Xuyên Không Thành Cỏ Dại

Chương 27 : Ta với cô nương cùng nhau bỏ trốn đi

Tô Niệm Niệm thở phào một hơi, rốt cục bản thân cũng tìm được một cái cớ tự an ủi mình không phải thích Phong Tịnh Minh. Công tử Tây tuyết nhìn bộ dáng may mắn của nàng, cảm thấy rất là thú vị. Lúc này tây tuyết vẫn giữ nguyên khuôn mặt đang cách Tô Niệm Niệm chỉ có một cm, điều này làm cho Tô Niệm Niệm thực không tự nhiên. Nàng ngã ra sau một chút, cau mày nói: “Buổi tối khuya khoắt, huynh chạy tới đây làm gì? Không phải vì muốn giải đáp nghi vấn cho ta chứ?” Công tử Tây tuyết đứng lên, phong nhã vuốt dây cột tóc trên đầu, cười nói: “Cũng không khác nhau lắm nha. Đêm nay ta đến, là vì muốn cùng Tô cô nương làm việc lớn ah .” Mẹ kiếp, cùng làm việc lớn! Tô Niệm Niệm bị bốn chữ này kích động, nàng nhìn quanh bốn phía một chút, thấp giọng nói: “Việc lớn gì?” ân oán giang hồ rốt cuộc đã tìm tới cửa, Tô Niệm Niệm nàng đã xuyên qua rồi, thì quả nhiên không đơn giản chỉ làm một nha hoàn a. Công tử Tây tuyết khóe mắt cong cong cười đến vô cùng xinh đẹp, hắn đắc ý nhẹ nhàng phun ra vài chữ: “Chúng ta bỏ trốn đi.” Rầm ~ rầm~ Tô Niệm Niệm cảm giác trên đầu mình có mấy tiếng sấm nổ vang không ngừng, khiến nàng trở tay không kịp. Vụng trộm. . . . . . chạy trốn. . . . . . ? ? bốn chữ “cùng làm việc lớn” của hắn , chính là cùng nhau bỏ trốn? Loại chuyện chạy trốn này, làm sao có thể tới tìm Tô Niệm Niệm nàng chứ, huống chi, là cùng với cái tên không ra nam không ra nữ trước mắt này! Tô Niệm Niệm cảm thấy chuyện này khó mà có thể tưởng tượng được, nàng ngây ngốc nhìn Tây Tuyết, nói: “Huynh có bị bệnh không vậy?” Tây tuyết thong dong cười nói: “Chẳng lẽ Tô cô nương không muốn rời đi nơi này sao?” Tô Niệm Niệm nghĩ một chút, đáp: “Đương nhiên là muốn, nhưng là không phải bỏ trốn, hơn nữa không muốn bỏ trốn cùng một người như huynh.” Da mặt của công tử Tây tuyết tựa hồ đã dày đến cảnh giới cao nhất: “Tô cô nương đã có tình cảm sâu nặng đối với ta rồi, cần gì phải nói ra lời cự tuyệt dối lòng như vậy?” . Mẹ kiếp, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta có điểm dối lòng cự tuyệt nào? Tô Niệm Niệm thật sự oán giận, người này cũng quá tự kỷ đi. Công tử Tây tuyết nhìn thấy bộ dáng tức giận của Tô Niệm Niệm, không khỏi bật cười, nói: “Nếu cô nương muốn rời đi, ta liền mang cô nương rời đi, không cần ngại” Con mắt Tô Niệm Niệm chuyển động vòng vo, nói: “Huynh có thể cho ta biết mục đích của huynh được không?” Có kẻ ngốc mới tin tưởng ngươi vô duyên vô cớ giúp ta chạy trốn! Công tử Tây tuyết tao nhã nở nụ cười, nói: “Là ta muốn cướp sắc của cô nương.” “A?” Tô Niệm Niệm cảm thấy lời kịch này, nghe rất quen thuộc, nhưng nàng nhất thời còn chưa phản ứng kịp. Công tử Tây tuyết đột nhiên trịnh trọng nói chuyện lạ nhất trên đời: “Cô nương không phát hiện sao, ta thích cô nương.” Lời thổ lộ này, cũng quá trực tiếp đi. . . . . . Tô Niệm Niệm không thèm tin lời ma quỷ của hắn, trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Ngươi đã nói lời này với rất nhiều cô gái đúng không” “Cũng không nhiều lắm.” Tô Niệm Niệm hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn. Làm như nàng háo sắc lắm vậy, cái gì cũng tin? Huống chi, cho dù nàng háo sắc, cũng sẽ không háo sắc với cái tên yêu nghiệt này. Công tử Tây tuyết tựa hồ đối với phản ứng của Tô Niệm Niệm có chút thất vọng, hắn cảm thán nói: “Trước kia cùng nữ hài tử đó nói lời này, ta không thật lòng, các nàng lại tưởng thật, nay ta thật lòng, cô nương lại không tin, trời cao thật đúng là công bằng a.” Tô Niệm Niệm không thèm để ý mình bị xoay vòng vòng, ngay từ đầu nàng đã nhìn thấu bản chất lăng nhăng của công tử Tây tuyết, loại lăng nhăng này bất đồng rất lớn với Phong Tịnh Minh, loại này đặc biệt thích chủ động trêu hoa ghẹo nguyệt, loại nam nhân này, nữ nhân nên rời xa. Công tử Tây tuyết còn nói thêm: “Mặc kệ nói như thế nào, ta cảm thấy cô nương nên rời đi nơi này.” Tô Niệm Niệm cũng kỳ quái: “Vì sao” Tây tuyết đáp: “Nếu không rời đi, kết cục của cô sẽ rất thảm.” “Vì sao?” “Cô nương không cần biết nhiều, nói đi, muốn đi hay là không đi? Hôm nay Phong Tịnh Minh vội vàng tiếp đón tân khách, đây là thời cơ tốt nhất để rời đi.” Choáng váng, hóa ra ngươi là tính toán ổn rồi mới đến, Tô Niệm Niệm đột nhiên phát hiện vị công tử Tây tuyết trước mắt này cũng không ngu ngốc. Nàng tự hỏi trong chốc lát, nói: “Chờ rời đi Phong Tam sơn trang, chúng ta mỗi người đi một ngả, như vậy được không?” “Qua sông phá cầu sao? “Ta không phá cầu, nhưng ta sợ cầu hủy ta.” Công tử Tây tuyết bị nàng chọc cho ha ha cười lớn. Tô Niệm Niệm cuối cùng cũng thu thập một chút đồ sinh hoạt hằng ngày, ôm Tiểu Hoa, đi theo công tử Tây tuyết ra cửa. Tuy nàng đoán không ra mục đích của Tây Tuyết, nhưng trực giác cảm nhận người này tựa hồ không có ác ý, dù sao từ khi nàng xuyên qua cho đến nay còn chưa có dịp đi dạo chơi chốn giang hồ, lần này chạy trốn đi chơi cũng không tồi a, còn hơn mỗi ngày đối mặt với cái tên biến thái Phong Tịnh Minh kia. Công tử Tây tuyết đã thiết kế con đường chạy trốn kỹ lưỡng, Tô Niệm Niệm đi theo hắn một đường trốn đông trốn tây, ngoại trừ trên đường không may lạc mất Tiểu Hoa, nàng cũng không còn gặp ai ngăn cản. Phỏng chừng là Tây tuyết sớm đã có chuẩn bị, cho nên trên đường bọn họ có thể tránh thoát khỏi nhóm thủ vệ của Phong Tam sơn trang. Đang lúc Tô Niệm Niệm đắc ý, đã thấy chung quanh bỗng xuất hiện nhiều ánh đuốc, không ổn rồi. Công tử Tây tuyết cúi đầu mắng một tiếng, trong lòng Tô Niệm Niệm biết, tựa hồ bọn họ đã bị phát hiện , không, là bị tóm lại rồi. Tây tuyết nắm thắt lưng Tô Niệm Niệm, mũi chân nhẹ điểm, thẳng tắp bay lên, nhảy lên đứng trên một nhánh cây khô to. Tô Niệm Niệm sợ tới mức ôm chặt nhánh cây, trông rất là buồn cười. Tây tuyết cười hì hì vỗ vỗ đầu Tô Niệm Niệm, thấp giọng nói: “Ở trong này đợi ta, đừng nhúc nhích, ta lừa bọn họ rời đi nơi khác.” Nói xong, không đợi Tô Niệm Niệm trả lời, liền nhẹ nhàng bay xuống. Tô Niệm Niệm ôm nhánh cây trong lòng nói thầm: “Xem cái dạng này của ta, ta còn dám động đậy sao. . . . . .” Công tử Tây tuyết đi chưa lâu, đã thấy ánh lửa xa xa đột nhiên chuyển phương hướng, không hề tới gần vị trí của nàng nữa, Tô Niệm Niệm biết chiêu này của Tây Tuyết đã có tác dụng, vừa may mắn vừa lo lắng, Tây Tuyết a Tây Tuyết, ngươi trăm ngàn lần không được quên bên này còn có đồng minh của ngươi a. . . . . . Đang lúc Tô Niệm Niệm cảm thấy phiền muộn, đột nhiên bị người ta xách lên, sau đó cả người nàng liền rơi xuống phía dưới, Tô Niệm Niệm cuống quít muốn hô to, nhưng miệng bị một cái tay lớn ngăn chặn, nàng nổi giận, lại không biết làm sao cho phải, đành hung hăng cắn cánh tay kia phát tiết. Tô Niệm Niệm an toàn đứng dưới đất, trong lòng mới hơi chút yên tâm, lúc này cái tay ngoài miệng kia đã buông ra, Tô Niệm Niệm ngửa đầu xem chủ nhân của cái tay đó, không khỏi kinh hãi. Mặt nạ đen bóng, được ánh trăng trắng bệch chíêu rõ, làm cho người ta sợ hãi không rét mà run . . . . . . . Khớp hàm Tô Niệm Niệm đã bắt đầu run run cầm cập, run run rẩy rẩy không nói được nữa chữ: “Thiết. . . . . . Đầu. . . . . . Đại. . . . . . Ca. . . . . .” Thiết Đầu đại ca đưa cánh tay trái bị cắn kia xuống đặt trên vạt áo đen chùi chùi, chùi sạch nước miếng. Sau đó, hắn khinh thường đưa mắt nhìn Tô Niệm Niệm, lạnh lùng nói: “Ngươi cũng chỉ có bản lĩnh này thôi sao?” Tô Niệm Niệm trừng mắt liếc hắn một cái, vô nghĩa a! Thiết Đầu đại ca đột nhiên nắm lấy cằm Tô Niệm Niệm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng Xong rồi xong rồi, Tô Niệm Niệm nghĩ rằng, hình ảnh này kinh điển cỡ nào a, chẳng phải là cảnh trong tiểu thuyết nam chính cường hôn nữ chính sao, không phải đều bắt đầu từ bước này sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ, đây mới là nam chính mà ông trời an bài cho nàng? Ít nhất, ít nhất người này cùng với thân thể này của nàng, lúc trước hẳn là cũng có chút tình cảm đi. . . . . . . Tô Niệm Niệm đang đắc ý nghĩ kế tiếp hắn làm thế nào để cường hôn chính mình, thình lình chỉ cảm thấy có một vật tròn tròn lành lạnh gì đó bị đưa vào trong miệng của nàng, lập tức có một cỗ lực lớn ép nó xuống, nàng không thể không nuốt vào. Tô Niệm Niệm đột nhiên tỉnh ngộ, thầm nghĩ không ổn, tình tiết tiểu thuyết gì chứ, an bài gì chứ! Thiết Đầu đại ca đối với bộ dạng trở tay không kịp của Tô Niệm Niệm, giọng nói vẫn băng hàn tận xương như cũ: “Ngươi đã trúng bí dược Lãnh Hương hoàn của ta, trong vòng ba tháng, nếu như không có giải dược, toàn thân đóng băng mà chết.” Tô Niệm Niệm hoài nghi nghiêm trọng người phát minh ra Lãnh Hương hoàn có phải cũng xuyên qua không, lại có thể đạo văn của Tào Tuyết Cần! Nhưng mà lúc này nàng đã không còn tâm trí đi quan tâm cái nhà phát minh vô lương kia , nàng chỉ vào Thiết Đầu đại ca cả giận nói: “Ta nói ngươi đúng là người ác độc thô tục không tầm thường a, ngươi mang mặt nạ sơn tặc đi diễu võ dương oai đã là rất thô tục rồi, ngươi lại còn bức người khác ăn độc dược quả thực chính là ác độc thô tục trong thô tục, ách. . . . . .” . Tô Niệm Niệm chưa mắng đã nghiền, liền phát hiện một thanh kiếm sắc bén đã nằm ở trên cổ của nàng, lưỡi dao lành lạnh va chạm vào làn da nàng, khiến trên cổ nổi lên một tầng da gà. Một tia ngoài ý muốn xẹt qua đáy mắt Thiết Đầu đại ca, Tô Niệm Niệm hãy còn nhắm mắt hiên ngang lẫm liệt, dừng lại những lời hiên ngang lẫm liệt trước đó, vẫn chưa phát giác sự kinh ngạc của hắn. Thiết Đầu đại ca thu hồi thanh kiếm, nói: “Như thế rất tốt. Ngươi chỉ cần giúp ta thăm dò yếu điểm trong võ công của Phong Tịnh Minh, ta liền giao thuốc giải cho ngươi, “ dừng một chút, nhìn ánh mắt hoài nghi của Tô Niệm Niệm, lại thêm một câu, “Quyết không nuốt lời.” “Thăm dò? Muốn thăm dò như thế nào?” Tô Niệm Niệm mặc dù không hiểu được vài thứ trên giang hồ, nhưng vẫn biết yếu điểm trong võ công quan hệ rất lớn đến tánh mạng người luyện công, chỉ có người thân cận nhất mới có thể biết được. Thiết Đầu đại ca đáp một câu“Ta sao biết ngươi thăm dò ra sao chứ?”, chớp một cái đã không thấy nữa. Sau đầu Tô Niệm Niệm đột nhiên bị một vật gì đó đánh trúng, hôn mê bất tỉnh. Tô Niệm Niệm mơ mơ màng màng, thấy xóc nảy a, bên tai phảng phất có tiếng đánh nhau, cảm giác có người đang do dự đối với nàng, sau đó là tiếng người đối thoại. “Này này này , bất quá là một nữ nhân, ngươi làm gì keo kiệt như vậy.” “Ngươi nên biết, nàng đối với ta không chỉ là một nữ nhân.” Tô Niệm Niệm thực khinh thường hừ nhẹ một chút, nghĩ rằng, không chỉ là một nữ nhân? Chẳng lẽ ta còn là một người nam nhân? Bên gáy đột nhiên truyền đến một trận gió lạnh, Tô Niệm Niệm lại hôn mê bất tỉnh. Lúc này công tử Tây tuyết nắm lấy Tô Niệm Niệm đang nằm trong ngực Phong Tịnh Minh xông lên đánh nhau, Phong Tịnh Minh đánh một chưởng về phía ngực trái Tây tuyết , tây tuyết tiêu sái xoay người một cái tính tránh đi, nào biết chưởng thế của Phong Tịnh Minh đột nhiên chuyển, lại đưa về phía yết hầu Tô Niệm Niệm. Tây tuyết đột nhiên dừng lại, cả kinh nói: “Ngươi làm gì vậy!” Phong Tịnh Minh cười lạnh nói: “Ngươi không buông nàng ra, ta liền lấy tánh mạng của nàng.” “Ngươi điên rồi!” “Ngươi xem ta có dám hay không.” Phong Tịnh Minh nói xong, tăng thêm một phần lực đạo. Công tử Tây tuyết biết rõ Phong Tịnh Minh sẽ không giết chết Tô Niệm Niệm, nhưng là lại lo lắng quái vật này thật sự làm chuyện khác người, đành phải buông Tô Niệm Niêm ra thì thầm:“Trả lại ngươi là được chứ gì, không phải là một nữ nhân sao, có cần làm gắt như vậy không?” Phong Tịnh Minh tiếp nhận Tô Niệm Niệm, nói: “Ngươi biết không đến mức đó là tốt rồi.” Nói xong, không hề nhìn Tây tuyết, ôm Tô Niệm Niệm tránh ra. Một tia sầu lo hiện lên khóe mắt công tử Tây tuyết, hắn lẩm bẩm: “Hắn không phải đã thích nàng rồi chứ?” Nói xong, rồi lại tự lắc đầu cười khổ