Sáng hôm sau, Thẩm Chi Ưu đột nhiên muốn đi dạo bãi biển. Hôm qua cô đã xem bản đồ rồi, chỉ cần dọc theo con đường tre này thì sẽ xuống đến chân núi, đến lúc ấy chỉ cần đi bộ khoảng một cây số là tới ven biển. Thẩm Chi Ưu thoải mái hít thở sâu, cô dang hai tay đón gió vào lòng, từng cơn gió mang theo mùi mặn của biển nhẹ nhàng phả vào mặt khiến cô cũng nhờ đó mà có thể thư thái hơn hẳn. Những cơn sóng nhè nhẹ đập, từ từ tràn lên bờ rồi lại thu lại về với biển cả rộng bao la. Thẩm Chi Ưu lại vô thức nghĩ đến Mục Tử Yên. Một cảm giác đau lòng dâng trào, những cay đắng khiến tim cô đau xót. Mục Tử Yên, đồ ngu muội nhà cô! "Tinh!" Thẩm Chi Ưu  tò mò mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn, cuối cùng chỉ vỏn vẹn một câu. [Người lạ: Mày cứ đợi đấy Thẩm Chi Ưu, tao sẽ bắt mày phải trả giá cho mọi chuyện!] Chi Ưu cười khẩy, không cần suy nghĩ nhiều, người mà ân hận cô như thế này thì chỉ có Thẩm Như Ngọc thôi! Tiền tài? Địa vị? Thật nực cười, sống một cách tốt bụng đều không được sao? Cô mệt mỏi lắm rồi! Đối diện với một người cha không bao giờ coi đứa con gái ruột là máu mủ khiến cô thật sự rất hao lực, thậm chí, còn có nhiều đêm khóc mà chỉ có cái gối bầu bạn, chỉ có cái gối lặng lẽ hứng chịu nước mắt của cô. Đang trầm tư suy nghĩ, Thẩm Chi ƯU đột nhiên bị bịt mắt, cô giật mình vùng vẫy. Con mẹ nó, lại là bọn bắt cóc! Mẹ kiếp, chưa đủ hả? "Yên nào!" Thẩm Chi Ưu cứng người. Giọng nói đó... "Đoán xem anh là ai đi?" Trái tim cô vô thức đập nhanh, những dòng điện nhỏ nhẹ chạy qua người. Cô bật cười, vui vẻ đáp: "Âu vô sỉ, chính là anh!" Chỉ vì lỡ miệng bật ra một câu, Thẩm Chi Ưu liền bị kéo đến mặt đối diện mặt đối phương, nhìn đến ngẩn người. "Dám bảo anh vô sỉ? Em to gan quá đấy!" Âu Minh Triết bẹo má cô, mỉm cười nói. "Thích đấy!" Thẩm Chi Ưu chống nạnh nói, lời nói lại đi trước suy nghĩ. Thẩm Chi Ưu bây giờ mới ngớ người. Aa!! Đột nhiên lại có dũng khí thách thức người ta!! Thẩm Chi Ưu mày thích người ta đến ngu người luôn rồi a!! "Ồ...vậy...có muốn thử độ liêm sỉ của anh đến mức nào không?" Âu Minh Triết nhướn người, cười nguy hiểm, hỏi, sẵn còn để đôi tay thon dài đẹp đẽ lên chiếc cúc ở đầu, động tác giống như muốn tháo chiếc cúc ấy ra. Thẩm Chi Ưu bị lời nói này làm cho suy nghĩ đến những hình ảnh bậy bạ, mặt cô bất giác đỏ bừng, cơ hồ hai bên má còn nóng lên nữa, con tim lại không thể khống chế mà đập loạn xạ. Lại nhìn đến đôi tay anh, Thẩm Chi Ưu bối rối, cô cố gắng bào chữa lời nói của mình, đồng thời nhanh chóng xoay mặt qua chỗ khác. Aaa!! Vô sỉ! Vô sỉ! Vô sỉ!! Bình tĩnh, bình tĩnh a!! Âu Minh Triết nhìn biểu hiện của THẩm Chi Ưu liền không nhịn được mà bật cười thành tiếng, cá nóc nhỏ này...thật sự rất thú vị! Thẩm Chi Ưu bấy giờ mới ngớ người khó hiểu, sau năm giây trôi qua, cô liền phồng má tức giận vì biết mình đã bị gạt. Dáng vẻ phồng má kia cùng với hai tay chống nạnh thật khiến Âu Minh Triết muốn chụp lại. Anh bất giác lại nghĩ, nếu như ghép khuôn mặt của cô vào người cá nóc thì sẽ trông như thế nào nhỉ? Nghĩ đến đây, Âu Minh Triết không khỏi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Mặc dù Thẩm Chi Ưu không biết anh đang suy nghĩ gì mà cười đến vậy, trong đầu cô đoán chắc chắn phải là chuyện xấu! Chắc chắn Âu Vô Sỉ là đang nghĩ xấu về cô! Thẩm Chi Ưu tức giận giậm chân, khoanh tay trừng mắt nhìn Âu Minh Triết. Được một lúc, anh nín cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô "Anh xin lỗi..." "Lí do!" Thẩm Chi Ưu bĩu môi, lườm quýt anh. "Cười nhạo em..." "Vì sao cười nhạo em?" "Bởi vì em..." Bởi vì em trông rất giống cá nóc, đặc biệt đáng yêu! . . . Ánh mặt trời ngày càng lên cao, những cơn sóng bắt đầu đập mạnh, những cơn gió từ từ nổi lên ngày càng lớn. Âu Minh Triết và Thẩm Chi Ưu đã ngồi cười nói với nhau suốt từ khi nãy, Âu Minh Triết cảm thấy ánh nắng ngày càng chói liền nói với cô cùng tìm chỗ mát mẻ để ngồi. Thẩm Chi Ưu gật đầu, anh liền đưa tay, cẩn thận kéo cô đứng dậy. Đi được vài bước, đột nhiên chiếc dép bên trái của cô lún sâu xuống cát, cô không để ý mà bước đi tiếp, sau đó thì liền ngã nhào về phía trước. "Cẩn thận!" Âu Minh Triết đi sau liền nhanh chóng với tay kéo cô vào lòng. Hai thân ảnh lại dính chặt nhau, cảnh vật xung quanh dường như lắng động, lặng lẽ làm nền cho đôi nam nữ kia. Mùi hương quen thuộc phả vào mũi cô, vòng tay anh, ấm áp mà lại an toàn đang bao bọc lấy cô. Trái tim Thẩm Chi Ưu liên tục nhảy múa, hai bên má lại đỏ bừng lên, cảm giác lâng lâng trong người phun trào. Aaa!! Cứ phải đối mặt với hoàn cảnh này mãi, mặt của cô chắc sẽ có một ngày biến thành quả cà chua mất!!! Aaa!! Mất mặt quá a!! "Không sao chứ?" Âu Minh Triết nhẹ nhàng đỡ cô đứng vững, trong đáy mắt lại ẩn hiện sự bối rối nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh lạ thường, chỉ là...khụ...hai vành tai không biết từ lúc nào đã đỏ ửng. "K...không sao...do chân em lún xuống cát nên không cẩn thận mà ngã thôi!" THẩm Chi Ưu nhanh chóng đáp, cô cúi gằm mặt xuống, không muốn để lộ ra khuôn mặt đã đỏ, thanh âm có chút thấp, dường như là cố ý che lấp đi sự hỗn loạn trong trái tim. "Chà...Cát lún như vậy...không lẽ...Chi Ưu, em tăng cân sao?"