Dạ Sở Kỳ rất sáng dạ, đầu óc cô có chút nhanh nhẹn phát hiện ra một điều. Cô im lặng chìm vào suy nghĩ.
Không phải trước giờ cô đều có thể dễ dàng điều khiển máy móc trong nhà sao? Lần này nói cô điều khiển bộ sạc của DP-002, có gì đáng ngạc nhiên? Nhưng mà quan trọng là trước giờ cô không để tâm, bây giờ cô mới chú ý. Cái này là khả năng duy chỉ cô mới có được!
Không phải bất luận là NR-001 hay DP-002 đều cần có sự cho phép mới làm được việc này sao? Dù có hack đi nữa, nó cũng rất tốn thời gian. Còn cô làm việc này đơn thuần chỉ dùng một tia suy nghĩ bất chợt!
Không cần biết vì sao lại như thế, hiện nay cô có khả năng đó!
Dạ Sở Kỳ có chút không tin tưởng lắm, nhíu mày. Cô nghĩ nghĩ, muốn DP-002 quay một vòng. Khiến cô kinh diễm chính là, DP-002 vậy mà thật sự là ngơ ngác ngác mà quay một vòng thật. Trong lúc DP-002 đang mộng bức nhìn như đồ ngốc, Dạ Sở Kỳ trong lòng cực kì vui vẻ.
Cô là một con robot đặc biệt thông minh đó nha!
Nếu như Dạ Sở Hiên biết cái suy nghĩ ngốc nghếch này của Dạ Sở Kỳ, thật sự sẽ muốn im lặng về phòng ngồi một góc vẽ hình tròn. Có phải cô bị điện giật cho ngốc không? Cô có siêu vi mạch, hơn nữa bẩm sinh đã rất sáng dạ đây.
Còn có, tận bây giờ mới biết còn cho bản thân thông minh?
Kỳ thật Dạ Sở Hiên cũng không biết Dạ Sở Kỳ có khả năng này. Anh chỉ là cho phép Dạ Sở Kỳ điều khiển mọi máy móc trong nhà, nhưng không phải cái nào cũng được. Tỷ như máy cao cấp như mấy bộ sạc của robot dạng android hay NR-001 và DP-002, tuyệt đối không có khả năng anh cho phép cô điều khiển.
Robot nhỏ ngu xuẩn Dạ Sở Kỳ vẫn còn đang đắc ý với phát hiện của mình, ngồi cười hì hì. Thật sự nhìn cô rất ngốc nghếch. Nếu không phải là một đống dây dẫn quanh người, còn có thiếu một cánh tay, cô nhất định giống một con nhóc ngây ngô đáng yêu.
Cũng may mắn Dạ Sở Kỳ không ngốc thật, ngồi đắc ý một hồi lại thôi. Nghiêm túc ngẫm nghĩ nha, cô cảm thấy cũng không có gì đáng tự hào. Nói không chừng chỉ là đồ nhà mình thì mình điều khiển được thôi. Ai bảo cô có siêu vi mạch?
À, lại nhắc siêu vi mạch đây. Không phải nó kết nối với một cái hệ điều hành sao? Cái hệ điều hành đó của cô nó ở đâu nhỉ? Không phải hôm nọ cô còn thấy nó à?
Dạ Sở Kỳ nhìn quanh phòng nghiên cứu rộng lớn, sau đó liền phát hiện không có. Một bộ phía bên phải, ngay phía sau bộ sạc của DP-002. Nó có hai chữ DP nên chắc chắn là hệ điều hành của DP-002. Còn một bộ cùng bộ đó tương tự, phía sau NR-001, có chữ NR. Tức là trước mặt cô có hai cái hệ điều hành, nhưng là của NR-001 và DP-002. Hơn nữa thậm chí là hệ điều hành của Marine cũng không thấy. Phòng nghiên cứu rộng như thế, nhưng thật sự chỉ có hai cái hệ điều hành!
Thật ra Dạ Sở Kỳ cũng ngốc ngốc không nghĩ tới việc chỗ cô ngồi chính là ở giữa phòng nghiên cứu, đồng nghĩa cô còn chưa có nhìn ra phía sau bộ sạc của cô...
Dạ Sở Kỳ đang buồn phiền việc hệ điều hành của mình biến mất, ngồi rầu rĩ. Cô dựa lưng vào phía sau, dây dẫn hơi động cũng không có ảnh hưởng gì. Cô thầm nghĩ vì sao dây dẫn không mềm một chút, cô dựa một chút thôi cũng không thấy êm ái được. Cô thật nhớ cái giường còn có gối và thú nhồi bông mềm mại của cô....
- Robot ngốc! Đều tại các người đó huhu... - Hại cô không ôm gối ngủ được!
DP-002 bày tỏ bản thân bất lực. Chủ nhân, ngài hiện tại là bán robot đây, mắng chửi ai chứ? Có thể đừng vơ đũa cả nắm không? Tôi là robot đã cứu ngài đó, phạm vi mắng chửi có thể bỏ tôi ra không?
Trong cái đầu nhỏ máy móc của DP-002 mặc dù đang đấu tranh kháng cự, nhưng ngoài mặt vẫn không có làm gì. Nó vẫn còn tiếp tục bận rộn mộng bức vì sao mình mất kết nối sạc, còn phải xoay người một vòng. Hơn nữa còn là, nó còn phải đứng đến bao giờ đây?
Nó tìm ai hỏi giờ hả?
Dạ Sở Kỳ còn đang phàn nàn, mới chú ý DP-002 đứng ngơ ngác. Lúc này cô mới nhớ ra là cô bắt người ta đứng đó. Thế là cô liền đem suy nghĩ trực tiếp vứt ra ngoài, cũng không sai bảo DP-002 làm gì. Đứng ngơ ngác một hồi nó mới tự nối sạc lại, ngồi xuống.
- DP-002, cô sạc được bao nhiêu phần trăm rồi?
- 82%
- Ồ? Tôi thì 0% này. Lạ thật ấy...
À? 0%? Sao bây giờ cô mới để ý nhỉ?
- Á? Sao một phần trăm cũng không có vậy?
DP-002 cảm thấy, đi đâu tìm ra con robot thứ hai ngốc như thế này đây?
Chỉ có thể là vị chủ nhân nhỏ này của nó thôi....
Dạ Sở Kỳ ngốc ngốc gặm nhẹ dây dẫn, buồn rầu dựa vào dây dẫn. Oa, cô muốn tay, muốn kem, muốn gối, muốn thú nhồi bông!
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
74 chương
43 chương
82 chương
25 chương
9 chương
25 chương
9 chương
8 chương