Đợi cho người ở bên trong họp xong, Thẩm Chi Ưu đứng ở ngoài chờ dòng người lần lượt rời khỏi phòng họp, còn không quên trừng mắt hung tợn nhìn mấy chị gái dám có ý với Âu Minh Triết. Thấy bên ngoài thấp thoáng có bóng dáng nhỏ quen thuộc, trong lòng anh đột nhiên dâng lên một cỗ vui vẻ không tên. Âu Minh Triết nhàn nhạt đứng dậy, đút tay vào túi quần rồi im lặng tiến đến phía Chi Ưu, âm thầm đứng đằng sau cô. Anh thật không thể hiểu bản thân mình đang làm gì nhưng trước mắt, anh rất muốn trêu ghẹo cá nóc nhỏ này. Thẩm Chi Ưu thấy không có ai ra nữa nhưng cô cũng không thấy Âu Minh Triết ra nên xoay đầu nhìn về phía phòng họp. "A..." Trán của Chi Ưu đập vào vòm ngực rắn chắc của Âu Minh Triết, mùi hương của anh thoảng thoảng trên chóp mũi cô hại cô đỏ mặt, mất bình tĩnh mà loạng choạng lùi ra sau, lại không may chân này vấp phải chân kia, số phận nghiệt ngã đến nỗi Thẩm Chi Ưu chỉ hận không thể rủa nổi cái chân của mình, đi đứng không vững nên bây giờ Chi Ưu cô chỉ còn cách nhắm mắt và chờ đo đất thôi. "Cá nóc nhỏ... à ừm...Tiểu Ưu, em không sao chứ?!" Âu Minh Triết ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng đỡ cô đứng vững, khuôn mặt có chút bối rối. Lúc nãy trong đầu anh luôn nghĩ đến hàng trăm sự việc khi Chi Ưu quay đầu sang nhìn anh, ban đầu anh chỉ định hù cô, sau đó thì được thấy cô giật bắn mình khiến anh bật cười. Tuy nhiên, sự đời nào có như anh nghĩ, cô ngay khi xoay đầu liền đụng trúng vào người anh, rồi không đứng vững mà suýt nữa thì té, may mà anh đưa tay đỡ kịp. Nghĩ đến đây, vành tai của anh đột nhiên đỏ lên nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh như thường, mặc kệ trong lòng đang dậy sóng vì xấu hổ, lỡ miệng gọi biệt danh của cô do anh tự đặt. Đúng như nhân gian đã nói, đời người làm sao mà lường trước được hết sự việc được chứ. Ba từ Cá nóc nhỏ đã hoàn toàn lọt vào tai ba người kia, mà một trong số ba người đó, Thẩm Chi Ưu là người bị lời nói kia làm cho cả người lâng lâng, đầu óc mơ hồ mụ mị, hai má nóng đến nỗi có thể chiên trứng lên mặt được luôn, ba cái từ đó luôn xoay quanh đầu cô. C...cá nóc nhỏ? Âu Minh Triết gọi cô là gì??? Là cá nóc nhỏ sao?? Đàm Khang Dụ và Thẩm Trường An đứng đối diện thì không khỏi cười gian. Ái chà chà, hai cái con người này thật biết cách khiến người ta ăn cẩu lương mặc dù Trường An đã có bạn gái, song Khang Dụ lại có người trong mộng của riêng mình a!! "Cá nóc nhỏ? Hửm? Tên nghe sao khó gần vậy?" Thẩm Trường An cười cợt nhả, anh đưa mắt nhìn Minh Triết, sau lại nháy mắt với Chi Ưu hại cô thật muốn đâm đầu xuống đất ngay lập tức. "Ý nói là Tiểu Ưu kiêu căng như cá nóc sao?" Đàm Khang Dụ tiến lại gần, huých tay ra hiệu chúc mừng với Chi Ưu. Bầu không khí rơi vào trầm mặc, cả ba người bọn cô đứng đợi câu trả lời từ Âu Minh Triết mà tưởng như đợi cả thập kỉ. Âu Minh Triết mím môi, lén nhìn sắc mặt Chi Ưu đỏ bừng lên, anh thật không hiểu trong lòng anh đột nhiên xao xuyến, con tim anh liên tục đập mạnh đến nỗi ngay chính anh cũng nghe thấy. Tự nhủ đây là do xấu hổ, anh không thể có tình cảm với Chi Ưu được, bởi vì anh còn nợ Mục Tử Yên, anh yêu Tử Yên, anh muốn bù đắp cho Tử Yên. Đúng vậy, anh gọi như thế thì có gì lạ chứ? Anh coi Chi Ưu là em gái mà? Mà em gái thì anh muốn gọi một cái tên thân mật hơn thôi? Anh khó khăn đè nén sự rạo rực trong lòng xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, lên tiếng giải thích. "Âu Tổng, tài liệu đã ở bên trụ sở đã gửi qua rồi ạ!" Đường Việt Bân đột nhiên từ phòng họp đi ra dõng dạc nói, hại cả bốn người đứng ở bên ngoài giật bắn. Thẩm Trường An bị dọa một phen thì buột miệng chửi "Mẹ kiếp! Trợ lí Đường đây là ma hả?" "Thật xin lỗi vì sự đường đột này của tôi. Tổng giám đốc đang có việc cần gấp, tôi thân là trợ lí, tôi nên nhắc nhở một chút!" Đường Việt Bân nhìn Trường An nói, ánh mắt vô tình nhìn thấy Đàm Khang Dụ, có thoáng qua chút ngạc nhiên. Đàm Khang Dụ đột nhiên kéo góc váy của Chi Ưu, cô quay đầu lại nhìn thì thấy vị tiểu thụ đó không ngừng nhìn cái tên trợ lí kia. Trong lòng chợt nổi lên suy nghĩ muốn gán ghép Đàm Khang Dụ với Đường Việt Bân, khóe môi không nhịn nổi treo lên nụ cười gian tà. Đẹp đôi đấy! Hahaha!! Lão nương đây chưa từng có cảm giác bị ăn cẩu lương của đam mỹ, xem ra lần này phải mồi chài cho hai cái vị này đến với nhau mới được. "A...vậy được! Lần này đến làm phiền cậu rồi, lần sau chúng tôi sẽ đến!" Thẩm Trường An gãi đầu, vừa kéo Chi Ưu đi, vừa ngượng, nói. Thẩm Chi Ưu cau mày, mặt đen kìn kịt, tức giận giật tay ra khỏi tay anh trai. "A!" Cánh tay cô đập mạnh vào lưng Khang Dụ, lực của cô khá mạnh nên khiến cậu ngã nhào về phía trước. Quay đầu lại, trước mắt chỉ hiện lên cảnh khiến Chi Ưu ngạc nhiên mà thích thú, máu đam mê đam mỹ của cô dâng trào. Âu Minh Triết và Thẩm Trường An kinh ngạc hít sâu một hơi. Mà bây giờ, Đàm Khang Dụ và Đường Việt Bân, hai thân hình một dưới một trên đè lên nhau, mặt sát mặt, hơi thở của đối phương gần như phả vào mặt cả hai người họ. Đàm Khang Dụ đỏ mặt nhìn người đối diện cũng đang nhìn mình. Người cậu đè lên người anh, mặt cậu gần đến nỗi mỗi ngũ quan trên khuôn mặt của Đường Việt Bân, tất cả được đều in sâu vào mắt cậu. Nếu nói cậu ngã vào người anh, cậu có thể đứng dậy mà không xấu hổ như thế này, nhưng đúng là cậu ngã vào người anh thật, cơ mà cơ thể cậu lại ngồi trúng cái chỗ không nên ngồi của đàn ông mới đau chứ!! Đầu óc đột nhiên bị bao phủ bởi mây mù, cậu bối rối không biết nên nhúc nhích hay không. Không gian như ngưng đọng, ai nấy đều ngớ người nhìn. Duy chỉ có Thẩm Chi Ưu, bất ngờ và phấn khích đến nỗi chảy máu mũi lúc nào không hay. Á!! Trời ơi!! Chết cô mất! Chết cô mất!! Cẩu lương! Cẩu lương!!! Aaa!! Cầu được ước thấy!! Aaa!! Thật lãng mạn a!!!