Xuyên đến là để tìm chết

Chương 16 : đưa về.

Ting một cái, đèn tín hiệu từ xanh đã chuyển sang đỏ, xe cộ bên đường ùn ùn dừng lại. Quần tây đen ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, bước đi dù gấp gáp nhưng không mất đi sự cân bằng, đẹp mắt như đi trên long vũ, nhẹ nhàng muốn vụt mất. Tân Hoạt suy nghĩ, năm nay khắc mình nhất, xui xẻo nhất có lẽ là ‘con hẻm’. “Có muốn hay không cùng bọn anh chơi đùa?” Tân Hoạt nhìn đám thanh niên chặn lấy đường đi của mình. Cảm thán, mỗi lần đi đường tối liền gặp côn đồ. Tiểu thuyết hết chuyện chơi rồi à? Tân Hoạt mím môi, cố kiềm chế nụ cười của mình, nếu có thể cô thật muốn lăn ra đất mà cười. Trêu chọc ai thì trêu chọc, lại đi trêu chọc chị đây, đúng là điên mà. Nhìn bọn du côn đứng ngay cây cột, ánh đèn lờ mờ khuất trong căn hẻm, bóng tối bao trùm, mặt trăng tròn trĩnh đứng yên trên đỉnh đầu, ánh sáng nhạt của mặt trăng phụ họa thêm cho ánh đèn, thoáng chốc trong cái hẻm nhỏ như được chiếu sáng. Nhìn đám người đang chen chúc trong con hẻm, Tân Hoạt chợt nhớ đến một chuyện cách đây không lâu, lại nhìn bọn du côn một lần nữa. Không khỏi cảm thản, nhớ đến lúc trước Hàn Yên Yên bị chặn đường toàn là những nam sinh đẹp trai nha, vì cái gì đến cô lại thành ra như vậy. Một loạt tên bặm trợn đứng ngay phía trước mặt, tóc xanh, tóc đỏ, tóc vàng… bảy sắc màu thật chói mắt, gương mặt hơi tệ nếu không muốn nói là xấu xí. Tức giận, cô thật sự tức giận. Số phận con người đúng là không giống nhau, nếu bọn chúng là những nam sinh đẹp trai kia, Tân Hoạt chủ trương sẽ tự động dâng mình, nhưng sự thật bao giờ cũng tồi tệ hơn mộng tưởng, những gương mặt xấu đến không nhìn nỗi này là cái gì đây. Nói thật lòng Tân Hoạt không phải là có ý khinh người có nhan sắc xấu, chỉ là xấu thì thôi đi tu tập cho nội tâm đẹp một xíu còn có thể bù trừ, nhìn những người này mà xem, lớn lên trông đã xấu còn học người ta làm người xấu, làm du côn. Xem ra cô không thể nào không dạy dỗ lại bọn chúng, đưa bọn chúng cải tà quy chính, đưa về chính đạo. Tân Hoạt tự nhận thấy ngay lúc này đây có ánh hào quang thánh thiện toát ra từ người cô, cô thấy mình còn sáng hơn cả sao trên trời nữa ấy! Nghĩ đi nghĩ lại xem, bản thân cô mang trên mình hào quang sáng chói, cô tự thấy bản thân không thua kém gì ai đâu, phải nói cô đã bỏ xa người khác những mấy con đường rồi đó. Nói xem, sau này ai được kết hôn với cô, còn không phải tu chín mười kiếp mới được sao? Hoàn mỹ như Tân Hoạt, gả cho người khác còn thấy uổng phí cơ đấy. Cái mái tóc được cột cao của Tân Hoạt lay động, cô nghiêng đầu một cái nhìn bọn chúng, tóc cô cũng theo đó mà chuyển động theo, nhìn qua giống hệt đuôi ngựa vẫy vẫy, hơi buồn cười. Con ngươi to tròn đen láy ngắm nhìn đám người phía trước đầy thâm sâu, trong mắt chứa ý tha thứ đan xen tội nghiệp ngập tràn. Bọn du côn nhìn sắc mặt Tân Hoạt thay đổi, không có tí ti gì sợ hãi chúng càng nghi hoặc hơn. Ánh mắt của cô như bề trên nhìn thấy những sinh vật bị vứt bỏ đầy đáng thương. Bọn họ đồng loạt suy nghĩ: “Cô gái này… Có bệnh!!!” Bọn chúng còn đang ở trong lòng ngẫm lại không biết có nên tiếp tục loại chuyện này hay không. Bây giờ, bây giờ rút lui còn kịp không? “Ha ha… nhóc con, chị đây sẽ đưa các em về đường chính đạo.” Tân Hoạt hiên ngang chân dẫm lên mặt đất, trong suy nghĩ đã biến hóa bay đến tận mây xanh không kịp trở về. “Em gái, đi với bọn anh, bọn anh sẽ cho em lên đỉnh.” Bọn côn đồ cắn răng, quyết định bước tiếp con đường mình đã chọn, mặc dù con đường này hình như trải đầy không phải là hoa hồng. Một tên không sợ chết cợt nhã nói, giọng nói lưu manh đó không lẫn đi đâu được, nhưng là không có khí chất. Lưu manh không có khí chất, thật đáng buồn. “Nhiều người như vậy, nếu tôi chỉ lên đỉnh một lần sợ là các anh không được rồi?” Tân Hoạt liếc mắt nhìn người vừa mới phát ra âm thanh, vặn nói ngược lại, “Bất quá, các anh cũng không có cái may mắn đó.” Cô lắc lắc đầu, hai tay cũng nâng nâng lên tỏ vẻ bất đắc dĩ, bỉu môi khinh thường. “Mày…” Một tên ở phía sau tức giận chỉ thẳng vào mặt cô, quát lớn, côn đồ nói chuyện không thể quá ba câu tri thức, định xông tới đã bị mấy người ở cạnh ngăn lại, “Đại ca?” hắn mếu máo gọi tên vừa chặn hắn lại, không hiểu vì sao lại không để cho hắn tiến lên, hắn thật muốn giày vò người đàn bà kia để xem còn có thể nói chuyện phách lối như thế nữa không. “Khẩu khí thật lớn, tao rất thích. Không được làm bị thương. Bắt lại cho tao.” Người đàn ông được xưng là đại ca đứng ở một bên quát lớn với mấy tên đàn em tỏ vẻ muốn xông lên, mắt thâm thúy nhìn cô, dâm tà “Tao thật sự muốn xem xem cái may mắn này có hay là không!” “Tân Hoạt, em có ở đó không?” Từ phía ánh sáng lớn ở ngoài mặt đường xe chạy đông đúc, một âm thanh trầm thấp đặc biệt truyền đến, dò hỏi. Tiếng nói trầm bỗng vô thường cắt đứt cuộc nói chuyện chán ngắt. Chẳng lâu sau Tiêu Ngôn từ đường lớn đã xuất hiện trong con hẻm, hắn cất bước đi đến gần bên cô, mỗi bước đi càng thêm vững chãi, khuôn mặt đẹp trai quyến rũ chết người, môi mỏng hơi mím lại, mái tóc cắt gọn của hắn phủ xuống, che đi đôi mắt không có cảm xúc. Dù hắn đi rất nhanh, gấp gáp cũng không mất đi phong độ. Đẹp trai muốn chết. Đó là nội tâm của cô đang gào thét. Từ giây phút này cô càng khẳng định bản thân mắc bệnh nhan khống. Thấy mấy gương mặt đẹp trai này thật muốn ôm hôn, dụ dụ dỗ dỗ làm chuyện đồi trụy. Trái tim bé bỏng thực dễ xiêu lòng vì những người có nhan sắc. Đấy đấy, nếu khuôn mặt đẹp đẽ như thế làm du côn đi, có mấy ai có thể cự tuyệt được cơ chứ. Mau đến bắt em đi... Tân Hoạt nhìn người đàn ông anh tuấn đang đi đến, càng lúc càng gần mình, nội tâm sung sướng căng tràn, hai mắt muốn cười cũng sắp híp thành đường cong, sực nhớ ra những người bị mình bỏ quên khuất sau đầu lại giở giọng đổi ý, cất giọng cản trở: “Đừng đến gần.” Mấy người này cô xử lí được, không thể để “thiên sứ” nhiễm bụi trần được, bị thương gương mặt đẹp trai đó thì thật sự rất không tốt. Hắn thì cô không biết, chứ trái tim bé nhỏ của cô không chịu đả kích nỗi. Tiêu Ngôn nghe thấy tiếng cô, đi đến càng nhanh, lo nghĩ Tân Hoạt đang sợ hãi, cũng muốn trấn an cô: “Không sao, anh bảo vệ em.” Tân Hoạt liền muốn cất giọng từ chối, bảo rằng mình không bị làm sao, không có việc gì, khuyên hắn ta đừng đến gần, còn chưa kịp hé răng đã bị tiếng cười cợt hoang dã của tên đại ca cắt ngang, người đàn ông trên gương mặt có một vết sẹo lớn, khi hắn cười vết sẹo run run nhăn nheo lại trông thật đáng sợ, hắn ta oang oang nói: “Á à, anh hùng cứu mỹ nhân à, tao khuyên mày mau lăn đi đi, đừng để lúc bị đánh rồi kêu cha gọi mẹ, mất mặt với người đẹp.” Ánh mắt lạnh lùng đặc thù của Tiêu Ngôn phóng tới, con ngươi đen láy sâu thẳm của hắn như chứa băng, nhìn tên đại ca cầm đầu không chút cảm xúc, không biết là ánh mắt của hắn vốn như vậy, hay hắn đang tức giận, chỉ thấy tròng mắt đảo đảo, đáy mắt càng lạnh nhạt hơn rất nhiều. Tay hắn nắm lấy cổ tay cô, trái ngược với nhiệt độ nơi đáy mắt, lòng bàn tay ấm áp của hắn bao bọc lấy da thịt mềm mại của cô, hắn nắm chặt cổ tay cô, muốn đem cả người cô vòng ra phía sau hắn. Tiêu Ngôn lười phải nói lại với đám người kia, anh vốn dĩ lạnh nhạt, một khi không hứng thú thì rất lười phải để ý, đám nhãi con chưa dứt sữa này thì càng không phải nói, không đáng để anh quan tâm. Khi anh miệt mài với súng đạn, còn chưa biết bọn chúng ở xó nào bú sữa mẹ đâu. Tân Hoạt lách người, vùng tay ra khỏi hắn, thoắt cái đã đứng trước mặt hắn. Tiêu Ngôn giật mình, vì hắn cao hơn cô rất nhiều, dưới ánh đèn lóe sáng màu vàng nhạt, hắn cúi thấp đầu nhìn cô, vẻ kinh ngạc vẫn chưa kịp thu hồi. Gương mặt đẹp trai lạnh lùng tự dưng bị hoảng hốt có chút buồn cười. “Đừng có ngây ngốc ở đó, lui về xa một chút né xa chỗ này, đừng để bản thân bị thương. Tôi bảo vệ anh.” Nếu anh bị thương gương mặt tuấn tú đó, tôi sẽ rất đau lòng. Câu nói này Tân Hoạt không dám nói ra, sợ dọa Tiêu Ngôn ngốc luôn thì khổ. Tiêu Ngôn cảm thán trong lòng: Câu nói đó nên để anh nói mới đúng. Đừng có mà giành thoại của anh được không? Hắn thật sự không biết đầu cô gái ngốc này làm bằng gì? Sao suy nghĩ cứ như khúc gỗ thế, tình huống như này phải để đàn ông ra tay dẹp loạn, ra dáng anh hùng được chưa, chứ không phải để phụ nữ bảo vệ. Còn gì là mặt mũi đàn ông của hắn nữa, để người ngoài biết thì hắn phải giấu mặt đi đâu? Đem Tiêu Ngôn đẩy về phía sau mặc kệ ánh mắt dèm pha của bao người, cái bóng lưng nhỏ bé của cô phủ lên nền đất cứng cỏi muốn che đi hắn, chỉ là không che hết bao nhiêu, cái con người cao nghều nghệu vẫn ló mặt ra bên ngoài. Cô ngóc đầu ngước nhìn đám người kia phách lối, đôi tay giơ giơ trên không trung gập lại một nửa, lòng bàn tay hướng lên, cử động ngoắc ngoắc. “Có ngon thì lao vào kiếm ăn!” Để chị bắt nào… Hừ, một tiếng lớn. Đám người kia đồng thanh đồng thủ, tức giận la làng, bọn chúng không còn nhân nhượng gì nữa, không thèm quan tâm lời đại ca đã nói lúc trước nữa, đồng loạt chạy ào về phía cô. Dường như bị kích thích như vậy đã đả kích lòng tự trọng đàn ông của chúng, một loạt tiếng động mạnh mẽ vang dội, tiếng bước chân rầm rầm trong không gian nhỏ hẹp, dậm thật mạnh như trút đi cơn bực tức của bọn chúng, không ai chần chờ lao về phía cô, muốn thu phục cô ở dưới chân xem người phụ nữ kia có còn dám phách lối với bọn chúng nữa hay không. Tiêu Ngôn thẩn người, lần đầu tiên hắn thấy mọi chuyện có vẻ đã vượt quá xa suy nghĩ của mình. Chớp mắt bóng dáng bé nhỏ đã bị bao vây, trong lòng ngạc nhiên đến nỗi phản ứng của hắn cũng chậm đi một nhịp. Nếu không phải đám người không nhắm vào hắn, sợ lúc này hắn đã nằm ở nền đất lạnh chôn trong sáu tấm gỗ mục. Nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại phản xạ của mình, ngay lúc hắn định lao vào bảo vệ cô thì “A” một tiếng, tên côn đồ vừa định nắm tóc của cô đã ngã khụy xuống hét lên đau đớn, cô đứng đó như một nữ vương hùng dũng, không chút khó khăn. Thân người nhỏ bé của cô trở nên như có lợi thế, nhanh nhẹn vọt qua vọt lại giữa đám côn đồ kia, hết đấm, đá, tát, nắm tóc… ra chiêu không có quy luật nào, thích thì cứ đấm, thích thì lại đá, làm cho bọn chúng trở tay không được, chớp mắt đã nằm dưới chân của cô, còn bị cô đạp xuống mấy phát không thương tiếc, gương mặt không mấy đặc sắc của chúng bây giờ càng thậm tệ hơn, tay chân đầy rẫy vết máu bê bết, khó nhìn. Tân Hoạt sảng khoái phủi tay cùng quần áo, cười mãn nguyện, lâu lắm rồi cô chưa được đánh nhau sảng khoái như vậy. Nhớ đến lúc trước bị mấy tập đoàn lớn cho vệ sĩ đồ sát mình, cô mất mặt chạy bán sống bán chết lâu như vậy, làm gì có cơ hội ra tay đánh trả. Rùng mình nghĩ đến ánh mắt ăn tươi nuốt sống mình của bọn họ thật đáng sợ. Không phải là cô đánh không lại, mà là bọn họ quá đông, vệ sĩ là gì cơ chứ, còn không phải được huấn luyện gần như quân đội cơ à, có ngu mới một mình đánh trả, cô còn muốn sống thật lâu cơ đấy. Mặc dù Tân Hoạt không nhớ là có bao nhiêu người rượt mình, nhưng là với số tiền đó, chắc chắn không ít người đâu. Tân Hoạt thẳng lưng, đi đến bên cạnh hắn, môi anh đào vẽ thành một vòng cong, dịu dàng cười với hắn, “Có bị thương không?” Nhận được cái lắc đầu, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Đúng vậy, gương mặt đẹp trai này không thể bị thương được. Tiêu Ngôn mím môi, hắn không muốn nói cho cô biết, lòng tự trọng đàn ông của hắn cũng bị đả kích. Hắn không muốn nói lời nào ngay lúc này. Không lẽ cô nghĩ hắn là búp bê giấy, không biết đánh nhau sao? Tích tắc, tích tắc, trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh, cái đồng hồ của cô chỉ đúng vạch kêu lên. Thời gian đúng mười một giờ đêm, cô không khỏi ai oán. Sáng nay cô đến trung tâm thương mại, xe hơi của cô bị hư hỏng gì đấy, cô gửi nó ở hãng xe, chỉ là hiện giờ hãng xe kia đã đóng cửa, Tân Hoạt vốn là muốn đến đó nhanh một chút đón em xe yêu dấu của mình về, ai ngờ lại gặp chuyện xúi quẩy như vậy trễ giờ đi đón em nó. Xe yêu dấu, đợi chị đến đón em nhé. Em phải kiên cường lên, mạnh mẽ lên đấy, rất nhớ em. Tân Hoạt bi thương thống khổ thành một đoàn làm cho Tiêu Ngôn không khỏi lo lắng, sợ cô lại bị thương ở đâu, rõ ràng lúc nãy hắn đã chăm chỉ quan sát cô không rời một giây, còn không dám chớp mắt sợ bản thân bỏ lỡ cái gì, căng mắt khiến cho mắt hắn bây giờ có chút đau đớn, mà tại sao hắn lại không phát hiện cô bị người nào đánh trúng. Là ai? Hắn nhìn một đám thanh niên vẫn nằm trên mặt đất một lúc lâu không nhúc nhích nỗi, đang suy nghĩ xem nên dùng hình thức nào lăng trì xử tử bọn chúng. “Bị thương ở đâu sao?” Tiêu Ngôn nắm lấy tay cô, cảm xúc non mịn mát lạnh từ da thịt truyền đến đầu ngón tay hắn, tim hắn nhảy nhanh một trận loạn xạ, hành động vì đó mà dịu dàng hơn hẳn. “Không có.” Tân Hoạt cau mày nói, định rút tay ra thì hắn đã nắm chặt hơn, trừng mắt nhìn hắn muốn diễu võ giương oai, chuẩn bị xù lông nhím lại nhìn thấy khuôn mặt điêu khắc cỗ tức giận như bị xì hơi, tiêu biến. Không được rồi, từ lúc nào cô lại không có ý chí như vậy? “Xe tôi bị hư, gửi ở hãng phía trước, bây giờ đã quá giờ lấy xe về rồi.” “À, không lấy được xe về.” Vậy là không có bị thương, hắn nói tiếp: “Thế anh đưa em về nhé?” Tiêu Ngôn nghiêng người ở một bên, thở phào cười cười nhìn cô. “Được.” Tân Hoạt không có chần chừ hào sảng đáp. Có xe đưa về miễn phí, có ngu mới không đi. Bất quá cũng không được tính là hắn đưa cô về. Trên chiếc xe hơi bốn chỗ đen bóng, tài xế trong xe chăm chăm nhìn về phía trước, xe rẻ vào một con đường của ngoại ô, chậm rì rì chạy rất lâu. Không khí ấm áp từ điều hòa phả ra khiến cô nhẹ nhõm. Tân Hoạt ngồi ở ghế sau không khách khí mà dựa toàn lưng vào ghế, nghỉ ngơi một chút. Tiêu Ngôn ngồi bên cạnh cô, hai mắt híp lại. Tiêu Ngôn bóp bóp giữa trán, mệt mỏi vươn mình, lười biếng từ từ nhắm mắt, đầu óc căng thẳng thật lâu chưa được thư giãn như được đình công thở phào, chẳng mấy chốc cả người hắn đã gật gù, cái đầu đen cúi lên cúi xuống theo tiết tấu xe như gà đang mổ thóc trông thật buồn cười, hắn theo thói quen với tay trong không trung, đôi tay chạm thấy thứ ấm áp liền ôm chầm lấy, đặt trọn cô vào trong ngực, hai mắt vẫn nhắm nghiền bộ dạng ngủ thật sâu sau thời gian mệt mỏi trì trệ. Tân Hoạt hốt hoảng ngước lên nhìn hắn đầy phòng bị, hai mắt hắn nhắm chặt, hàng lông mi cong dài run run, đôi lông mày rậm của hắn khi ngủ cũng không yên ổn, cau lại một đoàn, mũi cao chậm rãi hít thở, ngủ không được ngon giấc lắm. Nhìn thấy bộ dạng ngon mắt khiến bệnh nhan khống của cô trỗi dậy muốn đưa tay lên sờ gương mặt hoàn mĩ này. Vì Tân Hoạt ngẩng mặt lên nên hơi thở của hắn đều phả vào mặt cô, hơi thở ấm áp lượn vòng vòng làm cho mặt của Tân Hoạt cũng đỏ lên chóng mặt, ngửi được mùi rượu thoang thoảng ở trên người hắn. Thì ra là uống rượu. Tân Hoạt muốn lấy tay sờ mặt hắn, ở trong lòng hắn giãy nãy, lại bị hắn một trận áp đảo ôm chặt hơn nữa, nỉ non: “Ưm, gối ôm nhỏ, ngoan ngoãn để anh ôm nào, đừng nhúc nhích…” Là mơ ngủ sao? Tân Hoạt nghi hoặc, gối ôm làm sao lại nhúc nhích được, còn nữa cô không phải là gối ôm nha, người này cư nhiên nhận lầm cô thành gối ôm của hắn. Hơn nữa lớn đến chừng này rồi hắn đi ngủ còn phải ôm gối ôm mới ngủ được sao? Thật nhìn không ra, băng lãnh gì gì đó đúng là bị phá hủy hình tượng. Tài xế lái xe tay như bị trúng gió, tay lái của hắn chệch đi một xíu. Nhìn vào gương chiếu hậu, thấy diêm vương nhà mình đang có bộ mặt dịu dàng ôm cô gái trong lòng ngực, hắn càng thêm hoang mang và sợ hãi. Theo hắn nhớ, diêm vương kia là ngàn chén không say, không thể say rượu mà ngủ gật, dù là công việc mệt mỏi diêm vương kia cũng không thể nào không phòng bị người ngoài mà đi ngủ, cũng không thể nhận nhầm cô gái đó là gối ôm được, diêm vương kia ngủ quy củ như vậy, trước hắn từng thấy người giúp việc giặt gra giường của diêm vương nhiều lần, rõ ràng không có vỏ gối ôm. Phát hiện ra được ý đồ của diêm vương, trong lòng người tài xế càng thêm run rẩy. Là, là, là sắp đặt hết sao? Tài xế vừa định mở miệng nói cái gì đó, hắn bỗng dưng cảm thấy được tính mạng mình đang bị đe dọa, ngàn cân treo sợi tóc, nhìn qua gương chiếu hậu lần nữa, xác định diêm vương nhà mình đang nhắm chặt đôi mắt mới an lòng đôi chút. Tại sao hắn lại có cảm giác như diêm vương vừa nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh như băng, vừa muốn hắn câm miệng nhỉ? Lời vừa đưa tới cửa miệng của hắn cũng vì sự uy hiếp vô hình này mà “uy” một tiếng nuốt ngược trở vào trong. Ảo giác sao?