Khánh Vương phi từ từ thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt lại nặng nề: “Mặc Ngọc cô nương, ngươi đang đẩy Minh Nguyệt quận chúa và Vương gia vào tội bất nghĩa, muốn kéo cả Khánh Vương phủ cùng thân bại danh liệt với ngươi hay sao? Chẳng qua chỉ là một con hát nho nhỏ, lấy đâu ra lá gan vu tội đến người của quận chúa chứ? Rõ ràng là có người phía sau bố trí cạm bẫy, lấy ngươi ra làm mồi. Nếu ngươi không chịu khai báo ai là chủ mưu phía sau thì cẩn thận cái mạng của mình đó.” Tình thế chuyển biến đột ngột, người bị hại lại thành kẻ bày mưu, mọi người cứ như đang xem một vở kịch, nhất thời không biết nên làm gì. Giang Tiểu Lâu nhìn Hách Liên Thắng trốn trong đám người, gương mặt như ngọc của nàng tỏa ra ánh sáng màu bạc dưới trăng, đôi mắt như có lửa nóng thiêu đốt. Hách Liên Thắng nhìn sang chỉ cảm thấy rét run, trái tim như chìm xuống. Chuyện này bề ngoài nhằm vào Sở Hán, thực tế là nhắm vào Giang Tiểu Lâu, hơn nữa từ khi Mặc Ngọc vào phủ đã cắt đứt liên hệ với bên ngoài, người có thể thu mua cô ta chỉ có… Khánh Vương nắm chặt bàn tay, đốt ngón tay như trắng bệch, nhịn một lúc lâu khóe miệng mới ngừng co giật: “Lôi cô gái này đi, lát nữa ta sẽ đích thân thẩm vấn. Còn hộ vệ này… cũng đưa đi chữa trị đi.” Bọn hộ vệ lập tức tiến lên, lôi Mặc Ngọc đang mềm nhũn đi, hai người khác thì hợp lực đưa Sở Hán đi chữa trị. Trong mắt Giang Tiểu Lâu mang theo tia lạnh nhạt: “Vương gia, hộ vệ của con quá mức sơ ý mới trúng kế của người khác, chuyện này cũng do con quản lý không tốt, xin Vương gia xử phạt.” Khánh Vương run rẩy một thoáng, miễn cưỡng thở dài, trên mặt rặn ra một nụ cười: “Thôi, chuyện này rõ ràng là nữ tử kia cố ý hãm hại, không liên quan đến Sở hộ vệ, bảo hắn cố gắng dưỡng thương, cũng đừng ai nhắc lại chuyện này nữa.” Nói xong hắn quay người nói với Thái tử: “Điện hạ, khiến ngài chê cười rồi, ngày mai thần sẽ chủ động tiếc cung thỉnh tội với bệ hạ.” Trong lòng Thái tử rất hối hận, nếu đúng là Sở Hán vấy bẩn Mặc Ngọc thì bọn họ còn có cớ trách tội Giang Tiểu Lâu, nhưng nữ tử này chỉ đang giở trò, Sở Hán vô tội bị hại, đúng là lợi cho Giang Tiểu Lâu quá. Nghĩ đến đây, nụ cười của hắn lúng túng: “Không đâu, là ta không làm rõ sự thật, nữ tử này nếu hiến cho phụ hoàng chẳng phải là làm trò cười hay sao?” Nói xong, ánh mắt của hắn chuyển sang nam tử chói mắt kia, giọng điệu mang theo vẻ âm trầm: “Hôm nay nhờ có Thuần Thân Vương mà chuyện mới được rõ ràng, Vương gia nên cảm tạ ngài ấy mới đúng.” Khánh Vương lập tức cảm tạ Thuần Thân Vương, vẻ mặt cực kỳ chân thành. Giang Tiểu Lâu đứng xa nhìn Thuần Thân Vương, ánh mắt chói mắt khiến nàng không nhìn rõ vẻ mặt của đối phương, rốt cuộc là vui sướng hay thong thả, hoặc là… sắc mặt không hề thay đổi. Trong lòng có ngàn vạn lời nói, miệng lại không thể nói được nửa chử, trong lúc hoang mang, trên môi nàng hiện ra ý cười nhàn nhạt. Tam hoàng tử Độc Cô Khắc cũng mỉm cười, trên mặt vô cùng nhiệt tình, không nhanh không chậm nói: ”Ngày khác ta sẽ mời Thuần Thân Vương uống trà.” “Đa tạ Tam điện hạ.” Thuần Thân Vương hơi liếc mắt, nụ cười ôn hòa. Bên này hàn huyên náo nhiệt, bầu không khí lập tức hòa hoãn đi, Khánh Vương nhìn thấy vậy tươi cười nói: “Chúng ta rời khỏi yến hội đã lâu, lỡ người khác thắc mắc thì sẽ không hay, xin mời các vi quay lại bữa tiệc.” Thái tử và Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử đi theo Khánh Vương rời khỏi, bỏ lại một mình Hách Liên Thắng, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng cười: “An Hoa quận vương, vở kịch hôm nay an bày cũng khá lắm.” Móng tay Hách Liên Thắng đâm sâu vào da thịt, khiến hắn đau đớn vô cùng, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Giang Tiểu Lâu đường vẫn còn dài, đừng kết luận quá sớm.” Mí mắt Giang Tiểu Lâu khẽ nhúc nhích: “Vậy thì ta cung kính chờ đợi.” Việc đến nước này không thể xoay chuyển được nữa, trong lòng Hách Liên Thắng lạnh lẽo, đôi mắt rung động, phất tay áo rời đi. Ánh mắt Giang Tiểu Lâu chuyển sang Thuần Thân Vương, lóe ra một nụ cười: “Bây giờ ta phải gọi huynh là Tạ Liên Thành, hay là Độc Cô Liên Thành?” Trên gương mặt tuấn tú của Độc Cô Liên Thành mang theo nụ cười nhạt: “Tên chỉ là cách gọi, nàng thích gọi thế nào cũng được, ta không để ý.” Hoa viên nhất thời vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe gió thổi qua lá cây, âm thanh sàn sạt rơi vào tai. Đôi mắt Giang Tiểu Lâu như có sóng nước: “Thì ra đây chính là bí mật của huynh.” Nụ cười của Thuần Thân Vương ôn hòa, nhưng trong đó như có một loại sầu não: “Trên đời không có bí mật gì giữ được mãi mãi, nếu có thể, ta thà rằng mình chỉ là Tạ Liên Thành.” Liên quan đến Đức Hinh Thái tử và đương kim bệ hạ, trong sử sách ghi lại rất nhiều chuyện. Ai cũng biết tình cảm hai huynh đệ họ rất tốt, đối với chuyện đại sự trong triều, Thái tử và Cao Dương Vương đều cùng bàn bạc. Cao Dương Vương từng bị thương mà nằm trên giường không dậy nổi, Đức Hinh Thái tử đích thân đến thăm, khi châm cứu Cao Dương Vương vô cùng đau đớn, Thái tử liền lệnh cho thái y thử nghiệm trên người mình trước. Đức Hinh Thái tử còn nói với người khác, Cao Dương Vương có dáng đi như rồng như hổ, rất đặc biệt, tương lai nhất định là Thái tử thời bình, hắn không sánh bằng. Có người nói vào một ngày tuyết lớn, Đức Hinh Thái tử sai người gọi Cao Dương Vương vào phủ, sau đó cho lui hết người hầu, hai người cùng uống rượu bàn luận quốc gia đại sự. Lúc nửa đêm, tì nữ và các hộ vệ nhìn thấy Cao Dương Vương đang không ngừng lùi lại, tựa hồ đang né tránh và từ chối cái gì, tiếp theo nghe thấy tiếng Thái tử la lớn: “Đệ phải kế thừa.” Bọn hộ vệ nghi ngờ vô cùng, nhưng lại không dám tiến lên quấy rối. Hai người uống rượu đến khuya, Cao Dương Vương cáo từ đi về, Đức Hinh Thái tử đi ngủ, nhưng đến khi trời sáng thì Thái tử liền qua đời. Khi biết Thái tử tạ thế, hoàng đế vô cùng đau buồn, chỉ có thể gọi Cao Dương Vương đến nói: “Quốc sự chỉ có thể giao phó cho con.” Vì câu nói này, Độc Cô Tấn danh ngôn chính thuận trở thành hoàng đế. Người đời sau đồn đại, lúc đó Đức Hinh Thái tử biết mình không còn sống lâu nữa, cho nên muốn đem quốc gia giao cho đệ đệ ruột của mình, nên mới có bốn chữ “đệ phải thừa kế.” Nhưng mà dân gian lại có cách nói khác, mọi người hoài nghi đương kim hoàng thượng độc chết Đức Hinh Thái tử, có ý đồ đoạt ngôi. Cách nói này cũng rất có căn cứ, vì trước khi đương kim hoàng đế đăng cơ đã rất chú trọng bồi dưỡng thân tính của mình. Khi hắn còn là Cao Dương Vương, phụ tá đắc lực bên người có đến sáu bảy mươi người, còn kết giao không ít quan văn võ tướng. Cho dù đó là trung thần của Đức Hinh Thái tử, chỉ cần họ là người có quyền lực thì hắn đều tiếp cận lấy lòng. Từ khi Cao Dương Vương được sắc phọng, những phụ tá của hắn như Trương Bình, Vương Dương, Cổ Nghiêm đều lần lượt tiến vào triều đình đảm nhiệm chức vụ, đồng thời còn cách chức một nhóm lão tướng, điều bọn họ đến vùng phụ cận giữ chức để dễ khống chế. Tiếp theo mở rộng khoa cử, một khi trúng cử thì các môn sinh này sẽ được cắt cử chức vụ khác nhau. Cứ như vậy, cho dù trên triều đình cũng có nhiều người nghi ngờ hoàng đế, nhưng hắn vẫn rất thuận lợi nắm giữ mọi thứ trong tay mình, từ từ biến cả triều đình thành cỗ máy của mình. Rốt cuộc ngôi vị hoàng đế này là Độc Cô Tấn đoạt được, hay là Đức Hinh Thái tử nhường cho hắn, những người biết chân tướng chắc cũng không có mấy người. Mà Độc Cô Liên Thành này lại là đứa con mồ côi của Đức Hinh Thái tử, Giang Tiểu Lâu nói ra nghi ngờ trong lòng: “Ta còn tưởng huynh sẽ lựa chọn cả đời trốn tránh.” “Vụ ám sát đã khiến ta tỉnh lại, tránh né không thể tránh cả đời được. Có lúc mình không tìm đến người, người khác cũng sẽ tìm đến mình, đến khi đó vận mệnh của mình cũng chỉ là bị chém giết. Nàng có phải rất tò mò thân thế của ta, sao lại không hỏi?” Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài: “Ta tò mò thật, nhưng có một số việc nếu huynh không nói, chắc chắn ta sẽ không hỏi.” Đôi mắt sáng sủa của Độc Cô Liên Thành nhìn Giang Tiểu Lâu, không lảng tránh thân thế của mình: “Năm đó phụ thân ta bệnh chết, bệ hạ thu xếp cho phi tần của ông ấy chu đáo, chỉ có mẫu thân ta là được đưa vào vương phủ. Vì bà ấy là tỷ muội ruột của Hoàng hậu nương nương hiện tại, nhưng mà lại là con thứ, nên chỉ là một trắc phi của Đức Hinh Thái tử.” Trong nháy mắt hơi thở Giang Tiểu Lâu như ngưng trệ, hai mắt như có hào quang lóe lên, nhưng chỉ im lặng nghe. Nụ cười của Độc Cô Liên Thành biến mất: “Lúc đó mẫu thân ta có thai được một tháng, cái chết của phụ thân có đả kích rất lớn với bà, cho nên bà không ăn không uống, thậm chí yêu cầu được tuẫn táng theo. Bệ hạ và Hoàng hậu tìm đủ mọi cách giúp bà giải buồn, nhưng trước sau bà vẫn không phấn chấn hơn. Không chỉ vậy, bà còn rất oán hận Cao Dương Vương được thay thế phụ thân làm Thái tử, còn nói cái chết của phụ thân có liên quan đến ông ấy. Cho nên mặc kệ bệ hạ chăm sóc bà thế nào, bà vẫn bỏ trốn khỏi vương phủ. Sau đó bà lưu lạc đến Liêu Châu, gặp được cha ta, được ông ấy chăm sóc, cha cũng không chê bà từng có chồng, đối với bà hết sức kính trọng bảo vệ, mẫu thân vì tìm được nơi nương tựa nên đồng ý gả cho ông. Sau đó tuy cha cũng cưới Vương di nương, nhưng đối với mẫu thân vẫn luôn ôn nhu săn sóc. Đáng tiếc ngày vui chóng tàn, ngay khi mẫu thân sinh ra tam đệ, mẫu thân phát hiện cha vẫn bí mật trao đổi thư từ với kinh thành, nội dung trong đó… dù ta không nói, nàng cũng có thể đoán được.” Âm thanh thất vọng của hắn vang đến tai nàng, Giang Tiểu Lâu hiểu được: “Không lẽ Tạ bá phụ là…” Độc Cô Liên Thành cười khẽ: “Không sai, cha ta đã che giấu bí mật này nhiều năm, ông ấy chẳng qua đang giúp bệ hạ chăm sóc mẫu thân mà thôi. Bệ hạ và Hoàng hậu biết mẫu thân không thích về kinh thành, cũng không muốn ta được sinh ra trong hoàn cảnh bình dân, nên yêu cầu phụ thân chăm sóc hai mẹ con ta. Nếu cha là quan trong triều thì sẽ gây nên nghi ngờ, nhưng ông ấy lại chỉ là một thương gia bôn ba bên ngoài, không có gì đặc biệt khiến người chú ý. Khi mẫu thân biết được chuyện nàyđã chịu đả kích lớn, bà không nghĩ là cha ta nghĩ cho bà, ngược lại bà cho rằng tướng công mình là một tên gián điệp, gian tế, đang giám sát bà. Từ đó bà không tin tưởng cha nữa, chuyển thẳng tới Phật đường sống. Chuyện sau đó… thật ra nàng cũng biết rõ, bà ấy cảm thấy tình cảm của cha ta đều là giả dối, cho dù đến lúc cha qua đời bà vẫn không động lòng. Cha rất hối hận, nhưng mẫu thân lại là người quật cường, bà hoàn toàn không tin là cha có tình cảm sâu đậm với mình, chỉ cho rằng ông ấy là một tên lừa đảo.” Giang Tiểu Lâu không ngờ trong đó còn có nhiều ẩn tình như vậy, chuyện này quả thật là vô cùng li kỳ. Tuy rằng trước kia cũng có những câu chuyện kể về phi tần hậu cung lưu lạc nhân gian, sau đó tái giá, nhưng thân thế của Độc Cô Liên Thành đúng là làm người ta phải kinh ngạc. Phụ thân hắn là Đức Hinh Thái tử, mẫu thân là muội muội của đương kim Hoàng hậu, mà hắn lại lớn lên trong một gia đình thương nhân. Chính nhờ có sự chiếu cố của hoàng đế, Tạ gia mới có được phú quý như vậy, cho nên khi hắn quyết tâm làm một thương nhân, hoàng đế không chỉ thuận theo hắn, còn âm thầm che chở hắn. Có thể nghĩ ra được, đây là lý do Tạ Khang Hà giao toàn bộ Tạ gia cho Tạ Liên Thành, bởi vì hắn là bùa hộ mệnh của Tạ gia. Hắn còn ở Tạ phủ ngày nào, hoàng đế sẽ chiếu cố Tạ phủ ngày đó. Nếu Độc Cô Liên Thành rời khỏi Tạ gia, tai họa sẽ đến ngay trước mắt. Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, quả nhiên Tạ Khang Hà là người làm ăn, hắn vẫn đang suy nghĩ cho con cái của mình, nhưng những kẻ ngu xuẩn kia không hiểu được khổ tâm của hắn, vội vã đuổi Tạ Liên Thành ra ngoài, không, phải nói là đuổi lá bùa hộ mệnh duy nhất của mình đi. Phú quý ngập trời, nếu không có mạng để hưởng thì có ích gì? Cuối cùng Tạ Khang Hà đã chấp nhận, rõ ràng là sự trừng phạt tàn khốc dành cho Tạ Ỷ Chu. Nghĩ đến đây, nàng bình tĩnh nhìn đối phương, ánh mắt trong trẻo: “Cho nên bây giờ huynh muốn quay trở lại làm chính mình sao? Nếu không phải ta…” Trong mắt Độc Cô Liên Thành tỏa ra vẻ ôn nhu, lại lắc đầu: “Không, việc này không liên quan đến nàng, tất cả đều là số mạng của ta.” Số mạng, không ai có thể chống lại. Dạ yến kết thúc, các vị khách dồn dập cáo từ rời đi, Khánh Vương mặt mày âm trầm trở lại thư phòng, một trận mưa gió lại nổi lên. Mặc Ngọc bị dây thừng trói lại đang quỳ trên đất, mặt mày sợ hãi. Khánh Vương lạnh lùng nhìn nàng: “Nói, rốt cuộc chuyện này là sao?” Mặc Ngọc thấy đối phương nghiêm khắc, cả người run rẩy như lá cây trong gió, nhưng lại cắn chặt răng không nói. Khánh Vương lạnh lẽo nói: “Đây không phải là nơi ngươi có thể ngang ngược, một câu nói có thể cho ngươi sống, cũng có thể bắt ngươi chết. Nói, người sai khiến sau lưng ngươi là ai?” Mặc Ngọc như tê liệt nằm trên đất, sắc mặt tái xanh không còn chút máu, đúng lúc này một âm thanh vang lên: “Phụ thân, tất cả những chuyện này đều do con sắp xếp.” Khánh Vương đột nhiên xoay người, Hách Liên Thắng một thân hoa phục đang đứng trước cửa thư phòng. Khánh Vương chứng thực được suy đoán trong lòng, giọng điệu mang theo uy nghiêm đáng sợ: “Quả thật là ý của ngươi?” Mi mắt Hách Liên Thắng giật một cái, hai mắt mang theo vẻ mù mịt: “Phải.” Khánh Vương mạnh mẽ ném một cái nghiên mực xuống, Hách Liên Thắng không tránh né, trên trán lập tức đen thui một mảng, không lâu sau lại có một dòng máu chảy xuống, thấm ướt mắt trái của hắn, nhìn rất đáng sợ. Khánh Vương tức giận đến run rẩy: “Ngươi đúng là thứ không có tiền đồ, ta bồi dưỡng ngươi bao nhiêu năm, ngươi không học được cái tốt, lại học được cách dùng mưu mẹo nham hiểm tham gia vào đấu đá nội viện, đúng là đồ súc sinh không biết liêm sỉ.” Huyện thái dương của Hách Liên Thắng nổi gân xanh, trái tim nhảy ầm ầm lên, giọng điệu lại rất trấn định: “Phụ thân, lý do con làm vậy không phải người cũng hiểu sao? Trước khi Giang Tiểu Lâu tới vương phủ, người rất sủng ái mẹ con, bà ấy ôn nhu mỹ lệ, đoan trang dễ gần, cả nhà chúng ta vui vẻ chung sống với nhau. Nhưng khi Giang Tiểu Lâu đến, trong nháy mắt long trời lở đất, người mê mẩn tiện nhân Phiên Phiên kia, ném mẹ con qua một bên, lại còn tin lời gièm pha của bọn họ, đoạt đi phong hào của bà ấy, giáng bà ấy thành nô tì, lại còn bắt bà ấy đi dọn phân. Phụ thân, là người có mới nới cũ, phản bội lời hứa, sao lại trách con? Con chỉ báo thù cho mẫu thân, không có gì sai.” Khánh Vương tức giận từ trong tim, hung tợn tát cho Hách Liên Thắng một bạt tai. Trên gương mặt trắng trẻo của Hách Liên Thắng liền hiện lên dấu năm ngón tay, khóe miệng hắn co giật liên tục, như là đang khống chế tâm tình của mình: “Phụ thân, bây giờ ngay cả lời nói thật con cũng không thể nói sao?” “Báo tư thù cũng được, nhưng không thể liên lụy cả Khánh Vương phủ, càng không thể lấy danh dự trăm năm của Hách Liên thị ra đánh cược. Nhìn ngươi không hiểu chừng mừng, không để ý hậu quả như vậy, tất cả đều do mẹ ngươi dạy mà ra. Nếu không phải bà ta chết rồi, ta nhất định sẽ bắt bà ta đi rút gân lột da.” Bất kể thê thiếp trong hậu viện tranh đấu thế nào, Hách Liên Thắng đều không liên quan. Hành vi hôm nay của hắn, rõ ràng là giết địch một ngàn tổn thương mình tám trăm, càng khỏi nói là ngay trước mặt Thái tử, chuyện này lộ ra ngoài thì Khánh Vương phủ là nơi đầu tiên bị tổn thương, hắn không biết nghĩ cho gia đình như vậy, Khánh Vương sao có thể tha cho hắn. Mặc Ngọc sợ hãi tới cực điểm, nhào tới trước mặt Khánh Vương khổ sở cầu xin: “Vương gia, tiểu nữ chỉ làm theo lời An Hoa quận vương thôi, ngài ấy đồng ý sau chuyện này sẽ để cho tiểu nữ cùng tình lang bỏ trốn, không làm khó dễ nữa. Tiểu nữ không còn cách nào mới phải nghe theo, Vương gia, xin tha cho tiểu nữ.” Nếu không phải chuyện có tư tình với người khác bị An Hoa quận vương phát hiện, nàng cần gì phải mạo hiểm như vậy, thậm chí từ bỏ phú quý ngay trước mắt. Khánh Vương quay đầu nhìn nàng chằm chằm, một luồn khí lạnh toát ra: “Ta không muốn nhìn thấy nữ tử này nữa.” Mặc Ngọc kinh hãi, đầu óc trống rỗng, vội hét to: “Quận vương, ngài đã hứa sẽ đảm bảo ta không sao mà, quận vương.” Nàng vừa kêu, hộ vệ cũng đã nhào lên chặn miệng nàng lại, mạnh mẽ kéo ra ngoài. Từ đầu tới cuối Hách Liên Thắng không nhìn nàng một chút, hắn chỉ nhìn Khánh Vương, ánh mắt nghiêm túc đến đáng sợ: “Phụ thân, nếu người không đuổi Giang Tiểu Lâu ra khỏi phủ, chuyện tương tự tuyệt đối sẽ còn xảy ra.” Lửa giận trong lòng Khánh Vương bay mất, chỉ còn lại hối hận. Hách Liên Thắng văn võ song toàn, tài hoa hơn người, luôn là sự kiêu ngạo của hắn, nhưng hôm nay hắn đã thất vọng, vô cùng thất vọng. Hắn mơ hồ cảm giác trước kia mình rất buồn cười, trước kia hắn chán ghét Khánh Vương phi, xa lánh thế tử, chỉ thân cận hai đứa con thứa. Hắn thấy bọn họ văn sõ song toàn, tương lại có thể giành lấy vinh quang cho Khánh Vương phủ. Nhưng bây giờ hắn mới phát hiện, văn võ song toàn không che giấu được nội tâm lãnh khốc, tài hoa hơn người không che giấu được phẩm chất đê hèn. Tất cả đều do chính mình tạo ra, là hắn quá mức sủng ái Thuận phi, cho bọn hắn hy vọng ảo tưởng. Một khi ảo tưởng không còn, bọn họ sẽ nổi điên, phát cuồng, không thể giải thích. Khánh Vương thở dài một tiếng, đột nhiên cảm giác vô cùng mệt mỏi, nói: “Ta không muốn nghe ngươi nói nữa, cút đi cho ta.” Trên mặt An Hoa quận vương hiện lên một tia cười nhạt nhòa, đáy mắt lại lạnh lùng tàn khốc: “Phụ thân, con sẽ chứng minh là con đúng, con sẽ lấy đầu tiện nhân kia, để cúng tế mẹ con.”