Đồng hồ điểm đến số mười một. Trong nhà có một người cha cứ sốt ruột đứng lên ngồi xuống không yên, một người anh trai đi đi lại lại đến cái thảm cũng muốn mòn dần mà đứa con gái kia vẫn chưa thấy về, gọi hết năm lần bảy lượt mà không bắt máy, hai người liền gọi cho ba người bạn. Khi nghe thấy họ nói rằng họ đã chở Thẩm Chi Ưu về đến cổng thì hai người nghi hoặc, nhanh chóng kêu người xem xét camera ngoài cổng. Hệ thống an ninh của Thẩm Gia rất tốt, người ngoài nhìn tuy không thấy có một bóng dáng chiếc máy quay nào nhưng thực ra đều có hết, chỉ là chúng được đặt ở mỗi một nơi khó có thể thấy được. Màn hình xuất hiện một vóc dáng nhỏ quen thuộc, tuy nhiên chỉ sau năm giây, một cái bóng đen của một người lạ chui ra từ bụi cây, rất nhanh đã chạy tới khống chế người kia rồi kéo đi. Lúc này cả Thẩm Thành Sơn và Thẩm Trường An vô cùng sợ hãi, Thẩm Thành Sơn nhanh chóng kêu người điều tra còn Trường An thì vô thức gọi điện cho Âu Minh Triết, đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy, anh run run kể tình hình cho Âu Minh Triết, chưa kịp nói hết câu, người bên kia đã tắt máy. Thẩm Trường An tức giận đấm vào tường vài nhát. Anh hận người đã bắt cóc em gái anh, nếu em ấy mà bị gì, cả đời này anh không nghĩ sẽ có thể vui vẻ mà sống, hơn nữa lần này bắt cóc chắc chắn sẽ liên quan đến Thẩm Như Ngọc! Mẹ kiếp! Chưa đến năm phút, chiếc xe BMW quen thuộc đã đi vào khuôn viên Thẩm Gia, Âu Minh Triết một mực bước vào tìm gặp Thẩm Trường An. "Đã điều tra ra được Cá Nóc Nhỏ ở đâu chưa?" Âu Minh Triết cau mày, thanh âm có chút giận dữ hỏi, lại không kiềm chế được mà buột miệng gọi biệt danh của Thẩm Chi Ưu. "Hiện giờ vẫn còn chưa biết được chính xác danh tính người bắt cóc!" Thẩm Trường An vò đầu bứt tóc, tức đến nỗi ném chiếc bình hoa bên cạnh xuống đất. "Mẹ nó! Một lũ khốn khiếp! Tại sao lại cứ nhằm vào em gái tao??" Thẩm Trường An nhịn không được mà chửi thề một câu, sau đó lại ném chiếc đồng hồ cát đi. "Cậu bình tĩnh đi! Vụ này không hề đơn giản, hơn nữa Ngạo Long Bang chính là người đã nhúng tay vào!" Âu Minh Triết tay cầm điện thoại, kiểm tra tin nhắn của Đường Việt Bân "Thuộc hạ của tôi đã điều tra ra được nơi mà Cá Nóc Nhỏ bị nhốt! Đi thôi, tôi đã chuẩn bị sẵn vũ khí, cậu cũng nên cẩn thận..." Âu Minh Triết dừng lại một chút rồi mới thận trọng nói ra một câu: "Tốt nhất là không nên để cho cha cậu đi theo, rất nguy hiểm!" Thẩm Trường An gật đầu đồng ý. Sau đó thì hai người nhanh chóng leo lên xe, chiếc xe BMW chẳng mấy chốc đã mất hút khỏi THẩm Gia. Âu Minh Triết dù trong thân tâm vô cùng lo lắng nhưng song anh cũng vẫn phải bình tĩnh, duy chỉ có một điều duy nhất mà anh nghi hoặc đó chính là... Vì sao Ngạo Long Bang lại cả gan làm như vậy? Hắn ta chính là đang ngầm đối đầu với Thẩm Gia sao? . . . "Rào!" "Dậy đi con tiện nhân!" Xung quanh vang lên giọng nói quen thuộc, Thẩm Chi Ưu vừa nãy bị dội một xô nước lạnh thì bừng tỉnh, đầu óc có chút ong ong, mở mắt ra liền thấy bản thân mình bị trói ở một chỗ, người trước mắt lại không ai khác chính là Thẩm Như NGọc và Mục Tử Yên. Tuy nhiên thứ mà làm cô ngạc nhiên nhất ở đây lại chính là bác sĩ riêng của Âu Minh Triết, Tiêu Thiệu Phong. Tại sao anh ta ở đây? Chả lẽ... "Dậy rồi sao? Ha, ngủ không khác gì một con lợn!" Mục Tử Yên lên tiếng, lời nói còn mang theo vài phần chế giễu, thản nhiên mà cắt ngang suy nghĩ của cô. "Đây là đâu? Mấy người lại tính làm gì tôi?" Thẩm Chi Ưu trợn trừng mắt hét lên "Con mẹ nó, lần trước cũng vậy, lần này cũng thế, rốt cuộc mấy người hận tôi đến thế à?" "Đúng vậy, không sai chút nào!" Thẩm Như Ngọc bật cười, ả ta vỗ tay tỏ vẻ khen ngợi, sau đó thì đưa tay nâng cằm cô lên "Nếu muốn chúng tao hết hận thì mày phải chết!" "Thả tôi ra!! Nhân cách của mấy người đều bị chó gặm hết rồi! Mau thả tôi ra!" Thẩm Chi Ưu hét lớn, cô cố gắng vùng vẫy khỏi sợi dây thừng đang trói trên người, hung hăng trừng mắt. "Ha, mày nghĩ kẻ xấu sẽ nghe lời mày sao? Bảo thả là thả, như vậy thì có phải là quá ngu xuẩn không?" Mục Tử Yên cười khẩy, ả ta ngứa tay vung tay tát một phát vào má cô, sau đó thì nắm lấy tóc cô, giật ngược về sau, nguy hiểm nói "Lần này thì tao sẽ cho mày một bước lên thiên!" "Được rồi, hai người thích làm gì thì làm đủ chưa? Đến lượt anh!" Tiêu Thiệu Phong tiến tới, hắn ta nắm lấy cằm cô, không khách khí mà bóp mạnh. "Lần này xem như là cô là người thay mạng vậy, đáng lẽ người tôi lên giết là cha cô mới phải!" Thẩm Chi Ưu đớ người, sau khi lấy lại bình tĩnh, cô liền tức giận gằn lên thành từng chữ nói "Mày có ngon thì giết tao, đừng có mà đụng đến cha tao!" "Hahaha!! Cô gái à, em thật sự mạnh miệng đấy!" Tiêu Thiệu Phong bật cười, sau đó thì dần dần chuyển thành nụ cười gian tà "Nếu không phải là do cha cô thì cô gái à...cô sẽ không bị chết thảm đâu!" "Mấy người vì sao lại mang nỗi hận với Thẩm Gia?" Thẩm Chi Ưu nắm chặt tay thành nắm đấm, cố gắng nói. "Thật là một câu hỏi hay!" Tiêu Thiệu Phong bỏ tay ra khỏi cằm cô, sau đó thì mỉm cười thích thú "Cha cô khi xưa chính là người làm gia đình tôi bị lâm vào phá sản!" **\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_** **Chouchou đâu rồi, nàng mau nhận hàng đi a~**