Chỉ mong khi ngủ dậy mọi việc đều khôi phục bình thường. Diệp Dương nằm trên giường bằng tấm ván gỗ cứng rắn đến mức đau xương cốt, sau đó lại bị con gà trống gáy rõ to đánh thức, ô… Đồng hồ báo thức trong nhà còn đáng yêu hơn âm thanh này… Lại nói, gà gáy, đã qua ngày mới rồi sao? Dùng một cây bút bi mang theo bên mình đổi lấy mấy lượng bạc cùng bộ quần áo của trưởng thôn rồi đi khỏi thôn, Diệp Dương không cầu phú quý, không mong đưa tay ra có thể hô mưa gọi gió, anh chỉ là muốn trở về thời đại quen thuộc kia mà thôi. Tính toán trong lòng một chút, Diệp Dương quyết định đi đến thị trấn chỉ có nửa ngày đường trong truyền thuyết kia nghỉ ngơi một chút, dù sao thông trang cũng quá hẻo lánh, muốn biết thêm tin tức cũng rất khó khăn. Sau đó anh lại suy nghĩ bằng cách nào có thể đến Trường An. Đột nhiên nhớ tới khi trước Tinh Y có gọi cho anh nói, hiện tại đây là thời… Võ Tắc Thiên? Diệp Dương yên lặng rùng mình một cái, không phải là anh xuyên không vào văn nữ tôn đi? Đồng thời hạ quyết tâm, sau khi đến Trường An tuyệt đối không trêu chọc bà già kia… Tuy rằng bây giờ bà ta cũng đã bốn mươi tuổi. Chỉ là không biết, mục đích của Diệp Dương là đến thị trấn nhỏ gần đó trong nửa ngày, nhưng thực thế, trong quá trình anh đang suy nghĩ thì sắc trời đã dần tối, mà anh thì vẫn chưa ra khỏi cánh rừng kia.