"Ai da!!" Thẩm Chi Ưu chật vật trèo qua vách tường khu nhà Đàm Khang Dụ, đôi chân nhỏ không ngừng vùng vẫy trên không trung. "Tiểu cứng đầu, em có thể gọi điện cho Tiểu Dụ dậy mà?" Thẩm Trường An đứng bên ngoài, anh vừa nắm lấy góc đầm, vo thành cục nắm trong lòng bàn tay để che đi thứ không nên nhìn thấy sau lớp váy, vừa thở dài, đỡ cô qua bên kia. Sau khi trèo qua thành công, cô mới phủi tay, hài lòng nói "Em muốn tạo cho cậu ấy một bất ngờ!" Không để cho Trường An nói tiếp, cô liền chạy đi. Thẩm Trường An bất lực nhìn qua cái khe trên vách tường, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn không hề nghe lời anh mà đã chạy phắt vào trong. "Rầm rầm rầm!!!" Thẩm Chi Ưu đứng trước cửa phòng số 10, đôi bàn tay nhỏ không yên phận mà đập cửa theo tiếng ngân nga bên tai, loa phát thanh sớm đã phát các bài hát vào buổi sáng như tiếng chuông đánh thức người dân ở nơi đây dậy. Không thể chờ lâu được nữa, cô liền đi xuống lầu, đi vòng qua sân sau. Cô nhớ không lầm là có một cái cây bàng ngay trước cửa sổ phòng Khang Dụ, mà cái cửa sổ ấy của cậu chỉ đóng lại khi cậu vắng nhà. Trước mắt hiện lên một cái cây bàng cao to, lại nhìn lên cái cửa sổ trên tầng, cô đắc ý cười. Quả nhiên là đúng! Thẩm Chi Ưu nhanh chóng trèo lên cây, bóng dáng nhỏ thuần thục leo trèo chẳng mấy chốc đã nhảy qua cửa sổ phòng Đàm Khang Dụ. Cô tiến tới phòng ngủ của Khang Dụ, ném cái chăn đang đắp ngang người cậu qua một bên rồi cúi người hét bên tai cậu: "Dậy đi!!!!" Đàm Khang Dụ giật mình bừng tỉnh, cậu ngồi bật dậy nhìn Chi Ưu. Chi Ưu đưa đôi mắt vô tội lên nhìn cậu, đã vậy còn nở nụ cười vô cùng thiếu đánh với cậu. "Tiểu Ưu?" Đàm Khang Dụ dụi dụi mắt, cậu nhướn người nhìn qua cái cửa sổ đang mở ở bên ngoài thì liền biết được vì sao cô lại vào được đây. Đây là lần thứ mười cô trèo cửa nhà cậu, thật sự mà nói thì cậu còn nghi ngờ rằng việc cô là một đứa con gái. Đàm Khang Dụ bất lực lắc đầu, sau đó thì chỉ khó hiểu nhìn người Chi Ưu liên tục kéo người cậu đến nhà vệ sinh rồi sau đó còn ném cho cậu một bộ quần áo. "Thay quần áo đi, hôm nay cậu đi với tớ!" Thẩm Chi Ưu đóng cửa, vui vẻ nói. "Đi đâu?" Đàm Khang Dụ nói vọng qua cánh cửa. "Hí hí, bí mật!" Thẩm Chi Ưu cười khanh khách, sau đó thì không nhịn được mà hối Khang Dụ "Mau lên, cậu nhanh thay quần áo rồi đánh răng đi!" Đàm Khang Dụ không nói gì, dù cho có hỏi thì Chi Ưu cũng sẽ không trả lời nên cậu cũng không bắt ép nhiều, đành ngoan ngoãn làm theo lời cô. . . . Đứng trước tập đoàn Âu Thị cao to lừng lẫy, Thẩm Chi Ưu không khỏi há mồm ngạc nhiên. Thẩm Trường An và Đàm Khang Dụ đứng kế bên không khỏi xấu hổ khi người ngoài nhìn Chi Ưu rồi lại nhìn hai người. Xin lỗi, tôi không có quen cô gái trước mặt! Không nói nhiều lời, Thẩm Trường An liền nhanh chóng kéo cả hai người Khang Dụ và cô đi. Khi bước vào đại sảnh, cằm của Chi Ưu gần như chạm mặt đất. Thật sự là...quá hoành tráng rồi đi!! Thấy biểu hiện của cô, hai người còn lại chỉ muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống. Thật sự là quá xấu hổ rồi a!! "Mau ngậm cái miệng của em lại, cằm của em sắp rơi rồi kìa!" Thẩm Trường An lườm nhẹ. "Thẩm Tổng, ngài gặp Âu Tổng ạ?" Một tiếp tân tiến tới, lễ phép cúi đầu chào. "Đúng vậy, cậu ấy có ở đây không?" Trường An đút tay vào túi quần, nhàn nhã hỏi. "Vâng, Âu Tổng bây giờ đang họp, ngài có thể lên văn phòng của ngài ấy để đợi!"Tiếp tân lịch sự trả lời. "Được rồi, đến đây thôi, chúng tôi tự lên!" Thẩm Trường An gật đầu, sau đó thì đưa cô và Khang Dụ lên thang máy. Vào trong thang máy, khi thang máy bắt đầu đi lên, Thẩm Chi Ưu lại một lần nữa chiêm ngưỡng cảnh đẹp, cô thích thú nhìn qua cửa kính thang máy, cảnh toàn thành phố lọt vào mắt cô. Thẩm Chi Ưu thật sự không ngờ lại đẹp đến vậy, nhất thời lại làm mất hình tượng. "Công ty anh cũng có, em thích thì anh cho em xem thoải mái!" Thẩm Trường An bĩu môi nói. Hừ, cái thang máy này có là gì chứ? Thang máy ở công ty anh tuy không bao quát cảnh thành phố nhưng lại có cảnh núi và sông. Thẩm Chi Ưu hào hứng nhìn Trường An, không nhịn được mà reo lên "Thật ạ? Em cũng muốn xem!" Nói mới nhớ, Thẩm Trường An có một tập đoàn riêng, toàn bộ đều do một tay anh gây dựng cả, trong lòng Chi Ưu đột nhiên cảm thấy anh trai cô thật giỏi giang! "Được!" Trường An hài lòng vui vẻ xoa đầu em gái mình, sau đó thì đợi cho thang máy đến tầng cao nhất rồi bước ra. Đi đến phòng họp, Thẩm Trường An cảnh cáo Chi Ưu chỉ có thể nhìn lén, không thể đứng trực diện, nếu để Minh Triết nhìn thấy vì rất có thể anh ấy sẽ biết Trường An đến nên sẽ tan họp ngay, tốt nhất là không nên ảnh hưởng tới công việc của Minh Triết. Tuy nhiên bảo cô nhìn lén là cô nghe lời sao? Hic, người gì đâu mà...aaa!! Thẩm Chi Ưu ló cái đầu nhỏ ra nhìn qua cửa kính trong suốt, phản chiếu lại phòng họp với khá nhiều người ngồi vây quanh bàn họp, nhưng không vì thế mà Âu Minh Triết bị che khuất bởi người khác, bản thân anh lại toát ta một sự thu hút mạnh mẽ khiến người khác nhìn mãi không rời. Khuôn mặt tinh tế, mày kiếm khẽ nhướn, đôi môi mỏng khẽ mím lại, bàn tay thon dài chống dưới chiếc cằm thon gọn, lâu lâu anh lại đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ra sau khiến trái tim Chi Ưu không nhịn được mà đập mạnh. Người đàn ông này khi tập trung làm việc thật sự rất quyến rũ người khác, ngay cả cô cũng không ngoại lệ. Tuy vậy, Thẩm Chi Ưu thật sự rất khó chịu khi có mấy người phụ nữ đang họp trong phòng mà không lo tập trung vào lời nói của người phát biểu mà lại tập trung vào Minh Triết. Khẽ nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, trong lòng thầm nghĩ. Dám liếc mắt nhìn nam nhân của lão nương? Thật to gan! **\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_** **Chào mọi người!!** **Đây chỉ là một thông báo nhỏ thôi ạ, bởi vì lí do cá nhân nên ta xin lỗi mọi người vì thứ 6,7 và chủ nhật ta không thể đăng truyện nhé. Nếu chủ nhật ta có thời gian thì ta sẽ đăng chương mới nhé!** **Thật sự xin lỗi mọi người ạ!!** **Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe trong mùa dịch này nhé! ** **Bai bai~~**