Đông qua xuân tới, ảnh hưởng từ trận mưa đá đợt nọ cũng dần được khắc phục, có vẻ như trấn nhỏ càng bừng sức sống hơn. Đã nhiều ngày nay liên tục có người trong trấn tới đặt rượu, Tô Hoài cũng tạm gác công việc trong hiệu thuốc, ở nhà vừa chiếu cố Lục Viên vừa trợ giúp việc nhưỡng rượu. Tô Hoài bắt đầu ủ rượu, cũng chẳng có gì ngoài dự liệu cả. Tô lão gia tuổi tác đã cao còn hay cậy mạnh, đã mấy lần liền ngất đơ trong hầm rượu, đến độ Hoa thúc chả dám để Tô lão gia làm việc cực nhọc nữa, ông vốn đã định gặp Tô Hoài “giãi bày tâm sự”, ai ngờ cùng chiều hôm đó, Tô Hoài đã tự giác tự nguyện mà chủ động vào hầm chuyển rượu. Lục Viên cảm thấy, khúc mắc của Tô Hoài có thể từ khi Tô Tân sinh ra, mà nay, khi ý thức làm cha đã hình thành trong hắn thì khúc mắc ấy cũng được giải khai. Tất nhiên, nếu muốn hòa giải nút thắt giữa Tô lão gia và Tô Hoài thì vẫn cần một cơ hội, mà cơ hội ấy hôm nay đã tới, tất cả chỉ xảy ra tự nhiên như thế thôi. Ngày xuân ấm áp, thêm cả vụ ủ rượu ảnh hưởng, bầu không khí trong Tô gia càng thêm phần nhiệt hoan. “A sao! Quái vật trong bụng người đang động nè!” Quá trưa hôm đó, Lục Viên đang ru Tô Tân ngủ lại bị nó lanh lợi phát hiện ra. Nhất thời cả người nó rún lên, mắt tròn xoe như mèo nhỏ, mồm cũng ngoác thành một chữ O tròn ơi là tròn. “Tân nhi, ta đã dạy con thế nào? Khi không có người khác con phải gọi thế nào?” – Lục Viên ký nhẹ vào đầu tiểu Tô Tân một cái, cạu hỏi. “Ui ya” – tiểu Tô Tân mếu máo rụt cổ, bĩu môi: “Nhưng con có một cha rồi mà con gọi người là cha, vậy gọi cha là gì?” “Gọi hắn là A sao? À không được không thì gọi là nhị cha, thế nào?” Tô Tân nghe mà đau cả đầu, giơ mấy ngón tay nên đếm đếm, A sao, cha, còn cả nhị cha Ơ, có người ngoài thì A sao vẫn là A sao, lúc có mình mình với A sao thì gọi A sao là cha Ôi, trước mặt A sao mà nhắc tới cha thì phải gọi là nhị cha nếu cha tới, A sao lại thành nhị cha Hu hu, sao mà rắc rối thế, nó vẫn là trẻ con mà, ông nội bảo trẻ con không nên suy nghĩ những chuyện phức tạp đâu Tự đấu tranh tư tưởng hơn nửa ngày, tiểu Tô Tân mới chợt nhớ ra chuyện ban nãy, nó trợn mắt mà lườm cái bụng của Lục Viên: “A sao, không đúng không đúng nhị cha không phải không phải cha” – huhu, khó quá đi Tô Tân rưng rưng ngẩng đầu nhìn Lục Viên. “Khụ khụ quên đi, vụ xưng hô đợi khi con lớn lên cha từ từ dạy, giờ muốn nói gì nào?” – Lục Viên bất đắc dĩ lắc đầu, vuốt lên chỏm đầu xù xù mềm mềm của Tô Tân, sờ thích tợn, rốt cuộc y cũng hiểu vì sao Tô Hoài lại thích sờ đầu y thế rồi. Tô Tân nheo mắt chun mũi, vất vả lắm mới trốn khỏi bị cha chà đạp, nó hếch cằm tạo tư thế hiên ngang hùng hồn mà chỉ vào bụng y: “A sao yên tâm, chốc nữa con quái vật này mà chui ra, Tân nhi sẽ bảo vệ người!” “Phì” – Lục Viên phì cười, lại sờ lại xoa đầu tiểu Tô Tân: “Bảo vệ thì miễn đi” “Vì sao ạ?” – tiểu Tô Tân chớp chớp đôi mắt khờ dại hỏi, cật lức kéo móng vuốt Lục Viên khỏi đầu nó. “Bởi vì nó cũng giống con, đều là con của A sao.” – đúng lúc Tô Hoài đi vào phòng, trông thấy một lớn một nhỏ đang ôm ấp nhau trên giường, cười nói. Tô Tân nghe thấy tiếng cha thì hớn hở ngoái đầu gọi: “Cha! A nhầm rồi nhị cha? Á” – rồi hoang mang nhìn Lục Viên: “Vậy hiện giờ có người với cha cùng ở đây, thì con phải gọi cha là gì ạ?” “Tất nhiên gọi là cha rồi.” – Tô Hoài cau mày, đến bên giường ngồi, véo mặt Lục Viên: “Ngươi lại dạy ba lăng nhăng gì cho con vậy hả?” “Có gì đâu” – Lục Viên hậm hực hừ hừ, vì cái quái gì mà y vừa phải phụ trách việc sinh đẻ lại vừa bị gọi là A sao, rõ ràng Lục Viên y là một nam tử hán nhá, thật mẹ nó không công bằng Tô Hoài thấy vậy lại tưởng chứng cạu có do thời kỳ tiền sản, thế là hắn vuốt bụng y thăm hỏi mấy câu, sau đó cười cười nhìn cái đầu tổ quạ của tiểu Tô Tân: “Tân nhi muốn một ca nhi hay một đệ đệ?” “Ừm con muốn ca nhi để con có thể làm đẹp cho nó, con muốn đệ đệ để con có thể cùng nó đi chơi trò quan binh bắt thổ phỉ Nhưng mà tiểu ca nhi mà tiểu Long kế bên cứ động tý là khóc, rồi, con muốn một đệ đệ!” Nom cái vẻ cụ non của Tô Tân nghiêm túc phân tích mà Tô Hoài lẫn Lục Viên không nhịn được cười, Tô Hoài vừa nghe còn vừa ghé vào tai Lục Viên cười nói: “Hài tử này giống ngươi, chẳng coi mình là ca nhi gì cả.” Lục Viên nghe Tô Hoài trêu chọc liền trừng mắt với hắn, y kéo tiểu Tô Tân vào lòng: “Tân nhi, chúng ta ngủ thôi.” “Vâng A sao không đúng không đúng Nhị cha? Con muốn nghe chuyện cổ tích” “Tân nhi, A sao đang có em bé, cần phải được nghỉ ngơi nhiều, con phải chiếu cố A sao thật tốt, không được tùy hứng làm A sao mệt, nghe chưa?” – Tô Hoài dịch vào bên trong giường, cởi giày, lên giường, hắn vươn tay tới hông y, xoa bóp, cũng quay ra hỏi Tô Tân: “Muốn nghe gì nào, cha kể cho nghe” Giữa âm thanh dịu êm như nước của Tô Hoài ngày càng nhỏ dần, Tô Tân vốn đã chơi mệt đã lăn ra ngủ, Lục Viên cũng lim dim mơ màng, nhưng khi y thấy Tô Hoài đứng dậy liền bắt lấy ống tay áo hắn. “Đi đâu đấy?” “Ta tới hiệu thuốc một chuyến.” – Tô Hoài nói nhỏ, sau đó hôn nhẹ lên đôi mắt nửa nhắm nửa mở của Lục Viên, mỉm cười nhìn y ngưa ngứa mà nhíu mày. “Tới hiệu thuốc ư, chẳng phải huynh đã nói tạm thời hoãn không tới khám bệnh nữa sao?” – Lục Viên dụi mắt, muốn mở lại bị cơn buồn làm nó díp lại. Đôi mắt bị Tô Hoài vừa cọ vừa niết trêu chọc. “Ừ, không ngồi khám bệnh nữa, chẳng qua mới đây lão bản mập nói rằng cha hắn qua đời, hắn phải về kế thừa gia nghiệp, hiệu thuốc sẽ đóng cửa. Mấy ngày nay ta đã thương lượng với hắn xem có thể bán lại hiệu thuốc cho ta không.” “Huynh muốn mở hiệu thuốc?” – lúc này Lục Viên đã tỉnh hẳn, y ngồi dậy đắp chăn cho Tô Tân, xuống giường, kéo Tô Hoài tới bên cửa. “Không phải hiệu thuốc mà là y quán, ngươi không muốn trong nhà có một y quán sao?” – Tô Hoài lôi ghế cho y ngồi. “Y quán?” – mắt Lục Viên sáng lấp lánh, nhưng rất nhanh sau đó liền nhíu lại: “Mua cửa hàng tốn không ít tiền đâu! Tuy rằng giờ buôn bán không còn căng thẳng như khi bị thiên tai nhưng cũng có được bao nhiêu đâu, hơn nữa lời lãi từ sữa dê chả đáng là bao, huynh lấy đâu ra bạc mà mua?” “Yên tâm, ta lấy một phần trong nhà, số còn lại gom góp nhặt nhạnh từ chỗ khác, ta với lão bản mập cũng có chút giao tình, hắn đồng ý thư thư cho ta mấy ngày. Tiểu Viên, chuyện này ngươi không cần bận tâm quá, cũng đừng lo nghĩ nhiều, chỉ còn ba tháng nữa hài tử xuất thế rồi, ngươi chú ý cho mình hơn đi.” – Tô Hoài vừa từ tốn giải thích, vừa chậm rãi vuốt ve vòm bụng y. Lục Viên gật đầu, lòng còn canh cánh mấy việc nhưng rồi cũng thôi. “Tiểu Viên?” – Tô Hoài lấy làm kỳ lạ, gọi y, Lục Viên ngẩng đầu cười, khoát tay: “Được rồi, huynh nhanh đi đi, ta buồn ngủ! Đừng đứng đây quấn lấy ta!” Tô Hoài nhíu mày, nhưng chung quy cũng không hỏi nhiều, xoay người ra cửa. Ròng rã mười ngày trời, Tô Hoài thỏa thuận với lão bản mập chuyện chuyển nhượng cửa hàng và nhân công, gia cụ và vài thủ tục khác. Lão bản mập không vội đòi tiền, cũng không thúc giục Tô Hoài thanh toán trong một lượt, thêm việc ông ta cần gấp nên đã để Tô Hoài chiếu cố vị ca nhi đang bụng mang dạ chửa ở nhà trước. Đoán chừng phải ba tháng sau mới chuyển hết cả cửa hàng nên lão bản mập về nhà trước một chuyến chỉnh lý gia vụ, một tháng sau quay lại giải quyết chuyện cửa hàng sau. Và thế là Tô Hoài đã hoàn toàn gác việc trong hiệu thuốc sang một bên, toàn tâm toàn ý về nhà trông nom việc nhưỡng rượu lẫn chăm sóc Lục Viên. ** Lục Viên bước vào thời kỳ hậu thai, bụng nhô cao tợn. Do lần này được chăm chút cẩn thận nên còn to hơn nhiều so với lần có Tô Tân, vừa nặng lại vừa bự đến nỗi mỗi khi đứa bé lăn qua lăn lại là y như bị chiếc móng sắt đá phải, bị giày vò chết thôi. Mà lần trước do quá bất ngờ cộng thêm nhiều chuyện phiền phức nên Lục Viên có lĩnh ngộ được những quái bệnh của việc mang thai đâu, giờ thì tất cả nó hiện hết lên cái thai thứ hai. Khẩu vị thường ngày bị biến đổi thì thôi, càng gần ngày sinh nở tính tình Lục Viên càng cáu kỉnh, đôi khi chẳng vì lý do gì cũng bùng phát lửa giận. Cả Tô gia, từ Tô lão gia đến tiểu Tô Tân nhỏ bé vô tội cũng bị y giận chó đánh mèo mắng xơi xơi, tất nhiên người xui xẻo nhất là người ở bên y nhiều nhất – Tô Hoài, nghe y thường xuyên ca cẩm còn là nhẹ, phàm lạ khi cảm thấy bụng khó chịu muốn trút là bao nhiêu tội lỗi y đổ hết lên Tô Hoài – người đầu sỏ gây ra mọi chuyện. Bởi thế mà bất kỳ thành phần nào trong Tô gia cũng đều mong ngóng hài tử này mau mau ra một chút, song song với đó là trên dưới Tô gia không ai không bội phục tính cách ôn hòa hiếm có của Tô Hoài. Cứ thế mục đích chung được quyết tính, ngày sinh đẻ cũng dần trôi qua, bụng Lục Viên lại vẫn không có động tĩnh gì. Tô gia bắt đầu lo lắng, Lục Viên càng thêm bực bội hơn, cuối cùng đợi được tới ngày thứ mười, bụng y vẫn không có dấu hiệu sinh, Lục Viên bèn bảo Tô Hoài chuẩn bị thuốc trợ sản. Hài tử lần này to lớn khác thường, lại lần khần không muốn xuất thế, Lục Viên bắt đầu thực sự lo lắng, lần sinh này, ngàn vạn lần đừng khó sinh!!