“Làm lộ thân phận ca nhi của ngươi là ta sai, ta sẽ phụ trách. Tiểu Viên, theo ta về nhà đi.” Hiếm khi Tô Hoài lại nghiêm túc nói ra mấy lời chân thiết đến thế, âm thanh còn có chút gượng gạo mất tự nhiên, nhưng Lục Viên không cảm kích như trong tưởng tượng!!~ Xoa xoa gáy, khẽ cười thành tiếng, Lục Viên trực tiếp chọc một câu: “Tô đại ca, có phải huynh đang cầu hôn ta không đấy?” “” – nhất thời Tô Hoài cứng họng, ấn Lục Viên ngồi xuống, cúi người gằn từng tiếng một: “Ta lặp lại lần nữa, nếu ngả bài với cha ta, ngươi sẽ trở thành tiểu ca nhi không có nam nhân có mà chửa, vậy chỉ còn hai con đường, một là đi tha phương tránh tai tiếng, hai là chờ mấy lời đồn đại đến tai quan phủ, một lần nữa bắt trị tội ngươi. Ngươi chọn con đường nào?” Bị khí thế của Tô Hoài áp bức làm Lục Viên thở gấp, lắc lắc đầu: “Cả hai con đường đều không thể đi còn có lựa chọn nào khác nữa không?” “Vậy thì chọn không ngả bài.” – Tô Hoài vừa đưa ra kết luận đồng thời tung ra một vấn đề mới, “Không ngả bài ngươi cũng có hai con đường, một là thuyết phục cha ta rời đi, hai là thành thân, ngươi chọn con đường nào?” Lại nhớ đến vẻ bướng bỉnh của Tô lão gia, trong đầu lặp lại lời Tô lão gia nói với Tô Hoài, Lục Viên bĩu môi:” Nếu cha huynh mà dễ thuyết phục, Tô đại ca đã chẳng phải bỏ nhà ra đi.” “Thế thì chọn thành thân.” – lần thứ hai Tô Hoài hạ kết luận, thả tay đang ấn Lục Viên ra, nói: “Ngươi chọn tốt lắm, kế tiếp cứ giao cho ta.” Lục Viên nhăn nhó, thế nào lại cứ cảm giác mình chọn kiểu gì cũng không phải đường sống nhỉ? “Nhưng mà, Tô đại ca nếu lấy ta, vậy chẳng phải chịu oan uổng rồi sao? Lại nữa ta ta tuyệt đối không lập gia đình đâu!” – nói đến câu cuối, mặt Lục Viên bỗng hơi ửng đỏ. Vốn vác cái bụng to đã đủ ghê người rồi, giờ còn để y mặc hỉ phục tân nương lên kiệu hoa nữa, dù sao y cũng là một đấng nam nhi, bắt y làm thế chẳng phải muốn mạng của y sao! “Ngươi nghĩ ta thực sự muốn lấy ngươi sao?” Nhịn không được nguýt Lục Viên một cái, Tô Hoài lại hồi tưởng đến đêm mưa tuyết hôm ấy nhặt được cái mặt kia thì trong lòng lại ớn lạnh. Cục phiền phức này y như cao dính da chó, nhặt về thì bám dính lấy hắn, đến giờ không chỉ không bứt ra được mà ngược lại dính càng chặt hơn. Hắn còn chưa thèm nói gì mà y đã dám ý kiến ý cò rồi? “Ách ta biết Tô đại ca không phải là người thấy chết mà không cứu mà” – Lục Viên trưng ra khuôn mặt khổ sở, trông đến là đáng thương, mà chính y cũng thấy mình đáng thương lắm. Bị cơ thể này dồn vào đường cùng, lại bị Tô lão gia như con rồng đen(ý nói đen đủi) đẩy vào tuyệt lộ Đương nhiên, Tô Hoài gặp phải y cũng chả hay ho. Nhưng ít ra hắn cũng vì y mà khó chịu, vì y mà tự đẩy mình chỗ nước sôi lửa bỏng, a a quả là người tốt nha “Quên đi, đại trượng phu co được dãn được, ta sợ gì chứ” – Lục Viên thở dài, mặt vặn vẹo, “Nhưng liên lụy Tô đại ca rồi, mà tiền ta nợ huynh cũng chưa trả nữa” “Ngươi vào nhà ta cũng coi như giúp ta chắn lão già kia cưỡng ép.” – vỗ vỗ vai Lục Viên, Tô Hoài cũng thở dài theo. Đúng lúc ấy, Lục Viên bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, ngẩng bật đầu dậy: “Tô đại ca! Thành thân tự nhiên là giả rồi, vậy đứa bé này ta không phải sinh nhé!” Tô Hoài sửng sốt, mặt mày u ám nhìn Lục Viên, trong đầu lại hiện lên gương mặt hằm hè của lão già nhà hắn, chậm rãi thở dài thêm một cái. *** . Cứ thế thành thân dưới tình huống đó, Lục Viên có trăm vạn cái bất mãn. Tô Hoài cũng trở về, tuy nói ngôi nhà kia hắn chẳng mảy may mong muốn quay lại, nhưng hôm đó đã bàn luận kỹ càng với Lục Viên, hắn cũng đành theo lão già đạt được thống nhất. Để Lục Viên ở nhà Vương A sao, hắn thì quay về Tô gia, ba ngày sau đến rước Lục Viên. Trong 3 ngày ở nhà họ Vương, khỏi phải bàn cũng biết rất mất tự nhiên. Vốn tưởng là một nam nhân đột nhiên biến thành tiểu ca nhi, mấy người nhà họ Vương cũng khó tiếp nhận, mà nhất là Cột, trông nó vừa xấu hổ vừa trốn tránh, có điều muốn nói lại thôi làm Lục Viên cũng không thoải mái. Không chỉ thế, trù bị cho hôn lễ cũng quay Lục Viên như chong chóng, làm y mất mặt muốn chết. Vốn Tô gia cũng chẳng phải gia đình giàu sang gì, hôn lễ cũng được giản lược, chỉ cần một bộ hỉ phục, một cỗ kiệu mấy người nâng là được rồi. Nhưng mà Lục Viên lại là ca nhi có hình thể đặc biệt. Không nói trong Thạch Hà thôn, mà đưa mắt nhìn cả thành cũng không có lấy một tiểu ca nhi cao lớn như vậy. Nên cả hỉ phục lẫn hài đều phải làm mới, hơn nữa vì làm lao lực mà ngày thành thân cũng bị chậm lại 5 ngày. Hôm đó cũng thật không dễ cho ai đến rước dâu, kiệu hoa đặt trước cửa rồi mà khi Lục Viên bước vào, trán bị đập cái “Cộp” vào mép trên của cỗ kiệu. Té ra y cao mà kiệu thì không cao bằng Thế là lại dẹp đường hồi phủ, tìm đến cửa hàng làm lại một cỗ kiệu khác, lại sợ kiệu lỏng lẻo, nên cố ý gia cố cho rắn chắc, đáy kiệu cũng phải dày lên, ngay cả kiệu phu cũng phải trả thêm tiền công. Tóm lại, Tô Hoài vốn tính làm cho gọn ghẽ êm đẹp, kết quả lại nháo loạn thành ra như vậy, nửa thôn trấn ai mà không biết Tô gia ở thành đông rước một tiểu ca nhi có hình thể đặc biệt, còn không chui vào được kiệu hoa, phải cưới hai lần mới rước được vào phủ. Kết quả là đêm thành thân hôm đó, vốn chẳng có thân thích gì lại khiến cho người người trong cả thôn đến xem náo nhiệt. Mà nếu là thành thân, vậy người đi xem náo nhiệt tất nhiên phải nháo động phòng. Mà vốn rượu vào thì lời ra, Lục Viên mới được nghênh vào động phòng, còn chưa kịp ăn uống gì đã nghe thấy tiếng nhao nhao ồn ào bên ngoài, một đống đám trai tráng bu lấy Tô Hoài, nào là phạt rượu, nào là muốn nhìn tiểu ca nhi, mồm miệng thô tục chẳng cố kị, làm Lục Viên nghe xong cũng đen hết cả mặt. Lục Viên còn chưa kịp tức giận, cửa phòng đã “Phanh” một tiếng bật ra, Tô Hoài bị một đám người đẩy vào. Dưới lớp hồng voan có thể thấy một đống chân loạn xạ bước đến, “đặng đặng đặng” đầy những tiếng chân bước tới trước mặt y. “Đòn cân!! Đòn cân¹!! Mau mau vén khăn lên, cho mọi người coi xem tiểu ca nhi xinh giai không nào!” – một trận cười vang ồ lên, Lục Viên ngửi được cả mùi rượu phảng phất làm đầu óc bắt đầu váng vất, chiếc khăn đỏ che trước mắt càng làm y mơ màng hơn. Bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, Tô Hoài nhấc tấm hồng voan lên, nhìn y. Cả sáng ngày hôm nay tô tô trát trát, Lục Viên bị nhà họ Vương gây sức ép cả buổi, lúc thì chải đầu, lúc thì thay y phục, thậm chí còn quấn một búi tóc, cài một chiếc trâm hoa. May mà Tô gia cũng không khá giả, không bắt y phải đội mấy thứ trang sức đáng nguyền rủa của đàn bà con gái, mà cũng may búi tóc trên đỉnh đầu cũng gần như kiểu tóc nam bình thường, chứ nếu là vấn tóc hoa hoét như nữ tử cổ đại chắc y ngất mất. Nhưng son phấn thì vẫn bị trét thật. Tuy Lục Viên đã mãnh liệt phản kháng, nhưng môi và mặt vẫn bị tô son trát phấn. Vận một thân hỉ phục đính kim tuyến, hơn nữa lại khác với kiểu dáng tân lang, chiều rộng thân áo có thể thít được bao nhiêu thì thít bấy nhiêu, có bao nhiêu quyến rũ phải trưng bấy nhiêu quyến rũ, cơ mà đấy là nếu Lục Viên nhỏ nhắn xinh xắn cơ đằng này y lại cao gầy chỉ mới nhìn vào gương đồng mà bánh đường y ăn ban sáng mém nữa thì ói hết ra. Cho nên khi hồng voan được vén lên, Lục Viên vừa thấy Tô Hoài, phản ứng đầu tiên chính là – hắn mặc hỉ phục nom anh tuấn quá, và phản ứng thứ hai là bộ dáng của y thiệt là kinh hãi quá đi~~~ Ngay lập tức, từ mặt đến cổ chân chuyển sang một màu đỏ lừ, may mà hỉ phục là áo cao cổ, nếu không cởi cổ áo ra, phỏng chừng cả ngực y cũng đỏ nốt. Lục Viên bỗng nhiên cảm thấy, y đang chín. “Nói thật chứ! Tô huynh đệ! Dáng người tiểu ca nhi nhà ngươi thật là hết hồn, trông anh tuấn quá a!” “Ây này! Cái tên chẳng hiểu chuyện, đây mới là người Tô huynh đệ chọn đấy, vóc người lớn, cơ thể cường tránh nha! Lúc làm chuyện đó thì cứ phải gọi là há há đúng không?” “Ha ha ha đúng đúng! Này dễ sinh dễ đẻ nha!” “Tân tiểu ca nhi à, lễ còn chưa thành đâu mà đã xấu hổ thế rồi, tý nữa thổi đèn thì còn đỏ đến thế nào nữa?” Một đống thanh niên trai tráng mồm ra miệng vào, được đà nói cho đã, Lục Viên cũng là nam nhân, thật ra cũng chẳng xấu hổ vì mấy lời nhăng cuội ấy, chẳng qua là mất mặt nên cứ cúi gằm mặt xuống. Người khác trông thấy lại tưởng tiểu ca nhi da mặt mỏng, càng vui đùa ầm ĩ. Thành thân là ngày đại hỉ, nháo động phòng đã thành thông lệ, Tô Hoài cũng không thể đuổi về, mặt lầm lầm lì lì, cũng mặc kệ mọi người trêu đùa, nhanh chóng làm cho xong các bước lễ nghĩa, rượu giao bội, ăn táo, thắt vạt áo cũng xong, sau đó theo lẽ thường là bắt đầu đêm động phòng. “Buổi lễ kết thúc, mời các vị về cho!” – ngồi bên Lục Viên, Tô Hoài mặt lạnh nói. “Tô huynh đệ, nào có thể xong như thế chứ, động phòng còn chưa nháo xong đâu! Chúng ta còn muốn kính tân tiểu ca nhi một ly nữa chứ!” – lão Đại của tiệm thịt sát vách dẫn đầu đám quấy rối, rót một chén rượu tiến lên. Lục Viên đang muốn giơ tay nhận thì bị Tô Hoài nhanh hơn bắt được, uống thay y, “Uống xong rồi, được chưa?” “Tô huynh đệ, ngươi ngươi” Ngượng ngùng thu tay lại, Lục Viên cũng oán niệm Tô Hoài như ai. “Rồi rồi rồi! Không uống thì không uống, vậy hôn một cái đi! Hôn tân tiểu ca nhi một cái thì mấy anh đây tha cho ngươi!” – lão Đại hàng thịt lại lên tiếng, cả đám hô ầm lên. Lục Viên đang muốn mở miệng, mọi người đã hô hào: “Hôn đi, hôn đi” – nhất thời không khí trong hỉ phòng rỗn rã hẳn lên, Hoa Tử đứng một bên bưng mâm đựng đòn cân cũng hý hửng cười không ngừng. Mọi người hô hào huyên náo, Tô Hoài thì nhăn mặt chau mày, quay sang nhìn Lục Viên. Lục Viên lập tức đần ra: “Tô Tô đại ca hôn thiệt hả?” .¤_____________________ 1. Đòn cân: Dùng để móc vào hồng khăn đội trên đầu tân nương vén lên.