Sau hai ngày gian nan vất vả, Diệp Dương tìm được cái thị trấn mà trong miệng trưởng thôn nói là lộ trình chỉ có nửa ngày kia. Sau khi mua quần áo thay đổi bộ đồ vì va quệt nhánh cây mà đã rách nát như ăn mày kia, mua hai cái bánh bao cho đỡ đói, thanh tiền nhà trọ, Diệp Dương mới phát hiện, tiền trưởng thôn đưa không còn lại bao nhiêu, còn tưởng rằng trưởng thôn rất hào phóng nha. Hiện tại Diệp Dương ngồi trong phòng trọ suy nghĩ, làm thế nào để kiếm tiền duy trì ấm no. Bản thân mình có nên chạy ra đường bày ra thân hình dũng mãnh, phát ra khí thế bá vương, sau đó tài tử nổi tiếng cuồn cuộn kéo đến, mỹ nhân cũng bu lại? Ngay khi bắt đầu viết tiểu thuyết bản thân cũng không YY đến mức này a. Diệp Dương ngẫm lại thân thể của mình, tuy rằng không đến nỗi gầy yếu, nhưng tuyệt đối không cường tráng a, có muốn làm cu li cũng chưa chắc được. Bản thân anh ở Đại Đường so với người mù chữ cũng tốt hơn một chút, hay là đi làm tài tử? Kia, nằm mơ a. Diệp Dương vô lực ngã xuống giường trong phòng trọ, chưa nói đến việc lấy trộm tên tuổi của các nhà thơ nổi tiếng, bản thân anh có thể cầm bút lông viết ra một chữ rõ ràng cho người ta xem hay không cũng là một vấn đề a. Đồng thời, sâu trong nội tâm, Diệp Dương cũng không đồng ý với việc ăn cắp thơ ca của ai đó, anh sợ sẽ làm thay đổi lịch sử Đại Đường, sẽ khiến cho Đại Dường anh đang ở không phải là Đại Đường trong sử sách kia, như vậy khoảng cách của anh và Tinh Y ngày càng xa. Cuối cùng, Diệp Dương vẫn dùng những thứ mang theo bên mình đổi lấy tiền, sau đó mua một ít thứ rồi bán lại cũng có chút tiền thừa, tuy rằng không nhiều những cũng có thể ấm no.