Xuyên không vớ phải lão công vô sỉ

Chương 108 : Ngoại truyện #3

Một năm sau, hai tập đoàn Âu Thị và Thẩm Thị hợp tác với nhau vô cùng thuận lợi, các dự án lớn nhỏ đều thành công liên tiếp, giới báo trì hiện nay lại đột nhiên rầm rộ về cặp đôi tình nhân vô cùng lãng mạn Thẩm Chi Ưu - Âu Minh Triết. Có rất nhiều lời mời phỏng vấn khiến cô và anh thật sự cảm thấy thật đau đầu với chúng, tuy nhiên lại có một thư mời phỏng vấn lại vô tình lọt vào mắt cô, người mà dẫn chương trình lại trùng hợp là một nghệ sĩ mà cô rất thích. Vì thế cho nên dù cho Âu Minh Triết có từ chối đến đâu cũng không thể cưỡng cầu lại được ánh mắt van nài của bà xã tương lai Thẩm Chi Ưu. "Thưa Âu Tiên Sinh và Thẩm Tiểu Thư, cám ơn hai người đã nhận lời mời đến với chương trình phỏng vấn ngày hôm nay, tôi là người dẫn chương trình Thư Giãn Mỗi Tối, tôi tên là Hứa Giai Kì!" Thẩm Chi Ưu vô cùng phấn khích, cô nắm chặt lấy bàn tay của Âu Minh Triết, căng thẳng chờ đợi cô gái trước mặt đặt câu hỏi. "Xin hỏi hai người đã gặp nhau từ khi nào ạ?" Sau câu hỏi đó, cả hai đều vô thức nhìn nhau, sau đó đồng thanh trả lời: "Hai năm trước khi tôi/anh ấy trở về nước!" "Vậy thì lần đầu gặp nhau, hai người có cảm xúc gì với đối phương?" "Vô cùng đẹp trai, khuynh đảo chúng sinh!" Thẩm Chi Ưu hào hứng đáp. "Tròn tròn mập mập như quả bóng, rất dễ thương!" Âu Minh Triết mỉm cười nói. Lời vừa dứt, Thẩm Chi Ưu liền lườm mắt nhìn anh, tuy nhiên bởi vì là đang ghi hình nên cô không thể làm được gì anh nên chỉ còn cách bấu vào tay anh. Cái gì mà tròn tròn mập mập? Âu Vô Sỉ nhà anh không thể nói câu nào dễ nghe được hay sao?? Âu Minh Triết tựa như không hề cảm thấy xi nhê với hành động của cô, khuôn mặt anh bình thản đến nỗi ngay cả một tia đau đớn nào trên mặt anh đều không thể xuất hiện, ngược lại anh còn nắm chặt tay cô hơn, ngón tay khẽ vuốt ve bàn tay cô trêu đùa. Hừ, Âu Vô Sỉ đáng ghét! Thẩm Chi Ưu rút tay ra lại bị anh bắt lấy, không còn cách nào mà có thể gỡ bỏ ra được. Aaaa!!! Âu Vô Sỉ, về nhà thì anh chết với em!! "À ừm...hai người quen nhau bao lâu rồi?" Hứa Giai Kì cười trừ, vừa nhìn lên tờ giấy cầm trên tay rồi hỏi tiếp. "Tính từ lúc yêu thầm đến bây giờ đã là hai năm!" Âu Minh Triết nhàn nhạt trả lời. "Ồ, vậy thì ai tỏ tình trước?" "Là anh ấy mặt dày tỏ tình trước!" Thẩm Chi Ưu nhanh nhảu trả lời. Âu Minh Triết: "..." anh mặt dày khi nào chứ? Thời gian từ từ trôi, MC với vai trò là người dẫn chương trình luôn miệng hỏi cô và anh, đa số những câu hỏi ấy cô đều cảm thấy nhàm chán nên trả lời cho qua. Sau đó thì đột nhiên có một câu hỏi đến từ phía MC, cả cô và anh đều muốn trả lời. "Vậy hai người có nguyện vọng gì trong quá khứ, hiện tại và tương lai không? Có bao nhiêu nguyện vọng?" "Có!" Cả hai đều đồng thanh nói, sau một lúc thì Âu Minh Triết nhường cho cô được nói trước. "Năm tôi 15 tuổi, tôi ước mẹ tôi sống lại. Năm tôi 16 tuổi, suy nghĩ đã có chút trưởng thành và chín chắn hơn thì tôi ước mẹ tôi có thể sống hạnh phúc trên thiên đàng. Năm tôi 17 tuổi, tôi vô tình gặp người tôi yêu và tôi đã đem lòng yêu anh ấy, lúc ấy tôi ước người ấy có thể đáp lại tình cảm của tôi. Năm tôi 18 tuổi, tôi đã có được anh ấy nên hiện giờ tôi chỉ ước cả đời được ở bên người mình yêu!" Thẩm Chi Ưu mỉm cười đáp, ánh mắt cô nhìn anh, có chút ấm áp và hạnh phúc tràn ngập. Đến lượt Âu Minh Triết, anh bật cười, không nhanh không chậm nói: "Cuộc đời tôi vốn không có tham vọng gì cho đến khi gặp Thẩm Chi Ưu. Năm tôi 25 tuổi, tôi ước tình cảm của mình có thể được đáp lại bởi Chi Ưu. Năm tôi 26 tuổi, tôi muốn làm tất cả vì Chi Ưu và trở thành một người bạn trai hoàn hảo, còn hiện tại tôi chỉ ước rằng tôi và em ấy có thể đầu bạc răng long, hạnh phúc tới già!" Lời vừa nói xong, tất cả mọi người ở trường quay đều đưa con mắt ngưỡng mộ lên nhìn cô, sau đó thì không ngừng âm thầm chúc phúc. Chưa kể, ngay cả lượt xem ngày càng tăng lên một cách nhanh chóng, các lượt bình luận đều muốn bùng phát. "Cuối cùng thì hai người có lời nào muốn nói với đối phương không?" Hứa Giai Kì cầm tờ giấy trên tay, sau khi đọc xong câu hỏi liền tò mò nhìn cô và anh. "Vô cùng cảm ơn anh vì đã bước vào cuộc đời em, những năm tháng có anh, cuộc đời em mỗi một phút giây trôi qua đều rất có ý nghĩa. Âu Minh Triết, em yêu anh!" "Việc có được em sau bao nhiêu chuyện xảy ra đều là điều hạnh phúc nhất của đời anh, cá nóc nhỏ à, anh chỉ mong sau này chúng ta có thể bên nhau tới già!" Khán giả xem phim truyền hình và trực tiếp trên mạng ngày càng đông, tất cả dường như lại là một cơn bão khiến hệ thống chương trình có chút trục trặc mất kiểm soát, cuối cùng thời lượng tối đa của chương trình hằng ngày đều là nửa tiếng mà bây giờ đã kết thúc trong vòng hai mươi phút khiến các khán giả không ngừng bất mãn, bị lỗ mất mười phút thì quá bất công rồi? Họ vẫn còn muốn xem cẩu lương tiếp cơ mà?? Không được, phải đi kiện người làm ra chương trình! Phải kiện!! . . . "Này Âu Vô Sỉ!" Thẩm Chi Ưu chạy tới chỗ Âu Minh Triết đang ngồi xem tài liệu trên giường, một phát liền nhảy vọt lên giường. "Anh và em chơi một trò chơi, người thua thì sẽ bị tát. Anh dám không?" Thẩm Chi Ưu háo hức nói. "Ồ?" Âu Minh Triết nhướn mày, cất tài liệu sang một bên rồi thích thú nhìn cô "Chơi trò gì?" "Chơi trò vật ngón tay cái, anh biết chơi không?" Thẩm Chi Ưu đưa tay ra, ra hiệu. "Không!" Âu Minh Triết lắc đầu. "Thế mà không biết, vậy để em chỉ anh. Đơn giản là hai người chơi sẽ cầm tay nhau rồi để ngón cái của mình giơ lên, mục tiêu chính là dùng ngón tay cái của mình để đè lên ngón tay cái kia của đối thủ, nếu thành công thì sẽ là người thắng!" Thẩm Chi Ưu huơ tay múa chân minh họa. Được chỉ dẫn một lúc, cô và anh liền vào trận. Bởi vì là lần đầu tiên chơi nên anh có chút không quen, năm ván đều thua liên tục. "Chơi lại lần nữa!" Âu Minh Triết nhíu mày, sau khi bị ăn tát liền không phục nói. "Được thôi, bản nương đây dù gì cũng là một thời là vua của trò chơi này đó, anh muốn chơi bao nhiêu cũng được, bản nương đều có thể tiếp!" Thẩm Chi Ưu cười đắc ý, kiêu ngạo khoanh tay ra vẻ. "Hừ!" Âu Minh Triết mỉm cười. "Pặc!" Ngón tay cái của Âu Minh Triết đè lên ngón tay cái của cô, anh bật cười nhìn cô, nụ cười lại mang vẻ gian tà. "Đ...được...được thôi...có chơi có chịu, bản nương đây chấp anh! Nào, mau tát đi!" Thẩm Chi Ưu đưa mặt đến gần trước mặt anh, không vui nói. "Chơi tiếp đi, từ từ tính!" Âu Minh Triết tặc lưỡi, cười khoái chí. "Pặc!" "Pặc!" "Pặc!" Hơn mười trận đều không thắng nổi một ván, Thẩm Chi Ưu như người mất hồn, nhìn ra một khoảng trời xa xăm, đau khổ mà không thể khóc ra nước mắt. Thiên a!!! Mười cú tát đấy!! Ta làm sao mà có thể chịu nổi a!!! Đường đường là vua của trò chơi vật ngón, ngay cả Thẩm Trường An và Thẩm Thành Sơn cũng thua mà tại sao cái tên này...tên này vì sao lại có thể thắng dễ dàng như thế chứ?? Thật không phục! Không công bằng gì hết!!! "Triết...anh...anh tát nhẹ thôi đấy!" Thẩm Chi Ưu bối rối ra điều kiện. "Ồ, em tát anh đến năm bàn tay đều vẫn còn in trên mặt, thế thì tại sao anh phải nhẹ với em?" Âu Minh Triết cười khẩy, anh xoay xoay cổ tay, lắc đầu khởi động. "Anh!! Cái đồ không biết thương hoa tiếc ngọc!" Thẩm Chi Ưu tức giận quát to, sau cùng khi nhìn thấy năm ngón tay của bản thân vẫn còn in đậm trên má anh liền chột dạ. Được thôi, mười cú tát thôi mà! Cũng chẳng có gì to tát, bản nương ta nhịn được! "Sẵn sàng chưa? Cá nóc nhỏ?" Âu Minh Triết đưa tay lên không trung, cười đắc ý. "Tát đi, dù gì một lát nữa em cũng sẽ tát lại anh gấp một nghìn lần!" Chi Ưu đưa mặt tới gần, nhắm mắt, tức giận nói. Bình tĩnh, chỉ là bị tát mười cái thôi mà! "Vẫn còn mạnh miệng cơ đấy, vậy thì...bây giờ anh ra tay đây!" Âu Minh Triết bật cười, anh giơ tay lên cao rồi vụt mạnh xuống, cơ hồ còn tạo ra một tiếng vút trong không trung. Thẩm Chi Ưu nhắm mắt, gồng mình lại. Thiên a!!!! "Huỵch!" Cả hai người đều nằm xuống giường, thân thể cô nằm dưới anh, cô bất ngờ nhìn người trước mặt. "Bà xã tương lai à, đánh em anh không nỡ, tuy nhiên em thua rồi mà không xử thì anh cảm thấy rất thiệt, xem ra...phải phạt bằng cách khác thôi..." Âu Minh Triết cười gian, bàn tay hư hỏng lại vuốt ve đùi cô, đôi môi anh bá đạo mà hôn cô, tuyệt nhiên không để cho cô kịp cựa quậy mà đã nắm quyền làm chủ, áp đảo cô nằm yên. Thẩm Chi Ưu bị trút hết hơi thở, cả người cô trở nên mềm nhũn, vô lực mà nằm trên giường, mặc cho người kia đã thuần thục làm một loạt các động tác xấu xa với ý đồ chiếm lấy cô. Âu Vô Sỉ, đồ nhan hiểm nhà anh!! Hừ, đàn ông thật đúng là một sinh vật vừa khó hiểu vừa nguy hiểm, hơn nữa lại là loài vô liêm sỉ nhất nữa chứ! Đáng ghét! Đáng ghét!! Bầu không khí từ từ trở nên ám muội, hai con người kia...ân ái đến không biết khi nào trời đã chuyển màu rồi.