn bộ giáo chúng Ma giáo một mẻ hốt gọn. Mạc Thanh Cốc gặp thiếu niên này mi thanh mục tú, khí vũ bất phàm, trong lòng nghi hoặc, người này không phải là đệ tử bản phái, càng không khả năng là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, chẳng lẽ là người của phái Hoa Sơn hoặc là Không Động, phái Côn Luân? Lại nhìn thấy hắn sử dụng chân khí truyền cho tiểu cô nương kia chữa thương, nội lực rất sâu xa, càng là kinh nghi bất định. Lúc này, nơi trấn giữ hiểm yếu trong phòng nghị sự đã có phái Thiếu Lâm canh giữ, có chuyện gấp nên Không Trí cùng Tống Viễn Kiều trên đường đi vội đến, gặp Mạc Thanh Cốc, nhìn qua không biết phát sinh chuyện gì, Tống Viễn Kiều cũng không kịp hỏi nhiều, liền duỗi ngón tại trên lưng Trương Siêu Quần điểm nhanh huyệt đạo củ hắn để khống chế, rồi dặn dò hai tên đệ tử tiến đến canh chừng. Trương Siêu Quần vừa truyền chân khi cho Tiểu Chiêu xong, đang định thu hồi công lực, ai ngờ lại bị Tống Viễn Kiều điểm trúng huyệt đạo, hắn không khỏi khẩn trương, liền sử xuất nội lực xông phá huyệt đạo, nào ngờ Tống Viễn Kiều là để tử chân truyền của Trương Tam Phong, tu vi võ công đã sánh ngang hàng với tứ đại thần tăng Thiếu Lâm, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút, ngay lập tức Trương Siêu Quần hơi thở bị trì trệ, hắn nhân biết là xuất ra nội lực phá giải huyệt đạo bị điểm trúng không có hiệu quả, lấy làm kỳ lạ, lúc này hắn mới lãnh hội đến sự lợi hại của Tống Viễn Kiều, xem như là hắn với Tống Viễn Kiều chưa kịp nhận nhau, thì đã đấu đầu một phen rồi. Khi thấy Thiếu Lâm, Võ Đang chạy gấp tập trung lại hàng ngũ hướng về phía lối vào Quang Minh đỉnh chạy gấp, là hắn biết bọn họ đã đắc thủ, trong lòng vô cùng lo lắng đến bọn người Dương Tiêu, mặc dù cũng dự đoán ra được Thiếu Lâm, Võ Đang chưa giết bọn họ, nhưng dù sao cũng thấp thỏm trong lòng, lập tức không nghĩ nhiều nữa, nhắm lại hai mắt, vận chân khí Cửu Dương Thần Công trùng kích đột phá huyệt đạo bị điểm, không lâu sau đó, toàn thân đã không còn trắc trở, quay đầu nhìn lại thì thấy hai tên đệ tử nhận trách nhiệm canh chừng bọn hắn, hai người này cũng là không nghĩ tới gã thiếu niên này có thể xông phá được huyệt đạo mà Tống Viễn Kiều điểm trúng, cho nên hai người đều là hướng về mặt sau nhìn đến chỗ đại chiến từ xa xa, thình lình kình phong đánh úp tới, cả hai tên đệ tử không kịp la lên tiếng nào thì đã té xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Trương Siêu Quần lay động Tiểu Chiêu, nói khẽ: – Cô nương ra sao rồi? Tiểu Chiêu chậm rãi tỉnh lại, thấy mình thân ở trong ngực hắn, xấu hổ đại thịnh, nói: – Công tử, chúng ta đang ở đâu? Trương Siêu Quần nói: – Chúng ta vẫn còn tại trên Quang Minh đỉnh bên trên, cô nương hãy đi theo ta. Nói xong kéo Tiểu Chiêu, hướng về nơi ẩn nấp của Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn gấp rút chạy tới, trên đường thấy, khắp nơi đều là máu tươi, khắp nơi đều là thi thể, trong lòng hắn rất phẫn nộ, phái Thiếu Lâm ngốc nghếch này cả ngày niệm cái gì A Di Đà Phật, niệm cái gì thiện tai thiện tai, hôm nay chuyện xảy ra như thế này, có chỗ nào giống như là lòng dạ từ bi của người xuất gia! Bọn họ một bên trong miệng nói là chúng sinh bình đẳng, chẳng lẽ những kẽ Minh Giáo này chết dưới tay bọn họ không phải là người sao? Tiểu Chiêu nhìn thấy thảm cảnh này, đôi mắt không ngừng chảy ứa lệ ra, tay chân lạnh buốt, toàn than tùy theo Trương Siêu Quần kéo lấy nàng, không bao lâu đã đến, Trương Siêu Quần quan sát bốn phía, vững tin là không có người lạ, liền kêu to tên Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn. Sau khi sắp xếp cẩn thận Tiểu Chiêu ở chung với mọi người, Trương Siêu Quần hướng về phái lối vào Quang Minh đỉnh tiến đến. Trương Siêu Quần cũng không phải là chỉ lo lấy các nữ nhân của mình, mà coi thường sự sống chết của đám người Dương Tiêu, phải biết là muốn thu phục Minh Giáo, cũng không phải là một chuyện đơn giản, dưới ngòi bút của Kim tiên sinh kể, Trương Vô Kỵ trở thành giáo chủ Minh Giáo đời thứ 34, một là Trương Vô Kỵ trong lúc nguy nan giây phút cuối cùng cứu vãn được Minh Giáo, thứ hai là bởi vì Trương Vô Kỵ học xong Càn Khôn Đại Na Di, thứ ba là Trương Vô Kỵ chính là cháu ngoại của Bạch Mi Ưng Vương Hân Thiên Chính, nhờ có Trương Vô Kỵ, mà Thiên Ưng giáo mới không còn có hiềm khích nữa mà quay về với Minh Giáo, có Bạch Mi Ưng Vương ủng hộ, đừng nói bản thân đã có rất nhiều người niệm ơn cứu mệnh của Trương Vô Kỵ, chính là nếu có người không phục, cũng phải ngó lấy mặt mũi của Bạch Mi Ưng Vương. Còn Trương Siêu Quần dưới mắt giáo đồ Minh Giáo chỉ mới có làm được một chuyện là tu luyện được Càn Khôn Đại Na Di, hắn biết rõ, ân huệ dệt hoa trên gấm thì vĩnh viễn cũng không sánh bằng lúc đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, giống như là đưa 100 vạn cho một phú ông, người ta trong lòng sẽ chỉ là cảm tạ ngươi, nhưng đưa một bát cơm cho một kẻ tên ăn mày sắp chết đói, thì có thể làm cho tên ăn mày này đem mạng mình giao cho ngươi, đến lúc nguy khốn như thế này thì mới là thời cơ của Trương Siêu Quần! Trương Siêu Quần mặc dù hắn cũng không muốn Minh Giáo cùng Lục Đại phái liều chết tranh chấp nhau, nhưng hiện giờ nhìn thấy khắp nơi trên đất người chết là giáo đồ của Minh Giáo, trong lòng hắn không còn giữ bình tĩnh được, từ nơi xa vẫn truyền đến tiếng la giết, kinh thiên động địa, đối với Minh Giáo mà nói, Quang Minh đỉnh giống như là thánh vực, cuộc tấn công giữa nữa đêm này của Lục Đại phái thì giáo đồ Minh Giáo tất nhiên sẽ liều chết một trận chiến, đoạt lại thánh vực, còn người của Lục Đại phái đang ở dưới chân núi thì cũng có thể thừa dịp Minh Giáo bị đánh bất ngờ lòng người bàng hoàng, nhanh chóng nhất cử công phá phòng tuyến Minh Giáo, hai đầu giáp công, Minh Giáo làm sao mà không thể sụp đổ? Lục Đại phái thừa dịp lấy trong giai đoạn này Minh Giáo như rắn mất đầu, bên trong giáo thì phân tranh không ngừng, đây là thời cơ tốt nhất để tiến công, thật có thể nói là là chiếm hết thiên thời nhân hòa, đã vậy còn bị Thành Côn cung cấp sơ đồ bí đạo, Minh Giáo ngay cả chỉ còn có lại một chút xíu địa lợi cũng đã bị mất đi. Trương Siêu Quần lắc đầu, hướng đến phòng nghị sự, hắn đã lường trước, vừa rồi Không Trí cùng Tống Viễn Kiều vội vàng ra ngoài, có thể là Thiếu Lâm, Võ Đang có thể đã đem bọn người Dương Tiêu ngay tại chỗ giam giữ, quả nhiên, bên ngoài phòng nghị sự đã đứng sẵn lấy mười mấy tăng nhân Thiếu Lâm canh giữ vòng ngoài, Trương Siêu Quần không khỏi mỉm cười, đây không phải tự xác mình nói cho người biết, nhóm người Dương Tiêu đang bị giam ở chỗ này sao? – Tôn giá là ai! Một gã tăng nhân cao giọng quát lên, tiến lên hai bước, ngăn lại lối đi tới của Trương Siêu Quần, cái tăng nhân khác giơ sẵn trường côn hoặc đại đao.. v. v. các loại sẳn sàng chống cự đại địch. Bỗng một lão tăng miệng niệm phật hiệu, từ bên trong đi ra. Chúng tăng đồng loạt tránh qua một bên, Trương Siêu Quần chầm chậm đi đến trước mặt tăng lữ, nhìn bộ dáng lão tăng này, có thể là hòa thượng có bối phận cao nhất ở đây, hắn cao giọng nói: – Vãn bối nghe nói trong Thiếu Lâm tự các vị sư phó đều là tin Phật, không biết có thật thế phải thế không? Lão tăng hai tay hợp thành, trả lời: – Đúng vậy! Nhưng trong lòng đại sư thì suy nghĩ: “Đây không phải là hỏi nhảm sao? Hòa thượng không tin Phật, chẳng lẽ lại đi tin Thập Bát Mô?” Trương Siêu Quần gặp lão hòa thượng râu tóc bạc trắng, mặt mũi hiền lành, tựa như cao tăng đắc đạo, rất là kinh ngạc, Thiếu Lâm Tứ Đại Thần Tăng, Không Văn, Không Kiến, Không Trí, Không Tĩnh, trong đó Không Kiến đã chết, hắn lại không biết lão hòa thượng kia là ai. Trong lòng hơi động, nên hỏi: – Thiền sư đã từng nghe qua điển cố Phật Tổ cắt thịt mình cho chim ưng ăn? Lão tăng kia nghiêm nghị nói: – Thiền sư thì không dám nhận, lão nạp là Không Nghiệp, câu chuyện Phật Tổ cắt thịt nuôi chim ưng, đương nhiên là có nghe qua. Trương Siêu Quần âm thầm kinh dị, lão hòa thượng này không phải là một trong Tứ Đại Thần Tăng, lại cũng không có chữ lót, lẽ nào người đến là lão hòa thượng suốt ngày ngồi tại trong miếu niệm kinh, không bao giờ đi ra ngoài nổi tiếng lão đầu cổ hủ. Trương Siêu Quần liền nói một hơi: – Thích Ca Mâu Ni có một ngày ra ngoài, gặp được một con chim ưng truy đuổi một con chim bồ câu, Thích Ca Mâu Ni nhìn thấy chim bồ câu sắp biến thành thức ăn cho con chim ưng, lòng từ bi nổi lên, liền đem con bồ câu giấu ở trong ngực… Chúng tăng nghe hắn kể lại điển cố Phật Tổ, tất cả đều miệng đều niệm phật hiệu, vứt bỏ binh khí, bó gối…ngồi xuống. Trương Siêu Quần tiếp tục thao thao bất tuyệt:“Chim ưng liền sà cánh đậu trên một cành cây liền than: – Ngài muốn cứu nó, sao lại để tôi bị đói mà chết, hành động như thế là quá nhẫn tâm độc ác rồi! Đức Phật với lòng từ liền hỏi: – Con muốn làm dịu đi cơn đói bằng thức ăn gì? Ta sẽ cho con ăn! Chim ưng liền đáp: – Tôi chỉ muốn ăn thịt thôi! Đức Phật liền rút ra một con dao, sau đó cắt thịt trên cánh tay mình một cách điềm tĩnh rồi đưa cho chim ưng, nhưng chim ưng lại cho rằng thịt của Ngài quá ít, vì thế, Ngài lại cắt thêm thịt, càng cắt bao nhiêu, thì thịt thân thể lại giảm dần bấy nhiêu. Chẳng bao lâu, thịt trên tay của Ngài đã cắt sạch nhưng số thịt đã cắt vẫn không thể sánh bằng với sức nặng của thịt chim bồ câu. Thấy thế, chim ưng mới hỏi đức Phật có hối hận về việc mình làm hay không, đức Phật đáp: – Ta không có một mảy may ý niệm hối hận nào về việc mình đang làm, vì phát nguyện rộng lớn cứu độ tất cả chúng sinh, sao ta lại có thể tiếc nuối gì một chút thịt trên cánh tay của tấm thân tạm bợ này? Nếu lời nói của Ta thật sự xuất phát từ nội tâm chí thành thì tất cả thịt mà ta đã cắt sẽ trở lại và lành như trước! Quả nhiên, lời phát nguyện của đức Phật vừa dứt thì tự nhiên thịt trên cánh tay của Ngài trở lại bình thường. Ngay lập tức, chim ưng hiện nguyên hình là Thiên Đế liền bay lên không trung, hướng về đức Phật thi lễ, tán thán ca ngợi rồi biến mất, Thích Ca Mâu Ni vì vậy mà trở thành Thuỷ Tổ Phật giáo.” Hắn kể đến đây, chúng tăng đồng loạt miệng niệm phật hiệu, đại sư Không Nghiệp thần sắc càng là thành kính, Trương Siêu Quần thì lại đang nghĩ, cái cố sự Phật giáo này thật thú vị, con chim bồ câu kia cũng không biết là chủng loại giống gì, mà lại mập hơn thân thể con người? Thích Ca Mâu Ni cắt xong thịt toàn thân cũng không sánh cân nặng bằng con chim câu? Cũng là kỳ là, tại sao là chim bồ câu lại quá mập, còn Thích Ca Mâu Ni lại quá gầy, muốn nói sao thì đây đúng là sản phẩm tưởng tượng… – Cố sự này, ý nói là Phật yêu chúng sinh, không rời bỏ chúng sinh, Không Nghiệp đại sư, người xuất gia thì giới luật rất nhiều, vãn bối cũng có biết một vài giới cấm của Phật gia, trong đó quan trọng nhất là cấm sát sinh, cấm trộm cắp, cấm tà dâm, cấm vọng ngữ các loại. v..v.. ngày hôm nay biết có bao nhiêu chúng sinh bị các tăng nhân Thiếu Lâm giết chết đây này? Không Nghiệp thân thể run lên, sắc mặt xám tro, trầm ngâm một lát, trả lời: – Trải qua bên trong các giới luật, đứng đầu thứ nhất là giới sát sinh, cấm lấy bản thân tư dục mà tổn thương đến sinh mệnh, nhưng vì phải chấp nhận can qua đổi lấy bảo vệ xã tắc bình an, chính là biểu hiện sự dũng mãnh của lòng từ bi. Ma giáo yêu nhân gian dâm cướp bóc, việc ác bất tận, chúng ta là đệ tử Phật môn tự nhiên hẳn là phải chấp lấy can qua, hàng yêu phục ma. Trương Siêu Quần lắc đầu nói: – Cả đám người còn lại ở trên tổng đàn Quang Minh đỉnh này, mặc dù đều là giáo đồ Ma giáo, nhưng nếu có võ công thì cũng là hạng bình thường, còn lại đa số là tạp dịch nô bộc, chẳng lẽ bọn họ cũng có khả năng làm xằng làm bậy hay sao? Huống hồ, tội ác dù có chất chồng, các người cũng cần phải lấy Phật pháp ra để mà hóa giải tội nghiệt, khiến cho bọn họ cải tà quy chính, quay về với chính đồ, sao các người lại giết chóc hung dữ như thế này? Phật Tổ cắt thịt nuôi chim ưng, bồ câu tượng trưng cho sự lương thiện, chim ưng thì là ác nhân, nhưng Phật Tổ có chém giết chim ưng đâu? Phật Tổ nói, chúng sinh bình đẳng, thế nhưng tại trong mắt các người, chúng sinh là có bình đẳng sao? Không Nghiệp đại sư, các người hôm nay tạo nên tội nghiệt không nhỏ. Không Nghiệp sợi râu đã run run, mặt xám như tro, nhắm mắt niệm kinh… Trương Siêu Quần ngang nhiên tiến tới, nói: – Chư vị tránh hết ra đi, ta không muốn thương tổn đến người. Một tăng nhân tráng kiện cao giọng quát: – Tiểu tử, ngươi muốn làm cái gì! Trương Siêu Quần nói: – Ta muốn đi vào trong phòng dẫn người đi, có được hay không? Tăng nhân hét lên: – Thì ra ngươi là Ma giáo yêu nhân! Liền nhặt lên trường côn, hướng về Trương Siêu Quần quét tới. Trương Siêu Quần thét dài một tiếng, lách mình tránh ra, sử xuất chiêu cận chiến hiện đại, một quyền liền đánh ngã tăng nhân kia, một quyền này rất là mau lẹ vô cùng, nhanh chóng như du long, ngắn gọn hiệu quả, thời gian xuất thủ tính bằng giây, tăng nhân đã kêu lên một tiếng đau đớn, trong miệng phun máu, co quắp ngã xuống đất, chúng tăng kinh hô, nhao nhao nhặt lấy binh khí, đem Trương Siêu Quần bao vây lại. Trương Siêu Quần đối với cú quyền vừa rồi uy lực làm hắn cũng giật mình, hắn chỉ bất quá mới sử một thành lực đạo, thì có thể đem đối thủ đánh ngã, đây cũng quá ly kỳ! Hắn cũng biết, Càn Khôn Đại Na Di, có thể kích phát năng lực tiềm ẩn bên trong người, hắn lại luyện được Cửu dương Thần Công mặc dù chỉ là quyển thứ nhất, nhưng tăng thêm Càn Khôn Đại Na Di, uy lực đã tăng cao mấy lần! Trương Siêu Quần đối với chúng tăng ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ nhìn lấy Không Nghiệp, nói: – Đại sư, vãn bối đã nói qua, không muốn thương tổn đến người, đừng nên ép vãn bối. Không Nghiệp thở dài một hơi, chậm rãi đứng lên, nói: – Tiểu thí chủ, vừa rồi thí chủ mặc dù nói rất có lý, nhưng Không Trí sư huynh đã giao lão nạp trấn giữ nơi này, nếu muốn lão nạp thả người ở bên trong, lão nạp cũng không dám phạm đến bọn họ, nếu bọn họ chịu thúc thủ đầu hàng, chúng ta tự nhiên sẽ mời bọn họ đi đến Thiếu Lâm tự, lắng nghe Phật pháp, hóa giải tội lỗi của bọn họ, thế nhưng là bọn họ minh ngoan bất linh, chúng ta cũng chỉ đành lấy bạo chế bạo, đây là tình thế bất đắc dĩ, vì thế nếu thí chủ nhất định cứ muốn đi vào, hãy đánh thắng lão nạp rồi nói. Trương Siêu Quần không còn cách nào khác chắp tay thi lễ: – Không Nghiệp đại sư, mời! Nhưng trong hắn lòng thầm nói: “Ta tốn nước bọt nói hồi lâu, chỉ là không muốn cùng ngươi động thủ, hao tổn nội lực, nhưng ngươi vẫn cứ muốn đánh, đánh thì đánh, chẳng lẽ ta há sợ ngươi sao?” Chúng tăng nhao nhao dàn trận, phong bế trước cửa phòng nghị sự ngăn trở. Không Nghiệp mặc dù không có danh tiếng gì, kì thực võ công không thấp hơn Tứ Đại Thần Tăng, ông lập tức đạp mấy bước về phía trước, tay phải hướng Trương Siêu Quần đỉnh đầu bắt chụp tới, hắn thấy từ cổ tay cho tới ngón tay của đối thủ, duỗi ra rất thẳng, kình lực mạnh vô cùng, liền vội tránh sang một bên. Mọi người xung quanh nhìn vào không biết hắn dùng thân pháp gì mà tránh sang bên một cách nhẹ nhàng như vậy. Nhưng Không Nghiệp Ðại Sư là một trong các đại thần tăng của phái Thiếu Lâm, và môn Long Trảo Thủ của y là một võ công thượng thặng của phái Thiếu Lâm, nếu bị ông chộp trúng thì đầu và óc sẽ bị vỡ nát liền, Ðại Sư thấy cái chộp của mình không trúng, lại chộp luôn cái thứ hai, thế sau của ông còn mạnh và lợi hại hơn thế trước nhiều. Trương Siêu Quần lại né mình một cái, đã lướt sang được bên trái luôn, ngờ đâu Không Nghiệp liên tiếp chộp cái thứ ba, thứ tư, thứ năm và chỉ thoáng cái, thân hình của Không Nghiệp như một con hạc vàng bay lượn múa nanh múa vuốt, nhằm đầu Trương Siêu Quần chộp lia lịa, khiến hắn cũng không biết tránh né nơi nào cho phải, mọi người bỗng nghe có tiếng kêu “soẹt”, Trương Siêu Quần đã phi thân tà tà ra bên ngoài, tay áo bên phải của hắn đã bị Không Nghiệp chộp trúng cánh tay phải của chàng đã có năm vết thương thật dài, máu tươi rỉ ra không ngớt. Trương Siêu Quần thốt lên: – Đại sư võ công quá cao cường, không biết đây là công phu gì? Không Nghiệp nói gỏn lọn: – Long Trảo Thủ! Trương Siêu Quần nhẹ gật đầu: – Thiếu Lâm võ công quả nhiên là lợi hại! Không Nghiệp ra chiêu đắc thủ, lại nhún người nhảy lên cao, nhào xuống, uy thế phi phàm, Long Trảo Thủ cực nhanh hung ác cực, Trương Siêu Quần bình sinh chưa bao giờ thấy qua, nhất thời vô sách chống cự, đành phải rút lui nhảy ra, một trảo này chụp trật thất bại. Không Nghiệp đại sư tại Thiếu Lâm tự không có bất luận chức vị gì, đại sư chỉ say mê luyện tập võ công, công phu Long Trảo Thủ của ông không sánh bằng sư huynh Không Tính, nhưng ông có một công phu khác đó là Kim Cương Bàn Nhược Chưởng đó là tuyệt kỹ thành danh của ông, nhưng khi đại sư cùng thiếu niên này đối địch hơn mười chiêu, mặc dù không có trực tiếp giao thủ, hắn một mực tránh lui, nhưng đại sư cũng nhìn ra đối phương nội công dường như cùng đồng căn với bản môn Thiếu Lâm là Cửu Dương Thần Công, nghĩ đến hắn có thể cũng không phải là cùng chung với Ma giáo, nên không xuất thủ Kim Cương Bàn Nhược Chưởng, mà ông chỉ mong có thể đem hắn chế trụ, giao cho Không Trí sư huynh xử lý, cứ thế mà Long Trảo Thủ cuồn cuộn đánh ra, nhưng trước sau gì cũng không đánh trúng đến đối phương, trong lòng ông cũng biết, mình cùng thiếu niên này võ công bên trên không biết ai lợi hại hơn ai, nhưng về khinh công thì ông đã là sớm thua thảm hại rồi. Mọi người đứng xem cũng đã phân biệt khinh công của ai hơn, ai kém, cái lui nào của Trương Siêu Quần cũng cách đối thủ cách mình tầm hai, ba bước, như vậy mới thật là khó, khi đại sư đang muốn sử dụng Kim Cương Bàn Nhược Chưởng, chỉ nghe thiếu niên kia thân hình đột nhiên rút lên, từ trên không trung cấp tốc xoay quanh, chuyển động bốn vòng tròn, càng chuyển càng cao, chuyển hướng, nhẹ nhàng linh hoạt lui ra mấy trượng bên ngoài. Chúng tăng nhìn đến ngây người, nếu không có hôm nay tận mắt nhìn thấy, quyết không tin thế gian có người khinh công cao siêu như vậy. Không Nghiệp cũng trong tâm dao động thần trì, trợn mắt mồm, nhịn không được niệm một câu A Di Đà Phật, rồi hỏi: – Tiểu thí chủ cùng Vi Bức vương là đồng xuất từ một mạch sao? Trương Siêu Quần giật mình, biết Không Nghiệp bị khinh công phái Cổ Mộ của mình khuất phục, không nhịn được mỉm cười trả lời: – Vi Bức vương khinh công hơn xa vãn bối. Đang khi nói chuyện, Không Nghiệp lần nữa phóng người bay lên, lần này, Trương Siêu Quần không còn có nhượng bộ, vừa rồi hắn đã xem 36 chiêu Long Trảo Thủ nhìn rõ ràng, không có phát hiện có sơ hở gì, trong lòng thầm bội phục, đúng là nghĩ không ra mình có loại võ công nào khắc chế, nhưng hắn là đặc công học được kỹ xảo thuật cận chiến, trong đó các chiêu số, đã trãi qua vô số cao thủ cải tiến, thậm chí tại là nghiên cứu từ trong máy vi tính tiến hành qua cải tiến, sở học quyền kỹ của hắn đã qua trong thế giới này, vẫn chưa bì nổi thuật cận chiến của hắn đã có, Trương Siêu Quần không nghĩ nhiều nữa, thi xuất thuật cận chiến, cùng Long Trảo Thủ của đại sư Không Nghiệp đối công. Không Nghiệp thấy hắn không còn dùng khinh công bay loạn nữa, vừa mừng vừa lo, trức tiếp đối mặt, đem 36 đường Long Trảo Thủ thi triển bén nhọn vô luân, hai người dường như là liều mạng, chiêu thức đều là nhanh đến mức cực hạn, thuật cận chiến Trương Siêu Quần vốn là tinh luyện ngắn gọn, không có chút nào múa thế đẹp đẽ, mà trọng yếu là khắc địch chế thắng làm quan trọng, hai người trong nháy mắt bên trong đã đấu qua mười mấy hiệp. Chúng tăng được mở rộng tầm mắt, trừ những tên cao thủ hạng nhất ra, số người còn lại, càng là hoa mắt, nhìn không rõ, chỉ cảm thấy một cái bóng vàng, một cái bóng trắng, lúc ẩn lúc hiện, nội lực khuấy động tản ra, phát ra doạ người tiếng vang, bọn họ chẳng ai ngờ rằng thiếu niên này lại có võ công cao cường như thế, vừa rồi tên tăng nhân tráng kiện kia bị Trương Siêu Quần một quyền đánh ngã càng là sợ hãi, trong lòng y biết được, nếu là thiếu niên thật muốn đưa hắn vào tử địa, thì mình đã sớm chết. Quyền qua cước lại, liên tiếp khoái công hơn một trăm chiêu, hai người đột nhiên tách ra, riêng phần Trương Siêu Quần thối hậu tầm mười bước rồi đứng vững. Chúng tăng ai cũng không có nhìn rõ ràng là ai thắng, là ai bại, từng người nghẹn họng nhìn trân trối, lặng ngắt như tờ, chỉ thấy Trương Siêu Quần ung dung coi như không có chuyện gì xảy ra cả, còn Không Nghiệp đại sư thì cau mày nghĩ ngợi, hiển nhiên là đã lép vế hơn đối thủ rồi. – Tiểu thí chủ nội lực quá mạnh, cao hơn lão nạp một bậc, quyền thuật thì càng là ngắn gọn nhưng hữu hiệu, mặc dù thiếu đi nét phiêu dật mỹ cảm, nhưng ra chiêu cực kỳ nguy hiểm, tinh diệu, lão nạp bái phục. Trương Siêu Quần nói: – Không Nghiệp đại sư, nếu bàn về võ công, vãn bối kém xa đại sư, chỉ là do vãn bối ở bên trong tu vi nội lực hơi mạnh hơn một chút thôi, chúng ta trận này, xem như ngang tay. Chúng tăng nghe được ngây người, nhưng bọn họ cũng nhìn ra được, thiếu niên này là đang giữ mặt mũi cho Thiếu lâm của bọn họ, trong lòng cũng đúng là sinh ra mấy phần hảo cảm với hắn. Không Nghiệp khen: – Nội công của tiểu thí chủ cùng bản phái không có gì sai biệt, lại thêm tinh thâm, nhất định cùng với bản phái sâu xa có chút mối quan hệ, không biết có thể cho biết lão nạp biết qua sư thừa? Trương Siêu Quần cười nói: – Vãn bối là đệ tử của phái Võ Đang, họ Trương tên Siêu Quần. Lời vừa nói ra, chúng tăng giật mình, Không Nghiệp cũng là mừng ra mặt, nguyên lai là đại sư lo lắng thiếu niên này chính là người trong Ma Giáo, tai nghe thấy hắn tự nhận là đệ tử Võ Đang, nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói: – Thì là tiểu thí chủ là người trong đồng đạo, tiểu thí chủ nội lực cáo thâm như thế, Võ Đang lục hiệp bên trong không ai có thể làm đến sư phụ ngươi, hẳn là đệ tử của Trương chân nhân sao? Trương Siêu Quần chắp tay, nói: – Đại sư đoán đúng, gia sư chính là Trương Tam Phong. Không Nghiệp gật đầu nói: – Trách không được Trương thí chủ võ công như thế, thì ra đúng là đồ đệ Trương chân nhân, lão nạp thua ngươi, tuyệt không uổng. Trương Tam Phong trong võ lâm uy vọng cực cao, nếu bàn về bối phận, Tứ Đại Thần Tăng đều còn phải gọi Trương Tam Phong là sư bá, Không Nghiệp thua ở trong tay đệ tử của Trương chân nhân, đúng là tuyệt không cần quan tâm. Không Nghiệp lại nói: – Trương thí chủ sau không đi đến phía trước giúp đỡ, tới nơi này làm gì? Trương Siêu Quần nói: – Vãn bối vốn là tới cứu người ở trong phòng nghị sự này. Không Nghiệp ngạc nhiên nói: – Trương thí chủ đã là đệ tử Võ Đang, đều chúng ta phải làm lần này là đến vây quét Ma Giáo yêu nghiệt, thì chủ như thế nào ngược lại là muốn cứu bọn họ? Chẳng lẽ đây là chủ ý của Trương chân nhân sao? Trương Siêu Quần nói: – Đây cũng không phải, vãn bối đã có hơn ba năm không gặp lại lão nhân gia. Vãn bối không muốn cùng đại sư xung đột, xin mời đại sư tránh ra một bên! Không nghiệp cau mày nói: – Trương thí chủ không thể sai lầm, chuyện của Ma giáo, tốt nhất là không quản đến mới tốt a. Trương Siêu Quần nói: – Về chuyện này, ở bên trong có sự hiểu lầm cực lớn, Lục Đại phái cùng với Minh Giáo, thật ra cũng không có nhiều oán cừu sâu nặng, nhưng tại vì toàn là bị người âm thầm xúi giục, từ đó mới có chuyện, người này trăm phương ngàn kế chuẩn bị hơn ba mươi năm, ngay cả Không Kiến thần tăng của quý phái cũng là bị người này âm mưu hãm hại mà chết. Lời hắn vừa nói ra, Không Nghiệp cùng chúng tăng đều là kinh ngạc đến sững sờ, Không Nghiệp run giọng nói:– Không Kiến sư huynh, không phải.. là bị Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn hại chết hay sao? Trương Siêu Quần lắc đầu: – Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn cũng là người đáng thương, tiền bối bị người lợi dụng, vãn bối hiện tại không có thời gian cùng đại sư giãi bày, tóm lại chuyện uẩn khuất bên trong này vãn bối đã biết, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho việc bắt hắn chứng minh, xin đại sư để cho vãn bối vào trong đi! Không Nghiệp chần chừ một chút nói: – Trương thí chủ, nếu như thí chủ tin lão nạp, lão nạp dùng tính mệnh đảm bảo, tất cả người ở bên trong đều sẽ không có việc gì, chỉ cần những lời vừa nói của thí chủ là sự thật, lão nạp sẽ đem bọn họ giao cho thí chủ. Trương Siêu Quần ngoài ý muốn nhìn lão hòa thượng này một chút, không nghĩ tới tại sao Không Nghiệp dễ dàng tin tưởng vào mình. Do dự một chút, chắp tay nói: – Đại sư, bằng hữu tương giao đáng quý là ở mức độ thông hiểu với nhau, mặc dù chúng ta niên kỷ chênh lệch cách xa, nói quá mức đường đột, vãn bối cũng tin lời đại sư. Không nghiệp mỉm cười gật đầu, Trương Siêu Quần hướng về chúng tăng ôm quyền, quay người mà đi. Mới đi ra khỏi mấy bước, chợt thấy cách đó không xa phòng ốc ánh lửa ngút trời, Trương Siêu Quần cả kinh, quay đầu lại hỏi: – Đại sư, như thế nào mà nhà cửa đều bốc cháy tới như vậy? Không nghiệp mờ mịt lắc đầu nói: – Lão nạp cũng không biết. Trương Siêu Quần trong lòng hơi động, lại nhìn thấy ở góc khác cũng thế lửa hừng hực, Trương Siêu Quần vừa tức vừa giận, bọn họ tự khoe là danh môn chính phái, vọt tới Quang Minh đỉnh giết người không tính, còn muốn phóng hỏa! Việc này cùng cường đạo thổ phỉ thì có cái gì phân biệt! Trương Siêu Quần trở hằm hằm nhìn Không Nghiệp, quát: – Khá lắm lòng dạ từ bi phái Thiếu Lâm, khá lắm tự cho là hiệp nghĩa phái Võ Đang, giết hết người còn muốn phóng hỏa! Không nghiệp ngơ ngác nói: – Cái này… cái này… lão nạp đúng là không biết a! Trương Siêu Quần nghiêm nghị nói: – Hành vi cường đạo bực này tự xưng danh môn chính phái! Ta hỏi các ngươi, Minh Giáo có khi nào làm qua chuyện diệt người ta cả nhà, rồi đốt nhà phóng hỏa? Phái Thiếu Lâm người chết thì không bắt được tận tay là do Minh Giáo làm, phái Võ Đang có tam hiệp Du Đại Nham bị đả thương cũng không thấy tận mặt kẻ ám hại, lại liền cứ muốn diệt toàn bộ Minh Giáo giết rất nhiều người không nói, còn muốn hủy đi trăm năm cơ nghiệp của người, đừng nói những sự tình này đều là do người kia âm thầm mưu đồ, cùng với Minh Giáo không có quan hệ trực tiếp, mà nếu như thật sự là Minh Giáo làm, cũng không thể đuổi cùng diệt tận như thế! Các ngươi cứ nói cái gì chúng sinh bình đẳng, toàn mẹ nhà hắn là cái đánh rắm! Chẳng lẽ bọn họ đều đáng chết sao? Trong tay bọn họ có nhuốm máu tươi, nhưng các ngươi người nào mà không có? Chỉ sợ trên tay các ngươi, máu càng nhiều hơn không biết bao nhiêu! Trương Siêu Quần càng nói càng giận, bước nhanh đến phía trước, một chưởng hướng Không Nghiệp đánh tới, Không Nghiệp nét mặt đầy đau khổ áy náy, không hề ngăn cản, Trương Siêu Quần dưới cơn thịnh nộ xuất thủ, đã dùng đến tám chín thành công lực, thẳng tới trong nháy mắt khi chưởng lực vừa chạm trúng thân thể Không Nghiệp, hắn đột nhiên kinh ngộ, rút chưởng lực lui về… Hai người đồng thời rên khẽ một tiếng, Không Nghiệp như diều đứt dây bay ra bên ngoài mấy trượng, chân lảo đảo, rồi cũng đứng vững, trong miệng máu tươi phún ra, Trương Siêu Quần lui lại hai bước, sắc mặt trắng bệch, hắn vừa rồi vận công thu hồi lại sáu thành công lực, trong thân thể không có chút nào phòng bị, dưới tình huống này, bị chưởng lực phản ngược lại giống như bị đánh trúng chưởng, lần này Trương Siêu Quần chịu nội thương còn vượt xa Không Nghiệp, ngũ tạng lục phủ của hắn giống như là bị ép đến lệch cả vị trí. Chúng tăng nhìn thấy Không Nghiệp thụ thương, một loạt tiến lên, ngay lập tức Không Nghiệp lớn tiếng quát dừng lại, Trương Siêu Quần thu hồi nội lực lại kịp lúc, Không Nghiệp như thế nào không biết, hắn ta tình nguyện tự tổn thương thân thể mình, cũng vì không muốn đả thương mình. – Tất cả dừng tay! Nếu không có Trương thí chủ lưu tình, lão nạp đã chết! Chúng ta đi thôi! Hắn đi đến bên cạnh Trương Siêu Quần, khom lưng, từ trong ngực lấy ra một viên dược hoàn đen nhánh, đặt ở bên cạnh Trương Siêu Quần dưới mặt đất, nói: – Đây là đại hoàn đan bản phái, trị liệu nội thương rất hữu hiệu. Thở dài một tiếng, liền đem người rời đi. Trương Siêu Quần chân khí hỗn loạn, nhẫn nhịn thể nội phiên giang đảo hải khó chịu, đem viên đại hoàn đan kia nuốt xuống, chỉ một lúc sau, đan điền ấm áp dễ chịu, thật là có hiệu quả, rất nhanh một lúc sau Trương Siêu Quần nội lực liền khôi phục lại. Từ dưới đất đứng lên, hướng phòng nghị sự bước đi.