Tuy nói đi tàu tốc hành xuyên qua /Vực Không Đáy/ để đi tới / Thị Trấn Xanh/ là rất nguy hiểm, nhưng đối với DP-002 và Dạ Sở Kỳ thì cũng không hẳn là đáng sợ. DP-002 là robot quân sự đa năng, kỹ năng chiến đấu hay bất kỳ kỹ năng nào của nó cũng đạt mức thượng thừa. Nó dư sức bảo vệ Dạ Sở Kỳ an toàn tới /Thị Trấn Xanh/. Đó là chưa kể Dạ Sở Kỳ hiện tại cũng coi như là robot, nếu như không ngoài ý muốn cũng sẽ không có robot tấn công cô và DP-002. Cả hai hoàn toàn có khả năng đi qua con đường này, có điều như thế nào cũng không nói trước được.
Mà dù đi tàu tốc hành thì cũng không thể nhanh bằng tàu không gian, muốn tới /Thị Trấn Xanh/ cũng phải mất một tuần. Tình hình như thế nào DP-002 lẫn Dạ Sở Kỳ đều không biết, mất một tuần tới /Thị Trấn Xanh/ mà không mục tiêu thì có phần quá hồ đồ. DP-002 lại nhận lệnh là chăm sóc Dạ Sở Kỳ, nó không thể chối lệnh, nếu không sẽ tự kích động tự hủy. Số lần chối lệnh của nó chỉ có ba lần, nó lại không có lý do gì để chống lệnh. Theo lý mà nói, nó sẽ cản Dạ Sở Kỳ.
Nhưng nó cũng lo.
Lần đầu tiên DP-002 biết được cảm giác này. Nó không biết đây là cảm giác gì nên nó tò mò và thấp thỏm. Nó cũng không biết kiềm chế nữa. Nó chỉ biết dựa vào quyết định mà bộ não máy của nó cho là đúng nhất. Nhưng nó vẫn phân vân. Nó cần một câu trả lời cho lựa chọn của chính nó để ngừng bối rối.
DP-002 sau khi cân nhắc đúng sai thì quyết định không để Dạ Sở Kỳ đi. Dạ Sở Kỳ cũng biết mình có chút đường đột, cũng không phải nhất định phải đi. Chờ đợi thêm ít lâu, biết đâu đám Dạ Sở Hiên sáng hôm sau sẽ về!
Đèn nhấp nháy, nhưng không phải ánh sáng trắng mà là ánh sáng đỏ báo động. Dạ Sở Kỳ giật mình, vội đứng dậy. DP-002 hơi nhíu mày, lập tức rời đi. Dạ Sở Kỳ hiện tại không mạnh như nó. Cô vừa mới tỉnh lại năng lực không được tốt nên cô chỉ có thể chậm chạp rời khỏi phòng.
Có thể khiến cho cả căn nhà đều bật báo động thì chỉ có thể là ở tại phòng nghiên cứu có vấn đề lớn.
Mà quả thật là vậy.
DP-002 hoàn toàn không biết phải làm gì mà đứng trước hệ điều hành của NR-001. Bộ máy điều hành lớn như vậy cứ chập chờn ánh sáng đỏ báo hiệu. Trên màn hình những ô đỏ cảnh báo hiện lên liên tục. DP-002 đứng ngơ ngác bất động. Nó không được phép chạm vào bất cứ hệ điều hành nào cả, vì thế nên dù biết khắc phục lỗi nhưng nó cũng không thể làm gì được.
DP-002 vẫn xem NR-001 như người chị của mình. Mặc dù NR-001 không hiểu cảm xúc con người như nó, nhưng NR-001 vẫn là sinh ra trước nó. 50% máy móc của cả hai cấu tạo giống nhau, loại dầu cũng giống. DP-002 trước giờ vẫn luôn dành thiện cảm cho NR-001. Bây giờ thế nhưng...
Báo hỏng.
Hệ điều hành của NR-001 báo hỏng. Bộ máy của NR-001 bị virus điện tử xâm nhập, các liên kết cảm nhận hỏng hơn nửa. Mức độ toàn vẹn là 42%. Đây rõ ràng là tình trạng nguy hiểm. Nó cũng đại biểu cho tình trạng của đám người Dạ Sở Hiên. Có NR-001, sẽ không đời nào nhóm người Dạ Sở Hiên sẽ có vấn đề gì được. Giá trị vũ lực của NR-001 nằm ngang robot bảo vệ mà.
DP-002 lần đầu tiên trong đời không biết phải làm gì.
Nếu như lúc sáng đi cùng đám Dạ Sở Hiên là nó thì chắc sẽ không thế này. Giá trị vũ lực của nó rất cao, nó cũng không thua kém NR-001 bao nhiêu. Nếu là nó đi, vậy bây giờ kết quả sẽ khác...
DP-002 lại là lần đầu tiên cảm thấy nó cần phải có chính kiến thay vì cứ mãi nghe lệnh.
- DP-002.
DP-002 quay về phía cửa. Dạ Sở Kỳ vẫn đang mặc Ải Hoang Phế, nhưng bộ dáng không được tốt lắm. Cô vuốt lại mái tóc mềm mượt, bước vào.
- Có chuyện gì vậy?
NR-001 lúng túng lùi ra sau vài bước. Dạ Sở Kỳ bước tới vị trí của nó, nhìn vào hệ điều hành của NR-001. Cô nhíu mày. Cô không hiểu hết, nhưng cũng biết đại khái...
Đây....
DP-002 sực nhớ tới cái gì, nó quay đầu nhìn quanh tìm kiếm.
- Marine, làm gì đó đi! Marine!
Một đoạn kim loại quấn đầy dây dẫn vươn tới từ dưới đất. Dạ Sở Kỳ giật mình quay qua khi nó chạm vào chân cô. Cô nhìn theo đoạn kim loại, ở góc phòng một đống máy móc không biết là thứ gì nằm yên vị. Nhìn thì không ra hình dạng, nhưng lại có buộc nơ. Phía dưới mấy cái nơ hồng có một cái camera nhỏ xoay chuyển liên hồi.
Hình ảnh Marine của quá khứ chồng lên đống máy móc này. Mũi Dạ Sở Kỳ hơi cay. Cô thế nhưng quên mất Marine.
- Marine....
- Tiểu thư, thiếu gia ở /Thị Trấn Xanh/.
Dạ Sở Kỳ chớp chớp mắt ngăn nước mắt chảy xuống. Cô giữ mình đứng yên, bàn tay nhỏ nắm chặt khẽ run rẩy, mãi vẫn không biết rốt cuộc nên có phản ứng như thế nào. Marine với cô là một phần tử trong gia đình. Nó chăm sóc cô từ khi cô còn rất bé, so với Dạ Sở Hiên nó chẳng thua kém bao nhiêu. Trong mắt cô nó là người thân. Cô biết tình trạng của nó từ lần trở về sau khi hỗn loạn, nhưng đến tận bây giờ mới dám đối mặt với nó.
Trong lúc Dạ Sở Kỳ suy nghĩ hỗn loạn, đoạn kim loại từ người Marine đã bắt đầu sửa chữa hệ điều hành của NR-001. Khả năng sửa chữa của Marine vượt qua cả DP-002 và NR-001, nó hoàn toàn có thể khắc phục tất cả các lỗi của từ hệ điều hành của NR-001. Nhưng Marine cũng không được phép chạm vào hệ điều hành. DP-002 hoàn toàn không biết việc này.
***
*tg: Halo? Có ai đây không? Có thì các nàng vote hoặc cmt một tiếng cho ta biết đi. Ta cảm thấy ta tự viết tự đọc rồi huhuhu
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
139 chương
14 chương
155 chương
208 chương