Sau khi nghe tin Thẩm Chi Ưu bị bắt cóc, Trình Tần vô cùng lo lắng, anh liền nhanh chóng chạy đến xem Thẩm Chi Ưu nhưng bước chân anh chưa kịp tiến gần tới đã cứng lại, trong lòng lại nổi lên sự khó chịu cùng với tức giận. Trước mặt anh, một cặp nam nữ lại nhìn giống như một đôi tình nhân đang rất vui vẻ cười nói với nhau, khung cảnh tựa như một bức tranh, vô cùng hòa hợp lại trông họ rất hạnh phúc... Trái tim anh nhói đau, anh cố gắng bình tĩnh, cố gắng trấn tĩnh bản thân mình. Ngay khoảng khắc đó, anh thực sự rất hận người đàn ông ngồi đối diện cô ấy, anh hận sự vui vẻ giữa hai người, anh hận nụ cười ngây ngốc đáng yêu đó của cô ấy lại lộ ra trước mặt người đàn ông kia, anh hận...cực kì hận... Nhưng anh phải làm gì chứ? Hãy nói xem, anh nên làm gì? Đi đến rồi phá đám? Không thể...anh không nỡ để nụ cười của cô ấy tắt! Ánh mắt anh bi thương nhìn người con gái ấy, đôi mắt của cô lại cư nhiên mà sáng, cái nhìn đó...không hề giống với khi cô ấy nhìn anh... Đau...thật đau... Hóa ra cô gái của anh lúc trước khi bị anh bỏ rơi luôn có cảm giác này sao? Đôi chân anh không còn một chút sức lực nào mà đứng vững, anh đột nhiên ngã khuỵu xuống, nước mắt không nhịn được mà rơi. Anh hối hận rồi... Cảm giác đau đớn trong lòng khiến những hối hận trong anh ngày càng lớn. Trình Tần anh thực sự không nghĩ tới người mà bị bỏ rơi lại là chính anh, trước đó, anh luôn nghĩ cô định giở trò lạt mềm buộc chặt với anh nhưng không...anh sai rồi, cô ấy không hề có ý định đó, mà cô ấy chính là thật sự muốn dứt khoát rời bỏ với anh. Trình Tần nhớ lại quãng thời gian mà anh luôn liên tục làm tổn thương cô, nước mắt theo đó mà chảy xuống... Nếu có thể quay lại, anh...anh nhất định sẽ đi theo con tim... . . . Sau khi Âu Minh Triết rời đi, Lâm Thành Long đột nhiên chui vào trong lều của cô, cậu ta bỗng dưng tỏ ra vẻ hối lỗi khiến cô không khỏi chau mày thắc mắc. "Thẩm Chi Ưu...tôi...tôi xin lỗi cậu, chuyện xảy ra với cậu...đều là do tôi cả...tôi...tôi thực sự không nghĩ là mọi chuyện lại thành ra như vậy..." Lâm THành Long run rẩy tay, vừa áy nãy lại sợ hãi nhìn cô. Thẩm Chi Ưu bị bộ dáng của cậu chọc cho cười đến muốn nội thương. "Ai dà, không sao, chúng ta là bạn tốt. Tôi có thể tha thứ cho cậu!!" Thẩm Chi Ưu lau đi nước mắt, vừa cười vừa vỗ vai cậu, nói. "Không...tôi không phải...tôi không nghĩ tôi là một người bạn tốt!" Lâm THành Long cúi đầu, lí nhí nói. Thẩm Chi Ưu cau mày khó hiểu. "Thật ra Âu Minh Triết đã cho tôi xem video trong căn hầm đó rồi. Chủ mưu chính là bạn gái tôi, Thẩm Như Ngọc. Lỗi là do tôi, lúc đầu vì tôi tin lời của em ấy, em ấy nói muốn cùng nói chuyện với cô để hai chị em có thể hòa hợp với nhau hơn, em ấy kêu tôi dắt cậu ra nơi đó bởi vì nó vắng vẻ, lại tiện có thể nói chuyện riêng tư nên tôi đã đồng ý, nhưng tôi lại không ngờ rằng..." "Bị tính kế và người bị hại lại là tôi đúng không?" Thẩm Chi Ưu cắt ngang lời nói của Lâm THành Long, cô bình thản tựa người lên chiếc gối, nhàn nhạt nói. Lâm Thành Long mím môi, khẽ gật đầu. "Tôi thực sự thắc mắc một điều..." Thẩm Chi Ưu đưa tay xoa cằm, ra điệu đang suy nghĩ. "Cậu thắc mắc gì?" Lâm Thành Long ngẩng đầu, nhanh chóng hỏi. THẩm Chi Ưu cười khẩy, cô ngồi ngay ngắn dậy, đối mặt trực tiếp với Lâm THành Long. "Có phải những tên đàn ông não tàn đều bị vẻ đẹp của phái nữ quyến rũ đến ngu muội không?" "..." "Ồ, hình như Lâm Thành Long cậu cũng ở trong số đó...nhỉ?" "..." "Bỏ đi, bây giờ cậu đã xin lỗi rồi thì tôi nhận, dù sao thì ngoài bị ám ảnh về tâm lí thì tôi chẳng bị gì!" Thẩm Chi Ưu bĩu môi, cô dựa người vào gối, không vui nói. "Tôi...tôi thực sự xin lỗi!" Lâm Thành Long áy náy nói. "Tôi sẽ không trách cậu nhưng tôi có một điều kiện, tôi mong cậu đáp ứng nó!" Thẩm Chi Ưu vắt chéo hai chân, tay lấy một miếng bim bim rồi nói. "Điều kiện gì tôi đều sẽ làm!" Hai con mắt Lâm Thành Long sáng rực, cậu bồi hồi dỏng tai lên nghe. "Tránh xa Thẩm Như Ngọc ra đi!" Chi Ưu thở dài nói "Nếu không hậu quả sẽ không chỉ nhẹ như thế này đâu!" "Ngay cả tôi cũng không muốn dây dưa với ả ta đấy! Chắc cậu cũng nghĩ người một nhà trả thù nhau rất dễ? Tôi có rất nhiều cơ hội, chẳng hạn như làm nhục ả ta như ả ta đã làm tôi...nhưng mà tôi không thể làm thế!" Lâm Thành Long trợn to mắt, khó hiểu nhìn cô. "Bởi vì trong nhà tôi, tôi căn bản không thể đấu lại nổi ả ta, cho dù ả ta bị gì thì cha tôi cũng phất tay bỏ qua thôi, không những thế, ông ta sẽ sẵn sàng từ bỏ tôi nếu tôi là người làm chuyện đó. Nếu như nói tôi đem chuyện mà Thẩm Như Ngọc làm với tôi ra nói thì không một ai nghe tôi cả, cha tôi không bao giờ tin lời tôi nói. Mọi hành động, lời nói của tôi đều vô dụng hết nên đương nhiên, người thiệt thòi nhất chính là tôi!" THẩm Chi Ưu cười nhạt, cố gắng nuốt những cay đắng trong lòng xuống. "Bảo tôi trả thù ả ta? Lâm Thành Long cậu chắc chắn không phải là đồ ngốc, trả thù đều cần thủ đoạn cả, ả ta đã muốn tôi thân danh bại liệt thì tôi nhất định sẽ hận ả ta, nhưng mà...tôi không muốn sống trong một cuộc sống đầy thù hận. Thẩm Như Ngọc ghét tôi liền giở trò thủ đoạn, nếu tôi trả thù lại sẽ khiến cô ta sinh hận mà báo thù tôi, và cứ như thế, không phải là sẽ nhiều ân oán hơn sao? Một cuộc sống luôn cần phải đề phòng mọi thứ xung quanh có làm cậu thỏa mãn không?" "..." . . . "Âu Tổng, tôi đã điều tra ra rồi ạ. Đúng như ngài nghĩ, năm tên côn đồ kia không phải là người của Ngạo Long Bang, chúng chỉ là bọn côn đồ đầu đường xó chợ được Thẩm Như Ngọc thuê thôi ạ!" "Được rồi!" Âu Minh Triết nhàn nhã dừng mọi động tác lại rồi gật đầu cho Đường Việt Bân rời đi. Khẽ cười khẩy một tiếng, anh lấy chiếc USB từ trong túi ra, trầm tư suy nghĩ. Anh sớm đã biết bọn người này vốn chẳng liên quan gì đến Ngạo Long Bang rồi, hắn ta sẽ không dại dột mà làm ra chuyện như thế này để dễ bị lộ đâu. Mục Tử Yên, tôi phải nói với cô rằng, cô đã làm tôi quá thất vọng rồi... **\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_** **Mưa à, thi tốt nhé nàng~❤**