Hạ Cảnh Dực kéo Dạ Sở Kỳ vào lòng, nhíu mày. Cô cũng không còn tâm trí xem ai đang đỡ mình, trực tiếp đẩy ra. Ánh mắt cô không rời khỏi dãy phòng học, chân lảo đảo đi tới. Nếu đã đưa ra thông báo thì chỉ khoảng nửa tiếng là cô sẽ tắt nguồn. Mà lúc này hệ thống sẽ tự động đi vào chế độ tiết kiệm năng lượng, khả năng hoạt động của cô sẽ bị giảm một nửa. Trước lúc tắt nguồn, cô phải kết nối sạc.
Tất cả các máy móc cùng các bộ phận cơ thể của Dạ Sở Kỳ hoạt động phụ thuộc vào vi mạch điện tử chính được cấy ghép vào não bộ. Theo lí thuyết, vi mạch điện tử này có cùng chức năng và đồng nhất hoạt động với não bộ, nghĩa là cùng não bộ điều khiển các hoạt động sống của cơ thể. Nó nghe theo sự điều khiển của não, và hoạt động của não cũng phụ thuộc vào nó. Nếu như hết năng lượng, vi mạch này sẽ ngừng hoạt động, bộ não của cô phụ thuộc vào nó cũng sẽ ngưng hoạt động. Tuy việc não ngưng hoạt động, tức chết não, không phải khiến người ta chết hoàn toàn, nhưng đã là rơi vào tình trạng nguy hiểm. Vì vậy, Dạ Sở Kỳ phải sạc năng lượng trước khi tắt nguồn để đảm bảo hoạt động sống.
Dạ Sở Kỳ không để ý xung quanh, trong đầu đang thầm mắng mình bất cẩn, thứ quan trọng như vậy mà không mang theo. Cô tính toán một chút. Chỗ của cô cách không xa lớp học, nếu như dùng nhiều năng lượng để nhanh tới đó thì hẳn là vẫn kịp lấy vi mạch sạc dự phòng.
-Sở Kỳ, -Vũ Anh Anh lại gần đỡ Dạ Sở Kỳ, lo lắng hỏi -cậu sao vậy?
Dạ Sở Kỳ định đẩy người vừa lại gần mình ra, nhưng nhận ra là Vũ Anh Anh nên lại thôi. Cô khẽ lắc đầu, thì thầm:
-Giúp mình về lớp...
Vũ Anh Anh thắc mắc, nhưng cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng đỡ Dạ Sở Kỳ về lớp. Phía sau hai người, Hạ Cảnh Dực ánh mắt vô cùng âm trầm. Hắn vừa nghĩ tới một khả năng mà hắn không mong là thật.
Về chỗ của mình, Dạ Sở Kỳ vội vã lục lọi trong một đống các ngăn kéo của bộ bàn ghê đầy đủ tiện nghi này. Cô tìm thấy chiếc túi nhỏ màu xanh buộc một cái nơ nhỏ nhìn máy móc của mình ở ngăn bên trái nơi chứa các dữ liệu cơ bản trong việc học tập. Cô mở cái túi, lấy vi mạch nhỏ mà mình đau khổ tìm kiếm.
-Nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm. -Vũ Anh Anh lên tiếng -Hay là xuống phòng y tế, mình đưa cậu đi, được không?
Dù sao cũng không thể nằm trong lớp, Dạ Sở Kỳ gật đầu. Cô đem chiếc túi đính vào một bên hông. Đây là một trong số các phụ kiện của đồng phục, nên có khả năng gắn vào được.
Khi Vũ Anh Anh đưa Dạ Sở Kỳ đến phòng y tế, nữ dược sĩ vừa nhìn thấy hai người liền nhíu mày. Cô nhìn sắc mặt rất không tốt của Dạ Sở Kỳ mà hỏi:
-Lại nữa sao? Em đã đi khám chưa?
Dạ Sở Kỳ khẽ lắc đầu.
-Không sao ạ. Chỉ cần nghỉ một chút là sẽ khỏi thôi.
Nữ dược sĩ thở dài. Lần trước Dạ Sở Kỳ tới đây, cũng nói như vậy. Nhưng mà chuyện sức khỏe, đâu thể qua loa như vậy.
-Em đừng chủ quan. Lần trước em không cho tôi kiểm tra, nói là không sao, bây giờ nhìn lại xem bộ dạng của em đi.
Dạ Sở Kỳ thở dài. Cô chú ý vào khối vuông ở một góc tầm nhìn đại biểu cho năng lượng còn lại, nhận ra không còn thời gian đôi co nữa.
-Chỉ là bệnh cũ thôi ạ. Một lát sẽ khỏi.
Nhìn dáng vẻ tuyệt đối không thoả hiệp của Dạ Sở Kỳ, nữ dược sĩ thở dài. Cô không hiểu nổi cách suy nghĩ của cô bé này nữa. Ai có thể hiểu rõ thân thể của mình khi không chịu để cho người khác kiểm tra sức khỏe chứ? Chủ quan như vậy thật không tốt!
-Được rồi, em vào trong nghỉ ngơi đi. Còn em, -nữ dược sĩ quay qua Vũ Anh Anh -mau về lớp đi. Sắp tới giờ học rồi.
Vũ Anh Anh ngoan ngoãn vâng lời, xin phép về lớp. Cô vừa đi ra thì Hạ Cảnh Dực cũng rời khỏi cái trạng thái im lặng kì quái có khả năng che dấu sự tồn tại của bản thân. Hắn nhìn nữ dược sĩ.
-Cô Tạ, cô ấy từng tới đây rồi sao? Có vấn đề gì?
Tạ Nguyên Ngọc nhìn chàng trai trẻ, gật đầu.
-Hình như là thoát lực. Tôi cũng không rõ tình hình, vì cô bé nhất định không cho tôi kiểm tra, nói là chỉ cần nghỉ ngơi một lát là khỏe.
Hạ Cảnh Dực gật đầu, ánh mắt nhìn về phía căn phòng nhỏ mà Dạ Sở Kỳ vừa vào. Hắn nhíu mày.
* * *
Dạ Sở Kỳ vào phòng, bàn tay run rẩy lấy vi mạch nhỏ đặt sau gáy, lấy tóc che lại. Mặc dù không có nhiều khả năng có người vào đây, nhưng đề phòng một chút vẫn hơn.
Điện giật làm Dạ Sở Kỳ giật mình. Cô nằm xuống giường, kéo chăn và cố chịu cảm giác đau khắp người trong khi nhận thức bắt đầu phai nhạt. Vẫn là nỗi đau ấy, nhưng qua bao nhiêu lần rồi mà cô vẫn không có cách nào quen được.
Sau khi Dạ Sở Kỳ nằm xuống một lát, cánh cửa chậm chạp tự động mở ra. Hạ Cảnh Dực đứng ngoài cửa nhìn vào trong. Căn phòng nhỏ màu trắng không có gì ngoài chiếc giường và một cái bàn có một cái bóng đèn đang bay lơ lửng. Đảm bảo không có gì bất thường, hắn bước vào và lại gần giường.
Dạ Sở Kỳ nằm trên giường đã sớm vì đau mà cuộn mình lại như một con mèo. Cô khẽ rên một tiếng, cơ thể hơi động, nhưng không có dấu hiệu gì là biết có người trong phòng. Tay cô nắm chặt, móng tay bấm vào da thịt chảy máu.
Hạ Cảnh Dực đứng cạnh giường chăm chú nhìn Dạ Sở Kỳ, ánh mắt quét trên người cô như muốn tìm kiếm cái gì bất thường. Lát sau, hắn thở ra một hơi, không biết là thở dài hay thở phào nữa.
-Mình đa nghi quá rồi. -Hạ Cảnh Dực thì thầm.
Hạ Cảnh Dực cười trước suy nghĩ của bản thân. Hắn lại nhíu mày, ánh mắt lo lắng.
-Cô bé này, vậy mà không biết tự lo cho bản thân. Mồ hôi cả người thế này, không biết là bị làm sao nữa...
Hạ Cảnh Dực lắc đầu. Hắn đưa tay vuốt mái tóc bám dính vào trán Dạ Sở Kỳ, đồng thời đem mái tóc dài của cô hất sang một bên cho thoáng.
Mái tóc bị hất sang một bên, đôi chân mày của Dạ Sở Kỳ càng nhíu chặt. Cô khẽ trở mình, nhưng không tỉnh lại. Hạ Cảnh Dực thấy vậy thì thở phào. Hắn vuốt tóc cô, quay người định ra ngoài. Bệnh của cô thì có lẽ cô hiểu.
Hạ Cảnh Dực dừng lại, bước chân lui về chỗ cũ. Hắn nhìn Dạ Sở Kỳ, chính xác là sau cổ cô.
-Đây là cái gì?
Hạ Cảnh Dực đưa tay chạm vào thứ đồ nhỏ nhỏ bấm sau gáy Dạ Sở Kỳ, muốn lấy ra quan sát. Nhưng hắn vừa chạm vào thì bị giật nên vội rút tay lại. Tay chạm bàn tay bị giật, hắn nhíu mày.
-Điện? Sao lại có điện? Cái thứ nho nhỏ này phát điện?
Người bình thường bị điện giật nhất định sẽ lấy món đồ làm mình bị giật ra, nhưng Dạ Sở Kỳ...
-Có lẽ cô ấy không biết...
Hạ Cảnh Dực suy nghĩ một hồi, quay lưng bước ra ngoài. Hắn nghiến răng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vô định. Hắn không tin, nhất định phải điều tra rõ ràng.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
74 chương
43 chương
82 chương
25 chương
9 chương
25 chương
9 chương
8 chương