Xuyên Không Thành Cỏ Dại
Chương 25 : Trong rừng Ngọc Điệp ngộ ra tên đĩa bay
Phong Chỉ Nhi cúi người xuống, môi anh đào khẽ mở, thổi tắt nến đỏ trên bánh sinh nhật.
“Ok, hiện tại đến bước tiếp theo nào, “ Tô Niệm Niệm lớn tiếng nói, “Mời Phong tiểu thư đi đến trước mặt Trữ tiên sinh, rồi nhắm mắt lại.”
Phong Chỉ Nhi nghe theo.
“Một, hai, ba, “ Tô Niệm Niệm vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lập tức dập tắt hết ngọn nến trong tay, trong phòng một mảng tối đen, sau đó, Tô Niệm Niệm còn không sợ chết lại nói thêm một câu nữa,“Tốt lắm, bây giờ chúng ta cái gì đều không thấy được nha!”
Phong Chỉ Nhi cảm giác tay của mình bị người khác nắm, sau đó, có hai cánh môi mềm mại ấm áp, dừng ở trên môi của nàng. Nàng kinh ngạc mở to hai mắt, lại phát hiện xung quanh đều tối đen không nhìn thấy được gì. Nàng biết hiện tại ở xung quanh có rất nhiều người, nàng cũng biết mình đã làm gì, do đó trái tim của nàng nhanh chóng đập loạn nhịp, muốn tránh thoát khỏi nụ hôn trước mặt mọi người, nhưng mà, thân thể của người kia lại không hề nghe theo phản kháng của nàng, tham luyến hưởng thụ sự kích thích ngọt ngào này, vì thế nàng không muốn phản kháng nữa, bắt đầu chìm vào cái ôm ấm áp trong lòng ngực của Trữ Bích Huyền. Nàng nghĩ thầm, xung quanh rất tối, mọi người nhất định sẽ không thấy gì đâu. . . . . .
Một lát sau, Tô Niệm Niệm cảm giác Phong Tịnh Minh túm góc áo của nàng, liền lớn tiếng tuyên bố nói : “Tốt lắm, bước thứ ba, đốt nến lên nào.”
Tiếng nói vừa dứt, chung quanh lại sáng sủa lên, tay mọi người nâng ngọn nến lên, biểu tình trên mặt đều nhất trí: tuy rằng bọn ta cái gì đều không thấy, nhưng xảy ra chuyện gì bọn ta đều biết hết a. . . . . . .
Phong Chỉ Nhi hai gò má đỏ bừng cúi đầu, càng làm vẻ mặt vô cùng đáng yêu.
Tô Niệm Niệm kiễng chân, ở bên tai Phong Tịnh Minh nhẹ giọng nói:“Ngài xem, ngoài miệng thần y dính son kìa!”
Phong Tịnh Minh hé miệng cười mà không nói. Tô Niệm Niệm nhìn thấy hắn mỉm cười, cảm giác như bị điện giật một cái, lập tức quay đầu đi, không được, lực sát thương của người này quá lớn a, tùy tiện cười một cái cũng có thể làm điên đảo chúng sinh nha, trách không được ngày thường chẳng bao giờ thấy hắn cười, bằng không tập thể nữ nhân trong Phong Tam sơn trang này sẽ nhanh chóng nổi điên a . . . . . .
Khung cảnh tối đen như mực, mọi người đều nhờ bóng tối , dùng ánh mắt vui sướng khi thấy người gặp họa, để nhìn hai nhân vật đang xấu hổ kia. Tô Niệm Niệm nhìn khuôn mặt đỏ có thể nhỏ ra máu của Phong Chỉ Nhi, thì trong lòng có chút băn khoăn, dù sao hành vi vĩ đại của thần y kia chính là do một tay nàng bày ra. Vì thế nàng phải làm dịu đi không khí a, chạy nhanh lôi kéo tay Phong Chỉ Nhi nói: “Nhanh, mau đến cắt bánh sinh nhật đi.”
Phong Chỉ Nhi nắm một con dao nhỏ, cắt bánh sinh nhật thành mấy miếng. Nàng bưng miếng thứ nhất lên, đưa đến trước mặt Trữ Bích Huyền.
Tô Niệm Niệm cười khẽ chế nhạo Phong Tịnh Minh nói: “Xem a, vị trí của ngài ở trong lòng muội muội còn không bằng thần y nha.”
Phong Tịnh Minh tâm tình tương đối tốt, ngữ khí so với ngày thường ôn hòa hơn rất nhiều: “Nữ nhân như ngươi đúng là không tốt chút nào.”
Tô Niệm Niệm phát hiện mình thật sự thích bị ngược thân a, ngày thường Phong Tịnh Minh hung dữ nàng đều không cảm thấy gì, hôm nay tiểu tử này ôn nhu một chút nàng lại thật sự không thích ứng nổi a, trọng điểm là lực sát thương của hắn quá lớn, tùy tiện cười có thể làm cho trái tim của nàng chậm mất mấy nhịp rồi. . . . . .
Cuộc vui chơi cho dù có lãng mạn đến đâu, cuối cùng cũng sẽ quay về cuộc sống phóng túng của đời thường. Bởi vậy, Tô Niệm Niệm nhanh chóng nổi lên hào hứng, bản thân liên tiếp uống rượu, chính mình uống thì thôi đi, còn không chịu phải lôi kéo Phong Tịnh Minh cùng uống với nàng. Phong Tịnh Minh cũng không biết vì sao sinh nhật Phong Chỉ Nhi, Tô Niệm Niệm lại có phản ứng lớn như vậy, chỉ đành ở một bên khuyên can nàng, nhưng trên thế gian này, ma men có mấy người có thể khuyên giải được chứ? Vì thế Tô Niệm Niệm vốn dĩ tửu lượng không hề tốt rất nhanh đã say bí tỉ . .
Tô Niệm Niệm choáng váng đầu óc, mang theo một bầu rượu chạy ra bên ngoài, vừa hay nàng nhìn thấy Phong Tịnh Minh đang đứng ở trong viện trầm tư, vì thế phi thường tốt bụng vỗ vỗ vai hắn, cười hì hì nói: “Trang chủ tốt lành a, ngài ở trong này sững sờ việc gì vậy?”
Phong Tịnh Minh biết nàng đã say, hai tay giúp nàng giữ thăng bằng khỏi té ngã, miệng cũng không nói gì.
Tô Niệm Niệm đang tựa vào thân cây, híp mắt nói: “Thần y không thấy đâu cả! Tiểu tử kia khẳng định đã chạy trốn khỏi phải uống rượu rồi!”
Phong Tịnh Minh chỉ chỉ cách đó không xa, nói: “Hắn đang ở cùng Chỉ Nhi.”
Tô Niệm Niệm không có ý tốt cười nói: “Ha ha, ngài nghe lén bọn họ nói chuyện phải không?”
Phong Tịnh Minh tựa hồ cũng không thèm để ý tới con ma say rượu Tô Niệm Niệm, hắn tự nhìn trời, tựa hồ bầu trời có mỹ nữ không bằng.
Tô Niệm Niệm đột nhiên mất mát cúi đầu thở dài: “Hai người yêu nhau quả nhiên là hạnh phúc nhất .”
Phong Tịnh Minh có chút ngoài ý muốn nhìn nhìn nàng, hắn rất muốn hỏi nàng, trước kia ngươi vốn là ni cô nha, làm sao có thể biết tư vị của tình yêu mà nói chứ?
Tô Niệm Niệm không có chú ý tới sự kinh ngạc của Phong Tịnh Minh, tiếp tục tự lảm nhảm nói: “Trên đời này làm gì có tình yêu thiên trường địa cửu chứ? Làm sao có thể! Thiên trường địa cửu chỉ có thể ở trong truyền thuyết mới có thôi, nó giống như quỷ vậy, tất cả mọi người đều nghe nói qua, nhưng không có ai chân chính gặp được? Đồ ngốc, không cần chính mình lại lừa gạt mình !”
Phong Tịnh Minh mang vẻ mặt phức tạp nhìn Tô Niệm Niệm, hắn cảm thấy lời của nàng cẩn thận ngẫm nghĩ tựa hồ có thâm ý rất sâu sắc, ánh mắt của hắn bắt đầu thâm trầm, cô gái này hiện tại rốt cuộc là đang thanh tỉnh hay là hồ đồ ? Nàng nói việc này, rốt cuộc là cố tình hay là vô ý?
Tô Niệm Niệm nói xong rồi, cảm giác đầu càng ngày càng nặng, hai chân như nhũn ra, bất giác nàng chậm rãi tuột từ trên thân cây xuống dưới, ý thức càng ngày càng mơ hồ.
Phong Tịnh Minh thấy nàng ngồi xuống, nên đi lại xách nàng lên, nhìn kỹ, không ngờ rằng, nàng đã say ngủ mất. Lúc này hai gò má Tô Niệm Niệm đỏ hồng, đôi môi đỏ tươi ướt át, trong nội tâm Phong Tịnh Minh thế nhưng dâng lên nỗi xúc động muốn chạm vào đôi môi đỏ mọng kia. Hắn lắc đầu thở dài, cúi người nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Ở trong mắt Tô Niệm Niệm, Phong Tịnh Minh chính là nam nhân độc thân, mà ở trong mắt Phong Tịnh Minh, dĩ nhiên nàng cũng là như vậy.
Tô Niệm Niệm rời giường thì phát hiện đầu mình đau quá. Vừa rửa mặt xong, liền có tiểu nha hoàn bưng cơm tới, nói là trang chủ phân phó chuẩn bị cho cô nương. Tô Niệm Niệm buồn cười trong lòng, Phong Tịnh Minh này, rõ ràng là một người tốt, nhưng lại hay giả dạng làm ác ma a.
Tô Niệm Niệm phát hiện mình càng ngày càng kiêu ngạo, rõ ràng mình là nha hoàn của trang chủ, lại luôn vểnh mặt, còn muốn có tiểu nha hoàn chuyên môn hầu hạ nàng, nó vốn là nghề nghiệp thường ngày của nàng nha, thật đúng là. . . . . .
Vì thế, Tô Niệm Niệm ăn uống no căng, rồi quay mắt về hướng mặt trời đã cao hơn ba sào sám hối một chút, liền mang theo một ấm trà, kích động chạy tới khu rừng Ngọc điệp .
Khu rừng Ngọc Điệp là nơi luyện công của trang chủ, trong đó có rất nhiều lá rụng và thân cây cao to, cụ thể tên của chúng gọi là gì Tô Niệm Niệm cũng không nhớ hết, nàng nghe nói đến mùa thu lá rụng bay tán loạn tựa như một đám Hồ Điệp, cho nên mới gọi là rừng Ngọc Điệp. Còn có một nguyên nhân khác là, ở vào lúc cây cối xanh tốt, trang chủ hay đứng ở dưới tàng cây luyện kiếm, lá cây bay bay trong gió một cách tự nhiên , cực kỳ giống như bươm bướm màu phỉ thúy, cho nên mới gọi là rừng Ngọc Điệp.
Tô Niệm Niệm hỏi thăm, mới biết hiện tại trang chủ đang ở rừng Ngọc Điệp luyện công, nàng ôm mộng đẹp, cực kỳ cao hứng muốn đi xem công phu cao nhất của thế giới này rốt cuộc có bộ dáng như thế nào . . . . . . .
Tô Niệm Niệm mang theo một khung gỗ đựng ấm trà và chén trà, ở trong rừng Ngọc Điệp chạy tới chạy lui, ngay cả nửa thân ảnh của Phong Tịnh Minh cũng không nhìn thấy. Nàng bừng tỉnh đại ngộ, người kia hôm nay luyện ợ là khinh công đi. . . . . . Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm cao giọng hô: “Này , trang chủ, ngài có mệt hay không a, dừng lại uống chén trà đi. . . . . . A!” Tô Niệm Niệm hoảng sợ hét to một tiếng, nàng cảm giác có đồ vật gì đó bay ngang qua lỗ tai chính mình, mang theo từng trận gió lạnh, sau đó ở sau lưng nàng phát ra một tiếng “Đinh” . Tô Niệm Niệm run run quay lại nhìn, ở trên thân cây cách nàng không xa, rõ ràng một cái kia chính là. . . . . . Lá cây? .
Tô Niệm Niệm khó có thể tin sờ sờ lỗ tai, nàng rốt cục hiểu được lai lịch của khu rừng Ngọc Điệp này, hóa ra Ngọc Điệp, không phải là“Điệp” trong Hồ Điệp , mà là “Điệp” trong đĩa bay a!
Lúc này, trang chủ đột nhiên hiện thân, nhìn bộ dáng sợ hãi của nàng, nhàn nhã nói: “Ngươi tới nơi này làm cái gì?”
Tô Niệm Niệm bình phục nội tâm kích động một chút, nói: “Trang chủ ngài thật sự là thần công cái thế a. . . . . . Làm nha hoàn của ngài, tiểu nhân là tới đưa nước trà cho ngài .” Nói xong, liền đem hộp gỗ đặt ở một bên, từ bên trong lấy ra ấm trà và chén trà, đỗ nước trà, đang muốn bưng lên cho Phong Tịnh Minh, lại phát hiện cử chỉ này của mình hình như rất dư thừa.
Lúc này ở bên người trang chủ đã nhiều thêm một mỹ nữ, vừa bắn mị nhãn vừa đưa bát trà tinh xảo đến trong tay Phong Tịnh Minh, sau đó lại lấy ra khăn lụa màu trắng liếc mắt đưa tình lau mồ hôi trên trán cho hắn, cả người nàng hận không thể dính cứng vào trên người hắn. . . . . . Phong Tịnh Minh vừa hưởng thụ sự phục vụ của mỹ nữ vừa vô ý, cố ý đưa mắt nhìn Tô Niệm Niệm, giống như đang nói, ngươi làm nha hoàn đưa trà cho ta? Ngươi xem lại chính mình đi xem có đủ tư cách làm nha hoàn của ta sao. . . . .
Tô Niệm Niệm vừa xấu hổ vừa giận dữ a, trọng điểm không phải là chất lượng phục vụ, trọng điểm là, mỹ nữ a, hai người kia ở cùng một chỗ, nhìn như thế nào cũng rất xứng đôi.
Mà mỹ nữ kia, Tô Niệm Niệm cũng biết nàng. Phải nhắc đến trước kia, làm nha hoàn bên người trang chủ, đối với các vị lão bà của trang chủ, Tô Niệm Niệm cơ bản đều gặp qua, mà lão bà gần đây được hắn sủng ái nhất , chính là người đang ra vẻ trước mắt này, là mỹ nữ Tề Khanh a. Tề Khanh hình như là thiên kim của gia đình võ gia, sau đó không biết đã tạo nên oan nghiệt gì mà lại gặp được Phong Tịnh Minh, gặp liền say mê , nếu không phải là hắn thì không lấy chồng . Tiếp đó, nàng gia nhập vào trong hậu viện của Phong Tam sơn trang, trở thành Tề phu nhân. Phong Tịnh Minh người này rất quái dị, mấy ngày nay thường xuyên ngủ lại chỗ Tề phu nhân, nhưng ở mặt ngoài lại vẫn như cũ không mặn không nhạt ôn hoà với nàng ta, Tô Niệm Niệm đem các sự kiên sâu kết lại, rồi kết luận trang chủ quá mức lạnh nhạt.
Nói đến việc này, lại không thể không đề cập đến các lão bà của Phong Tịnh Minh một chút. Tô Niệm Niệm phát hiện, các lão bà của Phong Tịnh Minh tựa hồ cũng rất tốt , mấy nàng thế nhưng không có xung đột tranh giành tình nhân, bởi vậy Tô Niệm Niệm luôn xem nhẹ sự tồn tại của các nàng . . . . . . Đương nhiên, sau đó Tô Niệm Niệm mới phát hiện, sự thật không phải đơn giản như nàng thấy, những người đó không phải không tranh, mà là tranh đoạt rất gây go, có thể đến mức giết người trong vô hình, chuyện này còn dài ở phía sau a.
Lại nói hiện tại, cái vị Phong trang chủ bị Tô Niệm Niệm lý giải là cuộc sống rối loạn kia, đang dùng một loại ánh mắt đắc ý cộng thêm khiêu khích nhìn Tô Niệm Niệm. Tô Niệm Niệm cảm thấy có phần xấu hổ, vì thế, nàng vươn tay ra lại rụt trở về, một chén trà thừa kia, bị nàng bưng đến miệng mãnh mẽ uống cạn, vừa uống trà vừa lớn tiếng nói chuyện để che dấu sự xấu hổ của chính mình :“Trang chủ ngài thật sự đúng là có diễm phúc a, ha ha ha ha. . . . . .”
Tề phu nhân nghe lời này của Tô Niệm Niệm, thì thẹn thùng cúi đầu, thân mình lại tiến đến càng gần trang chủ, cơ hồ đã nằm lên trên người của hắn, Tô Niệm Niệm ở một bên nhìn thấy cũng không khỏi mặt đỏ tim rung cộng thêm tán thưởng vị Tề phu nhân thật đúng là có bản lĩnh, ít nhất da mặt là so với người bình thường còn dày hơn rất nhiều .
Phong Tịnh Minh đưa bát trà đến trong tay Tề phu nhân, nói với nàng: “Nàng lui xuống trước đi.”
Tề phu nhân nhận lấy bát trà giống như đón lấy tín vật đính ước, nhu tình lưu luyến rời khỏi.
Tề phu nhân đi rồi, Phong Tịnh Minh đi đến trước mặt Tô Niệm Niệm, tiếp nhận bát trà trong tay nàng, rót một chén trà, tự mình uống.
Tô Niệm Niệm ngơ ngác, thật cẩn thận nói: “Trang chủ, bát kia tiểu nhân đã dùng qua, ngài không ngại sao?”
Phong Tịnh Minh hỏi lại: “Ngươi để ý?”
“Éc. . . . . .”
Phong Tịnh Minh cúi đầu nhìn chén trà một chút, cúi đầu cười yếu ớt nói : ” Có hương vị của mỹ nhân.”
Tuy câu này của Phong Tịnh Minh là đùa giỡn, nhưng Tô Niệm Niệm không phải không thừa nhận, nàng vẫn bị tiểu tử kia làm cho mỉm cười. Xem ra lưu manh cũng phân ra ba bảy loại, trên giữa dưới, lưu manh loại thường không đùa giỡn như lưu manh tư bản a.
Tô Niệm Niệm vội ho một tiếng, nhưng mà nội tâm vẫn kích động , nàng cúi đầu, không biết nói cái gì cho phải.
Phong Tịnh Minh vừa tiếp tục làm như không có việc gì uống trà, vừa câu có câu không nói: “Sao hôm nay ngươi lại trở nên chịu khó như thế?”
“Tiểu luôn luôn như thế a, ha ha, ha ha ha a. . . . . .” Tô Niệm Niệm thừa nhận, chính nàng nói những lời này cũng thấy hoài nghi.
“Phải không?” Phong Tịnh Minh nhíu mày.
Tô Niệm Niệm lập tức sửa miệng: “Tiểu nhân là thấy trang chủ ngài luyện công vất vả, cho nên quan tâm một chút . . . . . .”
Phong Tịnh Minh tự động theo lời của nàng đi vào trọng điểm: “Hóa ra là muốn nhìn ta luyện công?”
“Éc, ha ha, “ Tô Niệm Niệm cười ngu ngốc, “Tiểu nhân, cái kia, ha ha, trang chủ ngài anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, võ công lại tốt như vậy, có ai lại không muốn nhìn phong thái luyện công của ngài chứ . . . . . .”
Sự thật chứng minh, hết thảy tất cả mọi người từ đại nhân vật, tiểu nhân vật, nam nhân, nữ nhân, đến bất nam bất nữ cũng không thể vượt qua cửa vuốt mông ngựa, lúc này, trang chủ tâm tình vui vẻ nói: “Miệng lưỡi trơn tru.”
Tô Niệm Niệm được một tấc lại muốn tiến một thước: “Trang chủ, là người cao nhất của Phong Tam sơn trang, ta cho rằng ta nên học một ít võ công, như vậy sẽ không làm mất mặt Phong Tam sơn trang a.”
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
42 chương
82 chương