Xuyên đến là để tìm chết
Chương 17 : Cướp (1).
Tân Hoạt ngồi trong quán cà phê cổ điển.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo voan mỏng cổ chữ V màu trắng, ngay phần eo áo voan rút dây cột chặt lấy phần eo nhỏ nhắn tinh tế, tay áo hơi xòe ra lộ ra da thịt trắng nõn, quần jean màu xanh ôm sát vẽ nên đường cong của cô. Mái tóc dài được uốn giả gợn sóng xoăn nhẹ vén qua sau tai, đôi môi anh đào phủ một lớp son mỏng đỏ rực căng đầy khêu gợi, tô thắm thêm thần sắc quyến rũ.
Tân Hoạt nâng mắt to tròn trong suốt của mình chung quy ra ngoài cửa kính, quán cà phê được xây dựng theo hướng hơi cổ điển, bao bọc những mặt kính thủy tinh sang trọng, gần quầy pha chế có một tủ gỗ chứa trọn những loại cà phê nhập khẩu, lát đát phía dưới chỉ còn vài chai rượu đắt tiền để làm cocktail, bên trong bố trí những cái bục gỗ màu trắng thoạt nhìn giống gốm sứ hình hộp chữ nhật, mặt trên đặt những chậu sứ nhỏ để trang trí, có chậu xương rồng, hoa cúc nhỏ màu tím màu trắng, chậu nha đam mini, chậu đỗ quyên mini,... các chậu cây này cũng được thiết kế theo điểm đặt biệt, chậu được làm từ thủy tinh trong suốt, ở giữa là trồng cây, bề ngoài chừa một khoảng trống nhỏ, thả vào mấy con cá cảnh nhỏ đủ màu sắc bơi lượn bên trong, cũng không biết rằng ai thiết kế thứ quái dị này nhưng nhìn trông mới lạ, tạo thêm điểm nhấn đặc biệt cho quán, xen kẽ mấy bục gỗ trắng là các bàn gỗ kiểu tròn dành cho khách ngồi, bên trên trần nhà gắn đầy đèn chum pha lê rũ xuống, nối tiếp nhau màu sắc theo gam màu lạnh. Quán làm ăn khá được, đối diện công ty, ngân hàng, trường học, khu mua sắm người ra kẻ vào nườm nượp.
Ở cửa quán cà phê treo mấy cái chuông gió, mỗi lần có khách đi vào gió từ bên ngoài sẽ làm cho chuông gió đung đưa “leng keng” lên nghe rất vui tai, phá tan khung cảnh đè nén gò bó. Gió đung đưa thổi mang theo cái lạnh hòa vào ấm áp bên trong của quán, tạo nên nhịp điệu hòa hợp.
Bên ngoài cửa quán, đối diện là ngân hàng lớn người người qua lại nhộn nhịp, âm thanh công trình thi công cạnh bên ngân hàng lại phiền toái “rè rè” của máy móc chưa từng ngừng lại.
Tân Hoạt đưa tay nhìn đồng hồ, cổ tay nhỏ nhắn khung xương tinh xảo được cái đồng hồ mảnh dán chặt. Thấy giờ hẹn còn cách xa, cô than vãn ở trong lòng, mắng bản thân rảnh rỗi đến sớm.
“Còn mười phút nữa…”
Khói trắng lờn vờn trên thành ly cà phê nhỏ, màu sắc cà phê tối sẫm hơi nóng bốc lên hương vị cà phê cũng theo không khí bay bỗng, hạt cà phê nguyên chất thơm ngát trong khắp phòng. Ngón tay Tân Hoạt quét quét miệng ly, đầu ngón tay sạch sẽ không bụi bẩn làm cô an tâm, nâng ly nhấp một ngụm nhỏ, vị đắng nguyên chất của cà phê hòa lẫn vị đường ngòn ngọt tan ra lan truyền trong miệng, khiến cô thỏa mãn.
Tân Hoạt lẩm bẩm tự nói chuyện một mình giết thời gian. Điện thoại của cô rung liên hồi, là thông báo tin nhắn liên tục kêu vang, Tân Hoạt mặc niệm bỏ ngoài tai âm thanh phiền phức đó. Từ lúc cô quay về đại học A không biết tại sao mấy tên nam sinh đáng ghét lại có được số điện thoại của cô, ngày nào cũng nhắn tin đến phiền não, chủ đề không có gì đặc biệt hỏi về thời tiết, tâm trạng, kêu cô ăn cơm, thức dậy, đi ngủ… Tân Hoạt bỗng cảm thấy mình như là mướn thêm được nhiều bảo mẫu mới vậy.
Cô thấy rất hối hận khi chọn đến quán cà phê này, cứ nghĩ nó cổ điển sẽ được yên tĩnh, nào ngờ từ lúc cô ngồi ở đây đã có rất nhiều người đến làm phiền, phá vỡ sự bình yên vốn có.
Trách bản thân mình đến quá sớm, bằng không cũng sẽ không gánh chịu cái phiền phức này.
Mà cũng không thể nói những người ở đây được, đơn độc một mỹ nữ ngồi lướt điện thoại, không gian tuyệt mỹ, bọn họ cầm lòng không được mới xông lên, ai cũng ôm giấc mộng có được mỹ nữ, canh giữ ở đây đã lâu cũng không thấy ai ngồi cạnh mỹ nữ, họ suy đoán mỹ nữ còn độc thân rồi nên mới gan dạ mà tìm đến. Ai biết được mỹ nữ cũng không dịu hiền như vậy, cả người đầy gai.
Họ chỉ vừa mới: “Xin chào!”
Thì mỹ nữ từ từ ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen láy chán ghét, môi mỏng lạnh lùng: “Cút.”
Đúng là phá nát trái tim thiếu nam bọn họ mà. Bất quá ăn không được đành ngắm, thủy chung ngồi ở quán ngắm nhìn mỹ nữ lạnh lùng thuần khiết.
“Leng keng…” Lần thứ rất nhiều chuông gió đung đưa, từ cửa quán một thân tây trang đen tuyền ôm lấy cơ thể, mái tóc cắt ngắn gọn gàng rũ trên gương mặt đẹp trai, người đàn ông từ ngoài cửa chậm rãi bước vào.
Thiếu nam, thiếu nữ trong quán không ngừng gào thét… Hôm nay bọn họ ra đường đúng là có vận may, cư nhiên ở trong quán gặp được nam thần cùng mỹ nữ băng lãnh. Thỏa mãn con mắt của thường dân bọn họ. Mọi người không hẹn mà nhìn về phía nam thần đang từng bước đơn độc vào trong quán, bọn họ muốn nhìn xem nam thần là đi đến chỗ nào.
“Xin lỗi, em đến lâu chưa?” Hắn đi đến bên bàn của mỹ nữ, thản nhiên ngồi xuống, giọng nói âm trầm nhìn người con gái đang rũ mi thờ ơ với mọi người.
Trong quán truyền đến một loạt xôn xao, nam thần mỹ nữ lại ngồi cùng nhau, quả nhiên là trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa, bảo sao mỹ nữ lạnh lùng với mấy người trước như vậy, là bởi vì có nam thần rồi mấy người trước còn xem vào mắt hay sao? Chỉ là có một số người không biết điều như vậy, không tin tưởng sự thật, nghĩ người đàn ông kia cũng có mục đích như bọn họ muốn làm quen mỹ nữ, vui sướng chờ nam thần bị mỹ nữ bỏ qua.
Tân Hoạt nhìn người đàn ông đẹp mắt vừa ngồi xuống cuối cùng cũng mở miệng, đem “lời hay ý đẹp” vừa định thốt ra nuốt ngược trở lại, nhả ra hai chữ: “Rất lâu.”
Thu lại cảm xúc chán ghét ở trong mắt, xém tý nữa là cô mở miệng mắng người. Tân Hoạt còn tưởng tên nào gan dạ lại đến làm phiền cô đấy.
Tiêu Ngôn cười cười: “Anh cũng không biết em đến sớm như thế. Muốn nhìn thấy anh nhiều hơn sao?”
“Xùy, tôi cũng không ngờ anh đến trễ như vậy, không muốn thấy mặt tôi sao?” Tân Hoạt bỉu môi, xùy hắn, phản bác lại lời nói giễu cợt ghẹo người của Tiêu Ngôn.
Hắn ngả ngớn đem đồng hồ trong tay ra nhìn, ngón tay vô thức mân mê trên mặt đồng hồ gõ gõ mấy cái: “Em hẹn anh chín giờ, bây giờ mới có tám giờ năm mươi lăm phút anh đã đến. Làm sao được xem là trễ hẹn?”
Tiêu Ngôn vừa dứt lời, người phục vụ của quán đã từ phía sau đi đến trên tay cầm thực đơn nước uống, cắt đứt không gian riêng của hai người. Hắn nhíu mày tùy ý chọn một món trong menu, đợi chờ người phục vụ đi mới nói tiếp: “Anh cũng muốn đến sớm ngắm em nhiều hơn năm phút, chỉ là công ty có hơi nhiều việc nhất thời không thu xếp được, còn em đến sớm như vậy anh đành hiểu là muốn nhìn thấy anh nhiều hơn, hửm…”
“Bớt nói nhảm.” Tân Hoạt xua xua tay, không chút lịch sự cắt ngang lời nói luyên thuyên của hắn, “Dự án tôi nói thế nào rồi?” Nghiêm túc nói vào công việc chính hôm nay cô hẹn hắn.
Cô tìm thấy một dự án tốt, không có cách nào triển khai, muốn hợp tác với công ty hắn một chút. Nghe Triệu Manh Manh nói công ty của hắn không nhỏ, dù sao cũng là người quen, cô quyết định đem số tiền còn lại đặt vào dự án này, dù sao cũng là người của Triệu gia đứng ra bảo đảm, phú nhị đại cũng không tham chút tiền của cô. Kiếm lợi cũng dễ, tin rằng một người cao cao tại thượng như hắn sẽ không để ý chút tiền nhỏ này.
“Vừa mới nói qua, làm sao nhanh vậy được.” Tiêu Ngôn quen thói gõ gõ mặt bàn chăm chú nhìn Tân Hoạt lại nói.
“Chỉ là hôm nay em rất đẹp.”
Một câu nói thuần túy, thuận lợi làm cho hai má Tân Hoạt đỏ lên.
Tân Hoạt ngơ ngác, chưa kịp phòng bị đã tiếp thu lời khen ngợi trên môi hắn. Giọng nói trầm thấp của hắn như sợi lông vũ từ từ chạm nhẹ vào tim, khiến nó run rẩy, sắc mặt đỏ hồng. Điên thật rồi, tự dưng cô lại ngượng ngùng.
“Đừng có nói lời nhảm nhí…” Ngữ khí của cô cũng vì thẹn mà yếu ớt đi hẳn.
“Là để anh nhìn em nhiều hơn sao?” Tiêu Ngôn bỏ ngoài tai lời nói của cô, cười cười nói, tiếp tục sự nghiệp tán tỉnh của mình.
“Anh bị điên à, đừng có mà đảo lộn trắng đen, ngu ngốc, thần kinh, biến thái…” Tân Hoạt tức giận mắng, không biết là vì tức giận hay thẹn thùng mà hai gò má ửng hồng một mảng. Người mặt dày đến như vậy là lần đầu tiên cô thấy được.
Tiêu Ngôn cảm thấy mình đúng là bị điên, hắn không vì mấy lời chửi vu vơ của cô mà xuống tinh thần, ngược lại tâm trạng có vẻ chuyển biến tốt lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tân Hoạt chốc đỏ chốc trắng chuyển đổi liên tục thực buồn cười, chọc cho hắn vui vẻ sảng khoái.
Hình như cô không hiểu biết gì về hắn nhỉ, nếu không tại sao lại dám đem lời như vậy nói ra. Nghĩ đến mấy lão hồ ly ở trong giới nghe cô nói hắn như vậy, không biết sắc mặt sẽ như thế nào. A, người phụ nữ vô lương tâm này, một chút cũng không muốn tìm hiểu về hắn.
“Ha ha.” Tiêu Ngôn cuối cùng cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, mắt hắn hơi híp lại tràn ngập ý cười, vì hắn hơi cúi đầu nên mái rũ xuống che đi một chút ánh mắt đẹp đẽ, môi hắn vẽ thành vòng cung, cười đến xán lạn, từ ánh mặt trời qua cửa kính chiếu thẳng vào thực chói mắt.
Tân Hoạt trọn vẹn được ngắm nhìn nụ cười đó, bùng phát một lúc cô thấy cả người nóng ran. Không được rồi, bệnh nhan khống của cô càng ngày càng nặng, trong lúc này không nhịn nổi mà nuốt nước miếng.
“Anh rất thích.” Tiêu Ngôn mắt còn vươn ý cười, dịu dàng nói với cô.
“Không, không phải…” Không đúng, không đúng, không đúng... Tân Hoạt nhủ thầm trong lòng một ngàn vạn lần. Rõ ràng cô chưng diện không phải vì hắn, con gái ra đường không phải nên chăm chút bản thân sao, cư nhiên hắn đem nguyên do đặt lên trên người rồi. Con người này bị ảo tưởng!!!
“Leng keng…” Thanh âm chuông gió gấp rút reo lên.
“Tất cả đứng im, giơ hai tay lên.” Từ sau cánh cửa hàng tá thanh niên mặc đồ đen chạy vào, trên tay còn cầm súng. “Đùng…” Tên thanh niên đầu đàn cầm súng chỉa lên trời, bắn một phát, từ miệng súng bốc ra một làn khói, đạn vang chói tai người nghe, làm cho lùng bùng.
Uy hiếp đe dọa khiến những vị khách trong quán đồng loạt sợ hãi.
Tân Hoạt giật mình, chưa kịp phản ứng đã bị một đôi tay nắm lấy kéo vào trong lồng ngực. Ở bên trong lồng ngực của hắn, rộng rãi ấm áp bao trọn lấy cô, mùi dầu gội bạc hà nam tính xộc vào trong mũi khiến cô trống rỗng suy nghĩ.
“Đừng sợ.” Bên tai cô, giọng nói trầm thấp của Tiêu Ngôn truyền vào xoa dịu, hai người cúi xuống ở dưới mặt bàn, hắn cứ ôm cô ở trong lòng như vậy trấn an.
Tân Hoạt ngóc đầu lên, muốn xem tình hình xung quanh một chút đã bị hắn ngăn lại, ép bản thân ở trong ngực hắn vùi sâu hơn.
“Là cướp, em đừng ra ngoài. Chưa nghe mấy tên cướp mất nhân tính hết rồi sao? Em xinh đẹp như vậy, bọn chúng rất thích.” Tay hắn luồn vào sợi tóc mềm mại của cô, xoa đầu cô từ từ giải thích, mùi hương của hắn cứ xộc vào trong mũi làm cho suy nghĩ của cô loạn xạ cả lên, bên tai như vẫn còn nghe thấy tiếng súng bắn đùng đùng, lỗ tai lùng bùng như nổ pháo cạnh bên.
“Đừng sợ, anh bảo vệ em.”
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
42 chương
64 chương
571 chương
2689 chương