...Chương 11...
...( Đến phủ công chúa)...
Tiểu Nguyệt em nói xem ta nên mặc cái gì đây.
Tuyết Thanh Linh đứng trước đống y phục của mình mà đau đầu hỏi Tiểu Nguyệt.
Tiểu thư người mặc gì cũng đẹp hết mà.
Sao phải chọn làm gì chứ.
Em hiểu gì chứ, nếu ta chỉ mặc đại một bộ y phục thôi thì chẳng khác nào đang không tôn trọng Tiểu Hi cả.
Cô giải thích cho Tiểu Nguyệt nghe.
Vậy người cảm thấy cái màu vàng đó thì sao?
Hơi chói rồi.
Vậy cái màu xanh ngọc này.
Ta không thích xanh ngọc.
Mặc lên nhìn trông kì lắm
Vậy phải mặc cái gì đây tiểu thư.
Cô cũng đang đau đầu đây.
Thật là sao cái việc chọn y phục này lại khó khăn tới vậy chứ.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tham kiến vương gia.
Lãnh Thiên Vũ từ bên ngoài bước vào thấy hai người đang trông có vẻ rất khó xử liền lên tiếng hỏi.
Bẩm vương gia, vương phi đang chọn y phục để tới phủ công chúa nhưng vẫn chưa chọn được.
Không biết vương gia có thể giúp vương phi một tay không.
Tiểu Nguyệt...!
Cô bất ngờ mà gọi Tiểu Nguyệt.
Sao hôm nay con bé này lại to gan như vậy chứ, dám thay cô quyết định luôn.
Hóa ra Tiểu Linh đang chọn y phục sao.
Cái này nàng có thể hỏi bổn vương đó.
Dù sao Tiểu Hi cũng là muội muội của bổn vương, sở thích của nó bổn vương cũng biết được chút ít đó.
Đúng đó vương phi, nếu nói về công chúa thì làm gì có ai hiểu rõ hơn vương gia chứ.
Tiểu Nguyệt hôm nay rốt cuộc là bị làm sao vậy.
Sao nãy giờ cứ gán ghép cô không vậy.
Thật ra là hôm qua khi nghe vương gia nói sẽ chăm sóc cho cô Tiểu Nguyệt đã quan sát rất kĩ rồi.
Khi vương gia nói thì ánh mắt rất chân thành nên có thể khẳng định là thật lòng đối với tiểu thư.
Với lại ở đây chỉ có vương gia mới xứng đôi với tiểu thư thôi, nếu bây giờ không tranh thủ gia tăng tình cảm thì sau này tiểu thư của cô cứ phải ở một mình thì làm sao.
Nghĩ thôi là đã thấy cô đơn rồi nên từ hôm nay cô quyết định sẽ tác hợp cho vương gia với tiểu thư vì một tương lai tươi sáng ấy.
Không cần đâu, ta có thể tự chọn, vương gia cứ ra ngoài trước đi.
Thật sự không cần bổn vương giúp sao?
Lãnh Thiên Vũ nhướn mày lên hỏi lại một câu.
Vậy bổn vương ra ngoài đợi nàng trước vậy.
Lãnh Thiên Vũ đứng lên định đi ra ngoài
Đợi đã.......!Ngươi có thể nói cho ta biết là công chúa thích cái gì không.
Cô cắn môi ngượng mặt hỏi.
Dù sao cô cũng không thể khiến Tiểu Hi buồn được, bởi cô thấy hôm qua Tiểu Hi rất mong chờ đến ngày hôm nay.
Lãnh Thiên Vũ nghe thấy cô hỏi mình thì trong lòng liền vô cùng vui mừng, quay đầu nở một nụ cười hết sức ôn nhu.
Tiểu Hi thật ra tính cách rất giống nàng, cũng thích hoa hồng và màu đỏ nên là nàng cứ ăn mặc thoải mái nhất là được.
Không cần phải cầu kì quá đâu.
Nàng cứ từ từ mà thay y phục, bổn vương ra ngoài đợi nàng.
Lãnh Thiên Vũ nói xong liền rời đi.
Hóa ra hắn cười trông cũng khá đẹp đó.
Hả? Tiểu thư người vừa mới nói gì cơ.
Tiểu Nguyệt tưởng cô dặn dò mình cái gì nên hỏi lại.
À, ta đâu có nói gì đâu.
Mau......!mau thay y phục đi trễ lắm rồi.
Cô chột dạ đáp lại Tiểu Nguyệt.
Tuyết Thanh Linh ơi là Tuyết Thanh Linh rốt cuộc mày đang nghĩ cái gì vậy hả.
Cô vừa nghĩ vừa cốc vào đầu mình vài cái khiến cho Tiểu Nguyệt cảm thấy thật khó hiểu.
Hôm nay tiểu thư sao lại kì lạ như vậy chứ.
..........!Ở ngoài cửa phủ...........
Ta đến rồi
Cô lên tiếng khiến mọi người quay mặt nhìn về phía cô trong đó có cả anh.
Cô bây giờ đang mặc một bộ y phục màu đỏ tươi trông rất xinh đẹp và tràn đầy sức sống.
Tóc được buộc gọi lên để lộ phần cổ trắng mịn trông càng thêm quyến rũ.
Nàng xong rồi sao.
Ừ, đi thôi.
Lãnh Thiên Vũ đưa tay đỡ cô lên xe ngựa trong lúc đó còn ghe vào tai cô mà nói:
Nàng mặc bộ y phục nàng thật sự rất đẹp.
Nghe câu nói của amh xong mặt cô tự dưng đỏ lựng liền chui luôn vào trong xe ngựa không dám ngó mặt ra ngoài.
Đi thôi Kiếm Vân.
Còn ngươi ngồi bên ngoài với hắn đi.
Anh chỉ vào Tiểu Nguyệt rồi chỉ vào chỗ Kiếm Vân mà nói rồi cũng vào trong xe ngồi.
Tiểu Linh đừng có nhìn ra ngoài suốt như vậy, quay mặt vào trong mà nhìn bổn vương này.
Anh thấy coi cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mà không thèm nói chuyện với mình thì liền lên tiếng nhắc nhở.
Ngươi thì có cái gì đẹp mà ngắm chứ.
Cô bĩu môi mà trả lời anh.
Bổn vương mà không đẹp ư.
Tiểu Linh có phải mắt của nàng có vấn đề rồi không?
Thật sự mà nói thì đúng là đẹp thật đấy nhưng mà có cần phải tự luyến như vậy không.
Mắt ta không có vấn đề gì cả.
Chỉ là có một số người đang tự luyến quá mức thôi.
Cô quay mặt lại nói bằng giọng trêu đùa để khiến anh thấy ngượng.
Nhưng mà da mặt anh đâu có mỏng như vậy cơ chứ.
Thật sự là không đẹp sao?
Anh ghé sát mặt cô mà hỏi.
Không đẹp chính là không đẹp.
Hỏi nhiều như vậy làm gì chứ.
Cô quay phắt mặt ra ngoài mà nói.
Khi nãy thực là quá gần rồi, suýt chút nữa thì.........!
Mà khoan đã, Tiểu Hi không phải sống ở trong cung sao, sao ta thấy càng đi lại càng ít người vậy.
Không phải cứ đến gần Hoàng cung là sẽ phải càng có nhiều người hơn sao.
Cô tìm đề tài để đánh trống lảng chuyện lúc nãy.
Con bé đó bây giờ vẫn sống ở trong cung nhưng chỉ là không thường xuyên thôi.
Phần lớn thời gian thì đều sống ở Biệt phủ nằm ngoài thành này.
Hóa ra là vậy, thảo nào càng đi cô càng thấy ít người.
Nhưng mà công chúa thì có thể tự do dọn ra ngoài sao, chẳng lẽ không có ai ngăn cản à?
Ai có thể cản được cái tính ngang nghạnh của con bé đó chứ.
Nếu không cho nó ra ngoài có khi nó sẽ phá nát cái Hoàng cung luôn đấy chứ.
Cái gì mà ngang nghạnh chứ, ta lại cảm thấy Tiểu Hi rất đáng yêu, đâu có giống như ai đó.
Cô vừa bênh Tiểu Hi mà vừa trnh thủ đá xéo người đang ngồi bên cạnh mình luôn.
Nàng nhất định sẽ phải hối hận vì câu nói này đó.
Đến lúc nào phát hiện ra bản chất của nó thù đừng hi vọng bổn vương giúp nàng.
Đáng tiếc, sẽ không bao giờ có chuyện này xảy ra đâu.
Cô khẳng định một câu chắc nịch khiến anh bật cười.
Có vẻ như hôm nay cô đã không đề phòng anh rồi nữa nhỉ..
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
59 chương
72 chương
112 chương
86 chương