Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Chiếc vòng trên tay Tuyết Nhi lúc này phát sáng liên tục rung động không thôi, chẳng mấy chốc chiếc vòng liền tuột khỏi bàn tay nhỏ nhắn của tiểu Tuyết Nhi vọt lên bên trên của chiếc quan tài băng. Lúc này ngoài Tuyết Nhi đang khóc “oa oa” ra thì chỉ có Thiên Hạo cùng Chu Khiêm bị cảnh tượng này làm cho bất ngờ. Chiếc vòng tay nhanh chóng lắp vào lỗ khuyết hoa văn cạnh bên hông của quan tài băng, từ từ nắp quan tài băng được mở ra. Chu Khiêm là người kích động hơn hết, chính vì việc mở nắp quan tài băng này đã làm cho Chu Khiêm đau đầu suốt năm năm nay, nhưng hiện giờ nắp của chiếc quan tài băng đã được mở nhưng mỹ phụ bên trong vẫn như cũ không hề có chút động đậy. -“Muội muội”, Chu Khiêm kích động chạy đến bên quan tài. Lúc này từ chỗ chiếc vòng tay ánh sáng phát ra càng mãnh liệt hơn nữa, dần dà tụ lại thành một chùm sáng thân ảnh nam tử mà đối với Chu Khiêm rất quen thuộc đó chính là “Vương Thiên Bá”. -“Đại ca” -“Nhị Đệ….là ngươi phải không nhị đệ”, Chu Khiêm đôi mắt ươn ướt nói. -“Chính là đệ, bất quá hiện nay chỉ là một chút tàn hồn còn lưu lại, rất nhanh chóng sẽ biến mất vào hư vô”. -“Hạo nhi, con đã lớn thật rồi, còn có cả Tuyết Nhi nữa”. Tàn hồn Vương Bá Thiên nhìn huynh muội Thiên Hạo một lượt rồi lên tiếng. -“Phụ….phụ thân”, Thiên Hạo ấp úng đáp. Tàn hồn Vương Bá Thiên không nói gì chỉ nhìn Thiên Hạo rồi mỉm cười gật đầu rồi nhìn sang Chu Khiêm nói. -“Đại ca, năm năm trước tàn quân của Ma Thần Tông do Huyết Tử Ưng Liệt cầm đầu đã tru diệt toàn bộ Vương Thị Gia Trang, đệ vạn bắt đắc dĩ mới phong cấm khí tức sinh mệnh của thê tử rồi dùng một đoạn tàn hồn của mình lưu lại trên chiếc vòng tay của Tuyết Nhi bởi vì chỉ có nó mới mở được nắp chiếc quan tài băng này”. -“Nhị đệ, vậy An Bình chưa chết phải không”, Chu Khiêm kích động hỏi. Tàn hồn Vương Bá Thiên không nói gì chỉ thấy phất nhẹ bàn tay có một vệt sáng rọi vào thân thể của mỹ phụ nằm bên trong. -“Đệ vừa hồi phục lại khí tức sinh mệnh cho An Bình, chỉ nửa canh giờ sau nàng sẽ tỉnh lại……”. -“Hạo nhi, Huyết Liên Châu là bảo vật gia truyền của Vương gia chúng ta, tuyệt đối không được để rơi vào tay Ma thần Tông, đó là lời căn dặn của tổ tiên chúng ta, con tuyệt đối không được quên, hãy thay cha chăm sóc cho Tuyết Nhi và mẹ con…..đại ca xin nhờ huynh chiếu cố gia đình của đệ”. Tàn hồn của Vương Thiên Bá vừa dứt lời liền bị tiêu biến mất, không gian bên trong mật thất lúc này cũng trở lại bình thường, chiếc vòng tay lúc này cũng không còn phát sáng nữa mà đã trở nên bình thường như lúc đầu. -“Hạo nhi mau dẫn Tuyết Nhi theo ta, chúng ta phải đưa mẫu thân con về một chỗ thông thoáng”. Chu Khiêm liền nhanh chóng sai người đưa muội muội của mình đến một tòa cung điện bên trong hoàng cung rộng lớn. Lúc này tập trung ở đây không chỉ có huynh muội Thiên Hạo mà còn có Uyển Linh, Hưng Quân, Chu Minh, nha đầu Tiểu Ngọc hiện giờ đang ở bên an ủi Tuyết Nhi hai mắt đã khóc sưng to. -“Phụ hoàng, đó là An Bình cô cô đó sao”, Chu Minh một bên hướng Chu Khiêm hỏi. -“Đúng vậy, chỉ một chốc nữa thôi cả nhà chúng ta sẽ được đoàn tụ”, Chu Khiêm gật đầu đáp. Nửa canh giờ trôi qua theo lời tàn hồn của Vương bá Thiên nói đã đến, lúc này mỹ phụ hai mắt nhắm chặt đang nằm trên giường kia bàn tay đang được tiểu Tuyết Nhi nắm chặt liền chợt động đậy, chẳng bao lâu đã vùng dậy hét lớn. -“Không…..Bá Thiên”. Trước mắt mỹ phụ xinh đẹp bây giờ không phải là khung cảnh đổ nát của Vương Thị Gia Trang nữa mà là một khung cảnh mà nàng quen thuộc nhất trước kia, đây là khung cảnh nơi ở mà nàng đã ở khi còn là công chúa cao quý của Nguyên Phong Quốc. -“Muội muội”. Thanh âm quen thuộc cất lên làm cho mỹ phụ giật mình bừng tỉnh nhìn xung quanh, trước mặt nàng bây giờ chính là đại ca Chu Khiêm. -“Đại ca, mau hãy mau đi cứu phu quân của muội”. -“Muội muội, đã trễ rồi, Bá Thiên đệ ấy đã chết cách đây năm năm rồi”, Chu Khiêm lắc đầu thở dài nói. -“Năm….năm năm trước, đại ca huynh đừng lừa muội rõ ràng muội mới ở cùng Bá Thiên, hơn nữa Tuyết Nhi hai tuổi vẫn còn đang nằm nôi”, An Bình nhìn Chu Khiêm đáp. -“An Bình, muội hãy bình tĩnh, muôi mau nhìn bên kia xem, Hạo nhi giờ đã lớn đã cứng cáp, Tuyết Nhi cũng đã lên bảy tuổi không còn nằm nôi nữa rồi”, Chu Khiêm lây mạnh An Bình nói. Nhìn theo hướng tay của Chu Khiêm, An Bình lúc này nhìn thấy được gương mặt quen thuộc của con trai mình, tuy không còn non nớt nữa, rồi một bé gái đang đứng bên mắt đã khóc sưng. An Bình lúc này choàng dậy chạy tới bên hai huynh muội Thiên Hạo ôm lấy, nước mắt trên mắt nàng đã chảy từ lúc nào. -“Hạo nhi, Tuyết Nhi, hai con của ta”. -“Mẫu thân”, Thiên Hạo cùng Tuyết Nhi đồng thanh gọi. Đám người Uyển Linh, Chu Minh, Hưng Quân cùng tiểu nha đầu Tiểu Ngọc cũng nước mắt chảy từ lúc nào, khung cảnh mẫu tử gặp lại khiến bọn họ không kiềm chế được. Chu Khiêm nhanh chóng đứng lên tiến lề phía ba mẹ con Thiên Hạo thấp giọng nói. -“An Bình, nhị đệ đã không còn nữa rồi, đại ca sẽ thay đệ ấy chăm sóc cho mẹ con muội”. -“Đại ca, cảm ơn huynh”, An Bình đáp. -“Là muội muội ruột của ta còn khách sáo gì nữa, lúc nhỏ đại ca vẫn hay chăm sóc muội có nghe thấy muội nói cảm ơn ta đâu”, Chu Khiêm bặt cười nói. Không khí lúc này cũng dịu dần lại, tiếng cười nói cũng bắt đầu vang lên….. Sau khi mẫu thân tỉnh lại, huynh muội Thiên Hạo cùng với Đoan Mộc Bạch và huynh muội Hưng Quân đều chuyển vào trong cung ở, Uyển Linh lúc này cũng đã trở về Trạch viện để chuẩn bị theo Mộ Dung Tuyên Anh trở về Đại Kim Quốc. -“Linh nhi, muội chuẩn bị về Đại Kim Quốc sao”, Thiên Hạo nhìn Uyển Linh hỏi. -“Vâng, muội sẽ trở về Đại Kim Quốc, Thiên Hạo huynh hãy bảo trọng”, Uyển Linh thấp giọng lí nhí đáp. -“Muội cũng vậy, nếu có cơ hội ta sẽ đến thăm muội”, hớp xong ngụm Tiêu Dao Tửu Thiên Hạo gật đầu nói. Uyển Linh không nói gì chỉ gật gật cái đầu nhỏ rồi lấy ly Tiêu Dao Tửu trên bàn đá uống hết. Hai người cười nói với nhau tới tận đêm khuya. Thiên Hạo nhanh chóng dìu Uyển Linh trở về phòng của nàng, đặt Uyển Linh năm trên giường xong Thiên Hạo lập tức quay đi thì lúc này một bàn tay trắng nõn thon gọn ôm lấy từ phía sau của Thiên Hạo. -“Thiên Hạo, muội thích huynh…”, Uyển Linh giọng nói đứt quãng cất lên. Thiên Hạo nhanh chóng xoay người lại, mặt đối mặt, hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào nhau, lúc này tiếng trống trong tim cứ đập “thình thịch” liên hồi. -“Ta cũng thích muội……ta sẽ đến Đại Kim Quốc đón muội về”. Lời nói vừa dứt xong, đôi môi của Uyển Linh đã dính chặt vào môi của Thiên Hạo, hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau làm một, mặc kệ sau này ra sau thì hiện tại lúc này chỉ dành cho hai người. Thiên Hạo nhanh chóng bế Uyển Linh đặt lên giường, đôi môi tham lam dần quyện lấy bờ môi xinh đẹp của Uyển Linh, bàn tay Thiên Hạo lúc này cũng đã chủ động tìm đến nơi cần thiết, một khung cảnh xuân quang nức lòng diễn ra. Hai ngày sau, Uyển Linh cũng đã theo Mộ Dung Tuyên Anh quay về Đại Kim Quốc, nhìn thấy con gái quyến luyến Thiên Hạo, Mộ Dung Tuyên Anh cảm thấy quái lạ liền trong lòng không vui. Trong hoàng cung Nguyên Phong Quốc lúc này, hoàng đế Chu Khiêm đang ngồi trên ngai vàng, ba mẹ con Thiên Hạo đang ngồi bên trên cùng hoàng đế, bên dưới là quần thần đứng hai bên. Lúc này một thái giám bước lên chính giữa đọc to: -“Bệ hạ có chỉ, nay An Bình công chúa muội muội trẫm mất tích trở về làm hoàng thất vui mừng, trưởng tử Chu Thiên Hạo nay gia phong tước Ngô Vương, thứ nữ Chu Tuyết Nhi gia phong làm Quận Chúa….nay bố cáo khắp Nguyên Phong Quốc cùng quần thần bên dưới….”. -Sau khi bàn bàn với An Bình mọi chuyện, Chu Khiêm quyết định thay họ của hai huynh muội Thiên Hạo thành “Chu”. Viên thái giám đọc xong, chúng quần thần bên dưới đồng loạt chúc mừng hoàng thất công chúa An Bình trở về, trong số quần thần có mặt ở đó chỉ có duy nhất một người không vui, đó chính là Vũ Văn Hầu Triệu Vũ vì ông ta thấy được người đã giết con trai mình đang đứng trên kia nhận tước vị.