Xuyên không - khóa trường mệnh

Chương 9 : Hắc vũ song hành .

Tú Bà đưa Phấn Phấn đến nơi yên tĩnh và cao nhất chốn lầu xanh , đẩy nhẹ hai cánh cửa , bà hơi nghiêng đầu chìa hai tay vào bên trong , niềm nở vui vẻ nói : - Mời nhị vị tiểu thư . Phấn Phấn bước tới cửa , mùi son phấn nồng nặc bay vào mũi khiến nàng hắc xì một tiếng rồi chậm rãi ngẩng đầu lên , An Tú dìu nàng vào trong phòng , cả hai đưa mắt nhìn xung quanh , căn phòng vắng lặng hết sức lộng lẫy , xa hoa , mang đậm phong cách cao quý , Tú Bà nhanh nhảu đi vào huơ tay cười nói huyên thuyên : - Nhị vị tiểu thư nhìn xem , nơi này thoáng mát rộng rãi , không khí trong lành dễ chịu , lại rất yên tĩnh , từ trên này nhìn qua cửa sổ có thể thấy được toàn bộ cảnh sắc sông Lạc Hà , không biết có vừa ý hai vị không ?  Phấn Phấn ngồi xuống ghế , ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn , tư thế nhàn tản ung dung tự tại , khuôn mặt trầm tĩnh liếc qua cửa sổ , hoa mẫu đơn bên kia sông Lạc Hà khoe sắc đua hương đập vào mắt nàng , nàng chớp mắt mỉm cười nói : - Tốt , ta rất hài lòng , mau chọn vài món điểm tâm ngon mang lên đây , còn nữa ... không được sự cho phép của ta không ai được bước chân vào căn phòng này . Tú Bà cười nhếch miệng , gật đầu nói : - Được ... được ... tiểu thư an tâm . Tú Bà nhanh chóng rời khỏi phòng , khép 2 cánh cửa lại , bàn tay cho nhanh vào tay áo lấy sấp ngân phiếu ra xem xét lần nữa , chứng thực nó là ngân phiếu thật , hai mắt bà lóe lên hình ngôi sao , khuôn mặt tươi cười tăng thêm vài phần vui sướng , bà hôn lên sấp ngân phiếu mấy cái rồi cất lại vào trong tay áo , bước xuống lầu miệng vui vẻ hô lớn : - Người tới mang những thức ăn hạng nhất lên phòng bốn lầu ba . Trong đám đông có người hô lên một tiếng : - Dạ có ngay . An Tú mở miệng muốn nói nhưng lại do dự , Phấn Phấn hừ lạnh , liếc mắt lên nóc nhà , nàng lạnh lùng mở miệng : - Hai ngươi theo ta lâu như vậy chắc là đói lắm rồi , có muốn cùng ta dùng cơm không ? An Tú làm bộ mặt khó hiểu , cô cất giọng hỏi : - Nương nương , người đang nói gì vậy ? Phấn Phấn nhếch môi cười nhạt , cùng lúc đó hai thân ảnh áo đen từ cửa sổ phóng vào chắp tay cúi đầu nửa ngồi nửa quỳ nói lớn : - Hoàng hậu nương nương , thỉnh người lập tức rời khỏi đây trở về hoàng cung . An Tú giật mình xém chút nữa là hét lên , cô trấn an bản thân mang theo kinh hãi lạnh người , nội tâm than thở : - Hai người này chẳng phải là Hắc Vũ song hành , cận vệ thân tín của hoàng thượng sao ... trời ơi , thôi xong rồi ... Phấn Phấn thản nhiên gảy móng tay tanh tách , môi hồng nhàn nhạt nhếch lên : - Muốn ta về ư  ... dễ thôi ... bảo hoàng đế đích thân đến đây bế ta về ... An Tú nghe xong câu này mồ hôi lạnh trên trán liền đổ ra , thầm than nhẹ trong lòng : - Nếu không phải tận mắt trông thấy nương nương tỉnh lại có đánh chết mình - mình cũng không tin nương nương trước đây và nương bây giờ là cùng một người . Hai người kia kinh hãi ngẩng đầu , đôi mắt mở to nhìn Phấn Phấn chăm chăm , sắc mặt trắng bệch , khóe miệng giật giật không nói được gì , không thể nào ... hoàng hậu rất hiểu quy cũ làm sao có thể thốt ra những lời như vậy ... nhưng mà cũng không thể để hoàng hậu ở lại nơi này được . Cả hai đưa mắt nhìn nhau , Vũ Nhất giữ nguyên tư thế cúi đầu nói : - Thuộc hạ lui trước . Nói xong thân ảnh như làn gió lao ra cửa sổ , có tiếng gõ cửa " cộc cộc " kèm theo giọng nói : - Thức ăn đến rồi đây . Phấn Phấn từ tốn mở miệng : - Vào đi . Cửa mở , bốn tiểu nhị của Nguyệt Hoa lầu bưng khay thức ăn đi vào , Vũ Hạ nhanh như chớp đưa ngang thanh kiếm chắn trước mặt họ , anh đưa tay vào trong ngực lấy ra một cây kim bạc châm lên thức ăn khiến cả bốn ngây ngốc chết lặng , toát mồ hôi . Phấn Phấn làm mặt lạnh nói : - Không cần phải cẩn thận như thế , chỗ họ buôn bán lâu năm , sẽ không để xảy ra chuyện đó . Bốn người kia gật đầu lia lịa , Vũ Hạ thử độc xong lạnh lùng quay về phía Phấn Phấn cúi đầu nói : - Chủ tử , sự an toàn của người là trên hết . Phấn Phấn tràn đầy vẻ bực bội , nàng hừ lạnh cất tiếng lạnh lùng : - Sự an toàn của ta hay là sự an toàn của đứa nhỏ . Vũ Hạ không khỏi toát mồ hôi , anh nhanh chóng đáp lời : - Cả hai thưa chủ tử . Xung quanh trở nên im lặng , chỉ còn nghe thấy tiếng kêu lạch cạch của đũa thìa và chén dĩa đặt lên bàn , bốn tiểu nhị sợ hãi rời đi .