Đêm đó cô mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.
Có một đứa bé khoảng chừng 4, 5 tuổi đang chơi đùa với một người phụ nữ có dung mạo vô cùng xinh đẹp.
- Tiểu Vy à chạy chậm thôi chờ mẫu thân với coi ngã bây giờ.
- Mẫu thân đuổi theo Tiểu Vy đi, mẫu thân bắt được tiểu vy, tiểu vy sẽ dừng lại.
- Con chạy nhanh quá mẫu thân đuổi theo không kịp, mẫu thân già rồi.
- Ai nói Phượng Nhi già chứ nàng còn trẻ đẹp lắm!
- Aaaaa phụ thân.......phụ thân về rồi.
Người đi tới là một chàng thanh niên còn rất trẻ.
Ngũ quan cân đối có thể gọi là một soái ca nhưng...!Khoan đã người tên phượng nhi kia gọi đứa bé là tiểu Vy sao vậy đây là dáng vẻ của thân chủ lúc nhỏ à.
Người tên Phượng Nhi là mẹ của thân chủ vậy người thanh niên đó là cha rồi.
- Từ Hải à chàng đừng nói quá, ai rồi cũng già thôi.
- Mẫu thân còn xinh đẹp lắm không già tí nào.
- Được rồi Tiểu Vy con đi chơi với gia nhân đi để ta nói chuyện với mẫu thân một lát.
- Vâng ạ!
- Phượng Nhi à nàng......!nghĩ sao về lời đề nghị trước đó của ta.
- Ta....ta xin lỗi ta......chỉ là một kỹ nữ lầu xanh, thân phận thấp kém vô tình được chàng cứu giúp, trong lúc mang thai không chốn nương thân.
Ta không dám mơ mộng cao sang, vẫn xin Từ lão gia hãy thành thân với một tiểu thư cao sang quyền quý còn....ta không xứng.
- Nhưng ta không để ý quá khứ của nàng.
Thứ ta để ý là tấm lòng của nàng, ta yêu nàng, nàng còn không hiểu rõ lòng ta sao?
- Chính vì thiếp hiểu rõ nên thiếp mời không đồng ý.
Thiếp không muốn chàng bị người khác dị nghị là lấy phải một kỹ nữ lầu xanh.
Rồi gia đình chàng làm sao mà nhìn mặt người khác, cha chàng là thừa tướng đó ông ấy sẽ không chấp nhận ta đâu.
Ta thấy Ngu Cẩm Vân tiểu thư rất thích chàng, chàng hãy mở lòng với cô ấy thử xem.
- Ta mặc kệ, ta chỉ yêu mình nàng thôi ta mặc kệ.
- Từ Hải à buôn ta ra đi chúng ta chỉ có duyên chứ không phận.
Hai người không biết rằng một màng này đã có người nhìn thấy cô ta dùng một đôi mắt căm hận nhìn vào Phượng Nhi.
- Phượng Nhi cô chờ đó Từ Hải sẽ thuộc về tôi.
Thì ra là tình tay ba à cái này cũng cẩu huyết quá rồi đấy chứ.
Vậy thì thân chủ không phải con cháu Từ gia sao.
Thảo nào lại bị người của Từ gia ghét bỏ như thế.
Đột đột nhiên trời đất rung chuyển, mọi thứ xung quanh biến mất.
Trong tức thì lại hiện ra khung cảnh mới.
- Phượng Nhi nàng mau tỉnh dậy đi nàng mở mắt ra nhìn ta đi được không?
- Huhuhuhu....!hức hức mẫu thân người đừng ngủ mà tỉnh dậy đi.
- NÓI...!NÓI...!Tại sao Phượng Nhi lại bị như vậy ....!NÓI....!câm hết rồi à!
- Cẩm......Cẩm Vân cũng không biết.
Hôm nay ngoài phố có lễ hội nên Cẩm Vân rủ tỷ tỷ đi dạo.
Ai ngờ trên đường về lại gặp thổ phỉ, chúng cướp hết tiền còn giết người diệt khẩu Cẩm Vân may mắn chạy thoát còn tỷ tỷ...!tỷ tỷ lại bạc mệnh như vậy.
Cô ta kể lại sự việc đúng kiểu chất giọng của mấy đứa trà xanh còn lén lén nhếch môi cười nhạt.
Đừng tưởng cô không chứng kiến thì không biết cô còn lại gì cảnh này nữa dùng đầu gối cũng đoán ra.
- Hức....!hức Phượng Nhi à ta có lỗi với nàng...!hức....!nàng yên tâm ta sẽ chăm sóc con thật tốt.
Người của Từ gia nghe đây từ giờ trở đi Từ Tiểu Vy sẽ là đại tiểu thư của từ phủ ai có ý kiến gì thì đến thư phòng gặp ta.
- Từ Hải như vậy sao mà được Từ Hải......!Từ Hải._ giọng nói chua chát của Cẩm Vân vang lên, có thể nghe được bao nhiêu oán giận trong đó.
Lại đến nữa rồi, trời đất lại rung chuyển quang cảnh xung quanh biến mất.
Rồi hiện ra một khung cảnh mới hình như là ở trong cung thì phải.
- Tiểu Vy à đừng chạy lung tung có biết không trong cung dễ bị lạc phụ thân tìm không ra đâu đó.
- Dạ...!Mà chúng ta vào cung làm gì vậy phụ thân.
- Hôm nay là sanh thần tròn 18 tuổi của vương gia.
Ta để con trong phủ hoài cũng không tốt, đưa con tới đây chơi mở mang tầm mắt.
- Cảm ơn phụ thân, chỉ có phụ thân thương con thôi.
Ông biết chứ cả cái phủ thừa tướng chẳng ai ưa con bé cả.
Năm đó vì sức ép của ba mẹ ông phải lấy Ngu Cẩm Vân làm thê tử, vốn chỉ muốn lấy trên danh nghĩa nhưng một vài sự cố xảy ra Ngu Cẩm Vân hạ sinh một bé gái nhưng vì ông đã nhận Từ Tiểu Vy làm đại tiểu thư nên đứa bé đó chỉ được làm nhị tiểu thư _ Từ Tiểu Ngọc.
Cũng vì vậy nên mẹ con bà ta rất căm hận tiểu Vy, đối xử với con bé như gia nhân trong nhà.
Ông cũng muốn bảo vệ con bé lắm nhưng nhận ra rằng nếu mình làm vậy chỉ làm mẹ con Cẩm Vân thêm chán ghét con bé nên cũng không muốn nói gì thêm.
" Phượng Nhi à ta xin lỗi nàng."
Hôm nay nhân lúc mẹ con Cẩm Vân về nhà để tang cha bà ta bảy ngày, ông mới đưa con bé vào đây được.
- Wow phụ thân ơi! Ở đây lớn thật đó trang trí cũng đẹp nữa.
- Được rồi, vào thôi con tiệc bắt đầu rồi.
- Vâng ạ.
* Vương gia tới *
Tiếng của vị công công vang lên cùng lúc đó một người thanh niên tuấn tú đi vào, chắc có lẽ đây là vị vương gia quyền lực_ Nguyên Vũ.
Từ lúc vương gia đi vào, đôi mắt của cô thiếu nữ 15 tuổi tiểu Vy cứ dán chặt vào người vị vương gia ngồi ở cho cao nhất.
Cô nhìn ra được trong đôi mắt xinh đẹp ấy là sự rung động bồi, hồi, e thẹn của thiếu nữ khi gặp người mình thích.
- Này là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao.
Nhất kiến chung tình à..
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
150 chương
20 chương
10 chương
106 chương