- Được thôi người có thành ý như vậy ta đồng ý , nhưng có hôm nay ta còn có việc nên cáo từ nhé , Phong Hành chúng ta đi - nữ nhân kêu thị vệ bên mình đi và nói một cách nhã nhặn Trên đường đi Phong Hành cất tiếng hỏi - Chủ nhân ta còn chưa biết người tên gì - nam nhân đứng lại và hỏi - Ta tên Hạ Liên , người chỉ cần giúp ta giải quyết một chuyện rồi ngươi muốn đi đâu thì đi - nữ tử đứng lại nói một cách điềm tĩnh Bây giờ trời cũng gần tối rồi - Phong Hành ta phải về nhà , chỗ ta ngươi không vào được , hay là ngươi tìm một nhà trọ để nghĩ ngơi và cũng nghe ngóng tin về bên Tam hoàng tử Không biết Hạ Linh Khuê bây giờ ra sao , lâu rồi ta cũng không nghe được tin của cô ta - Hạ Băng Liên nghĩ Vương Phủ - Phu nhân người đi đâu cả ngày hôm nay vậy nô tì rất lo lắm cho người - nô tì tên hồng mai là người ở trong vương phủ nhưng rất kính trọng chủ tử mình - Không ai phát hiện chứ - nữ tử hỏi nhỏ - Dạ không , người ăn gì chưa để nô tì xuống bếp lấy chút thức ăn cho người - Hồng mai chu đáo hỏi - KHông ta không đói , ngươi lui về nghĩ ngơi đi , ta thấy trong người không được khỏe - nữ tử nhẹ nhàng nói - Vậy phu nhân cần gọi đại phu không , nô tì đi gọi - vẻ nặt lo lắng - Không cần ta nghĩ ngơi là không sao - nữ tử đi vào cái gường và nằm lên - Vậy , người nghĩ ngơi đi , nô tì cáo lui - đi ra và khép cửa lại Lúc này Hạ Băng Liên tự nhiên nhớ lại tối hôm đó với Tiêu Lãnh Dạ và cũng nghĩ không biết bây giờ ra sao rồi - Không nghĩ nữa nghĩ ngơi sớm , mai còn có chuyện cần xử lý - nói thành tiếng và tự nhiên thấy xấu hổ Trời sáng