sắp tới mình đi du lịch 1 tuần nên hôm nay đăng bù trước thêm vài chương cho các bạn nha Chương 116: Đại tướng Bùi Tuyên (1) Khi Thuần Thân Vương ra đến cửa Khánh Vương phủ, Thái tử đang mỉm cười đứng đó. “Liên Thành, trước kia ta vẫn hay nghe hoàng tổ mẫu nói tới đệ, nhưng từ đầu đến cuối chưa có cơ hội gặp mặt, hôm nay dù không phải chính thức nhưng xem như cũng đã được gặp, không bằng đến phủ Thái tử, chúng ta trò chuyện một phen.” Đôi mắt Thuần Thân Vương sâu không thấy đáy, khiến người ta không rõ rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, giọng điệu cũng cực kỳ ôn hòa: “Điện hạ, ngày mai nhất định ta sẽ đến thăm.” Thái tử nở nụ cười thân thiết, dẫn Thái tử phi mỹ lệ lên xe ngựa rời đi. Thuần Thân Vương đứng trên bậc thang nhìn theo xe ngựa Thái tử đi xa, mãi đến khi cái xe kia biến mất trong bóng đêm, phía sau lại có một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: “Huynh thật sự muốn đến phủ Thái tử?” Giang Tiểu Lâu đứng ở cửa, gương mặt thanh lệ được đèn lồng hắt lên ánh sáng ửng đỏ, đôi mắt vô cùng chăm chú. Một cơn gió thổi tới, làm mái tóc nàng tung bay, khiến Độc Cô Liên Thành không tự chủ được nghĩ đến những chiếc lá sen trong hồ, giữa nét phồn hoa tươi đẹp lại lộ ra một tia trong trẻo động lòng người. Nụ cười của Độc Cô Liên Thành vô cùng thanh đạm: “Nếu người ta có lòng mời, ta không đi thì là người không biết cân nhắc.” Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu, mởi nở nụ cười: “Thái tử lòng dạ hẹp hòi lại không thể bao dung người khác, nếu huynh đi đến đó chỉ sợ không còn mạng để về.” “Nàng lo lắng Thái tử sẽ ra tay với ta?” Chuyện liên quan đến tính mạng của hắn, nhưng biểu hiện của Độc Cô Liên Thành lại nhẹ như mây gió. Nụ cười của Giang Tiểu Lâu trở nên ủ dột: “Thân phận của huynh đặc biệt, người muốn huynh chết nhiều không kể hết, nghĩ lại vụ ám sát ngày đó… rõ ràng là không ép huynh vào chỗ chết là không được.” Độc Cô Liên Thành hơi nhếch miệng, đáy mắt tươi cười: “Ta không sao, cảm tạ nàng quan tâm.” Ánh trăng chiếu vào gương mặt tuấn tú của hắn, đôi mắt như hồ sâu: “Đây là số mệnh ta đã lựa chọn, nên ta sẽ không trốn tránh, cũng như nàng, nếu người khác bảo nàng đừng báo thù, nàng sẽ đồng ý sao?” Giang Tiểu Lâu hơi ngạc nhiên, sau đó liền cười nhạt: “Phải, huynh nói đúng, đây là số mệnh của mọi người, ai có thể ngăn cản số mệnh được? Nhưng ta hy vọng, huynh đừng dễ dàng bị Thái tử đánh đổ, hiếm khi có được một cây đại thụ che chở cho ta, huynh phải sống thật lâu dài thật khỏe mạnh đó.” Trong lòng Độc Cô Liên Thành bỗng co rút lại, rồi không nhịn được mà cười lên, nụ cười như gió xuân: “Được, ta hứa với nàng.” Phủ Thái tử. Thái tử sắc mặt âm trầm cầm chén trà trong tay, hai mắt lạnh lẽo. Trên môi Thái tử phi có một lớp son nhàn nhạt, hồng hào tươi tắn: “Điện hạ thấy không vui vì Thuần Thân Vương sao?” Thái tử hởi thở dài, chầm chậm nói: “Hẳn là ái phi biết rõ lai lịch Thuần Thân Vương, phụ hoàng rất yêu thương hắn… Người này còn ở trong triều sẽ đưa đến rất nhiều phiền phức.” Trên mặt Thái tử phi có chút phản đối nhàn nhạt: “Điện hạ, ngài là Thái tử, là thiên tử tương lai của Đại Chu, cần gì phải tính toán với một thân vương nho nhỏ. Nếu bệ hạ đã chấp nhận hắn, ngài cũng nên ra vẻ khoang dung mà qua lại với hắn, một mặt lấy lòng phụ hoàng, một mặt cũng thể hiện là ngài cao thượng.” Thái tử nhíu mày, hừ một tiếng: “Nàng thì biết cái gì.” “Không lẽ điện hạ còn có gì khó nói?”Khuyên tai ngọc bích của Thái tử phi gần như chiếu ra ánh sáng màu lục khắp mặt nàng. Thái tử ngẩn đầu nhìn nhan sắc đoan trang của Thái tử phi, từ khi Tạ Du chết, đúng là Thái tử lại thêm thân thiết với Thái tử phi. Dù sao những người kia chỉ là tiểu thiếp được sủng ái nhất thời, chỉ có Thái tử phi mới là thê tử cùng hưởng vinh nhục với hắn. “Việc này ta chỉ nói với nàng, tuyệt không được nói với ai khác, hiểu chưa?” Thái tử phi hiếm khi thấy vẻ mặt Thái tử trịnh trọng như vậy, mi mắt chớp chớp, giọng điệu nghiêm túc: “Thái tử yên tâm, bí mật của ngài sao thiếp dám tiết lộ ra ngoài.” Ánh mắt Thái tử như có lửa cháy hừng hực, thoáng qua rồi lại khôi phục thành vẻ trống vắng, phảng phất thần trí của hắn đã bay ra khỏi phòng, không biết trôi về nơi nào, giọng nói của hắn cũng trở nên sâu thẳng: “Nhớ năm đó, ta đang chơi đùa trong cung của hoàng tổ mẫu (bà nội), lỡ tay làm vỡ bình ngọc mà bà thích nhất, đúng lúc nghe bên ngoài có tiếng bước chân, ta rất sợ, nên trốn vào một góc. Sau khi trốn xong mới phát hiện là hoàng tổ mẫu và phụ hoàng đi vào. Lúc đó họ nói chuyện rất lâu, rất nhiều chuyện mơ hồ, ta chỉ nhớ hoàng tổ mẫu hỏi phụ hoàng, con làm sao mà có được thiên hạ? Phụ hoàng nói, là nhờ vào ân đức và phúc trạch của tổ tông và thái hậu. Vốn dĩ ta rất buồn ngủ, nghe mấy chuyện này thấy rất nhàm chán, nhưng hoàng tổ mẫu lại phản bác, người nói phụ hoàng có được thiên hạ là nhờ Đức Hinh Thái tử mang ngôi vị hoàng đế tặng cho phụ hoàng, nếu không phải ông ấy chết, ngôi vị hoàng đế sẽ không đến được tay phụ hoàng.” Thái tử phi nghe vậy không khỏi giật mí mắt, nàng không ngờ Thái tử lại nhớ chuyện này rõ như vậy. Đức Hinh Thái tử đã từng là Thái tử, dù hắn văn võ song toàn, mọi người ủng hộ, nhưng vì thân thể gầy yếu nên chưa kịp thừa kế tước vị đã qua đời, cho nên ngôi hoàng đế mới đến tay thánh thượng. Nói như vậy, hoàng thái hậu nói không sai chút nào. Ánh mắt Thái tử như bị phủ một lớp băng mỏng, giọng điệu cũng lạnh lẽo: “Sau đó phụ hoàng cũng nói phải, sau đó thái hậu lại nói phụ hoàng phải tuân theo giáo huấn, đồng thời đem ngôi vị hoàng đế trả lại cho nhi tử của Đức Hinh Thái tử.” Thốt ra lời này, như có một cây đao đâm thẳng vào tim, Thái tử phi lập tức đứng lên, trên mặt không còn giọt máu, thất thanh nói: “Điện hạ.” Lông mày Thái tử như co giật một thoáng, chậm rãi nhìn Thái tử phi, sắc mặt biến ảo không ngừng: “Thái tử phi sợ sao?” Thái tử phi chỉ cảm thấy cả người nặng nề, rõ ràng đang dùng sức để đứng nhưng không kềm chế được cả người run rẩy, ngũ tạng lục phủ như bị đâm nát, khiến nàng không thở nổi, sao lại có chuyện như vậy, trên đời này sao lại có chuyện như vậy? Vẻ mặt Thái tử nhàn nhạt, ánh mắt u ám tức giận: “Nếu như sợ thì không cần nghe tiếp.” “Điện hạ, thiếp không sợ.” Thái tử phi mạnh mẽ ngăn chặn cơn lạnh trong người, cắn răng, ngón tay lạnh lẽo đè chặt lên vị trí trái tim, cố gắng khắc chế thân thể run rẩy.” Thái tử nhẹ nhàng cười, thần sắc như có tia trào phúng: “Phụ hoàng nói Đức Hinh Thái tử không có con nối dõi, làm sao thừa kế ngôi vị hoàng đế? Hoàng tổ mẫu hỏi ngược lại, nếu có một ngày nhi tử của Đức Hinh Thái tử trở về, ông ấy sẽ làm thế nào, có phải là sẽ diệt trừ đối phương để tuyệt hậu hoạn hay không? Phụ hoàng nói…” “Bệ hạ nói sao?” Môi của Thái tử phi hơi run, âm thanh phát ra vô cùng nhỏ. “Trẫm tiếp nhận vị trí của người, lại còn muốn giết con của người sao, trẫm không đành lòng.” Bóng tối lan tràn trong đôi mắt Thái tử, hàn khí thấu vào khóe mắt, ngón tay nắm chặt thành ghế, mơ hồ có thể thấy được đốt ngón tay đang xanh lên. Trái tim Thái tử phi như chìm xuống, tất cả mọi người đều nói hoàng đế mưu hại huynh trưởng, sợ là trong lòng thái hậu cũng nghĩ vậy, cho nên mới hỏi như thế. Nhiều năm qua vấn đề này chưa ai dám hỏi, càng không ai dám nhắc tới, hôm nay Thái tử lại kể hết ra, làm cho nàng kinh hồn bạt vía không biết nói gì. “Điện hạ, thắng làm vua thua làm giặc, bất kể ngôi vị hoàng đế này là danh chính ngôn thuận kế thừa hay đoạt được từ tay người khác, thì thiên hạ cũng đã nhận bệ hạ làm chủ, hơn nữa con kế thừa cha là chuyện đương nhiên, điện hạ có gì phải lo lắng?” “Trước kia dĩ nhiên ta không có gì để lo, nhưng hôm nay ta mới phát hiện còn có một khối u ác tính, đang thiêu đốt trái tim ta. Năm đó Đức Hinh Thái tử, cũng là hoàng bá phụ của ta, liên tiếp sinh ba người con trai nhưng đều bất hạnh chết trẻ, cho nên ta cho rằng lời của hoàng tổ mẫu chỉ là nhắc nhở phụ thân, nên quý trọng ngôi vị hoàng đế này. Nhưng sau đó ta mới phát hiện, thì ra năm đó hoàng bá phụ còn một đứa con đang ở trong bụng mẹ.” “Là Thuần Thân Vương hiện giờ…” Thái tử phi nhất thời hiểu được, nhưng vừa thốt ra đã biết mình lỡ lời, vội vàng im miệng. Thái tử khẽ gật đầu: “Không sai, trước kia Tần Tư muốn mượn tay ta diệt trừ Tạ gia, ta cũng thuận nước đẩy thuyền đi nói bóng gió với phụ hoàng, ngược lại bị dội một gáo nước lạnh, ta bắt đầu nghi ngờ Tạ gia có điểm đặc biệt. Sau khi điều tra, mới phát hiện kẻ mồ côi đó đang dùng thân phận Tạ Liên Thành sống ở Tạ gia, được nuôi dưỡng như con cái của thương nhân. Vốn dĩ ta thấy hắn không can thiệp chính sự, phụ hoàng cũng không cho phép ta động vào hắn, nên chuẩn bị một thời gian sau mới diệt trừ. Nhưng sau đó lại phát hiện Độc Cô Liên Thành vẫn đang điều tra phủ Thái tử, hắn cũng bí mật tụ tập thế lực… nên ta phái một nhóm thích khách đi giết hắn, không ngờ hắn phúc lớn mạng lớn thoát được, còn chủ động tiến cung gặp phụ hoàng. Phụ hoàng thấy hắn đồng ý từ bỏ thân phận thương nhân, dĩ nhiên rất vui mừng, lập tức ban cho hắn phong hào Thuần Thân Vương, còn đem phủ đệ sang trọng nhất trong kinh thành cho hắn.” Thái tử phi mơ hồ cảm thấy ngột ngạt trong lòng, giọng điệu vẫn rất ôn nhu: “Điện hạ, ngài bây giờ là Thái tử, bệ hạ sẽ không vì một câu nói đùa trước kia mà…” “Không phải nói đùa.” Thái tử đột nhiên cắt ngang. Thái tử phi sững sờ: “Ngài nói là…” Lông mày Thái tử dần giãn ra, như hững hờ: “Ngài mai Độc Cô Liên Thành sẽ đến phủ Thái tử, hy vọng nàng chiêu đãi hắn cho tốt.” Thái tử phi mơ hồ hiểu được cái gì, đôi mắt lóe qua vẻ phức tạp. Tuy rằng Thái tử văn võ song toàn nhưng là người hẹp hòi, đặc biệt không chịu được bất cứ ai có ý đồ với ngôi vị hoàng đế của hắn. Hắn đối với huynh đệ ruột của mình còn rất đề phòng, huống chi là Thuần Thân Vương. Nhân lúc đối phương còn chưa cứng cáp thì phải tìm cách diệt trừ, đây là cách ổn nhất. Thái tử phi nhẹ nhàng thở dài: “Giết thì là bất nhân, không giết thì là bất trí (không thông minh), điện hạ không thể giết cũng không thể không giết, đúng là khó xử.” “Bất nhân bất nghĩa, dù sao cũng tốt hơn là lưu lại mầm họa.” Thái tử chuyển để tài, âm thanh như băng hàn, từng chữ ập đến mạnh mẽ. Khánh Vương phủ, sáng sớm có một trận tuyến rơi, từng bông hoa tuyết chậm rãi rơi vào hồ nước, nổi lên sợn sóng nhàn nạt, rồi tản ra không còn dấu vết. Giang Tiểu Lâu đứng trước cửa sổ rồi xoay đầu lại: “Huynh nói gì, huynh ấy thật sự đến phủ Thái tử?” Sở Hán cụp mắt, bẩm báo: “Vâng, công tử đã đến phủ Thái tử.” Giang Tiểu Lâu không tự chủ được nhíu mày, nàng đi lại mấy bước trong phòng, lại ngồi xuống bàn, nâng một quyển sách lên lật qua hai trang, lại bỏ quyển sách xuống bàn, tâm tình như đang bất ổn. Sở Hán do dự nói: “Tiểu thư, có phải đang lo công tử…” Giang Tiểu Lâu thở dài một tiếng, nói: “Lòng dạ Thái tử không chỉ hẹp hòi bình thường, ta đã nhắc huynh ấy nên tìm cách từ chối chuyện này nhưng huynh ấy không chịu nghe, đúng là cố chấp.” “Tiểu thư, nếu hôm nay công tử không đi thì sau này rất khó đặt chân trong hoàng thất, mọi người sẽ nghĩ công tử là người nhút nhát, ngay cả một tiệc rượu bình thường cũng không dám tham gia.” Sở Hán là nam tử, hắn có thể hiểu được lý do Tạ Liên Thành làm vậy, “huống chi, dù sao Thái tử cũng là người kế thừa một nước, hắn sẽ không công khai động thủ với công tử, để lại nhược điểm cho người ta thấy.” Giang Tiểu Lâu nhất thời ngạc nhiên nhìn Sở Hán, chợt cười khẽ: “Thắng làm vua thua làm giặc, hiện giờ bệ hạ đã đăng cơ, dù con trai ông ấy là kẻ ngốc thì cũng là một Thái tử đường đường chính chính, luôn được người ta tâng bốc nịnh bợ. Từ khi trở thành hoàng đế, tất cả sai lầm của hắn đều sẽ được xóa bỏ, hắn sẽ không có khuyết điểm, cũng không ai dám chỉ trích hắn, ai cũng phải cúi đầu với hắn. Cám dỗ to lớn như thế, bất kể là ai thì cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào mà ra tay, ngay cả đương kim bệ hạ…” Giang Tiểu Lâu không thể quên được vụ ám sát kia, càng không thể quên Độc Cô Liên Thành từng bị thương, cho nên nàng khẳng định Thái tử sẽ có hành động. Nàng suy nghĩ chốc lát, đột nhiên đi ra ngoài. “Tiểu thư, người muốn đi đâu?” Tiểu Điệp ngạc nhiên. Giang Tiểu Lâu không quay đầu lại, nói: “Trưa nay Hoàng hậu nương nương hẹn Khánh Vương phi uống trà, ta sẽ đi cùng Vương phi vào cung.” “Tiểu thư, không phải người nói sẽ không đi sao, Vương phi sắp xuất phát rồi, bây giờ chuẩn bị thì làm sao kịp?” Tiểu Điệp đuổi theo ra sân đã không còn nhìn thấy bóng Giang Tiểu Lâu, nàng không khỏi xoay đầu lại nhìn Sở Hán mà ngạc nhiên.