Cô vội vàng lên xe. Vừa lên, Băng Băng đã gắt: “Đi đi.” “Anh ta là Vĩnh Quân à?” “Ừ” Băng Băng trầm ngâm, sau đó lại giục anh về trường. Đến trường, cô đã thấy đám đông học sinh và giáo viên đang tụ tập. Sao hôm nay có nhiều người bàn tán thế nhỉ? Đúng lúc này, cô nhận được tin nhắn của Diệp Bạch: “Băng Băng, mọi người không thấy cậu, gọi cả công an đến tìm này. Mau về đi, tớ thấy xe của Hàn Phong ở cổng rồi.” Băng Băng toát mồ hôi. Công an cơ à, chắc không đến tai ba cô chứ? Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô quyết định kéo Hàn Phong ra cổng sau, trèo tường đi vào. Hàn Phong dở khóc dở cười nhưng vẫn làm theo ý cô, cho cô trèo lên vai, giúp cô trèo qua tường. Chiếc váy bó đẹp ơi là đẹp, bị cô xé rách để trèo tường cho dễ nên bây giờ không khác gì váy ngủ. Ôi! Tiểu thư Vũ thị đây ư? Bị phóng viên chụp được thì không xong rồi. Trong lúc Hàn Phong đang nghĩ ngợi, Băng Băng đã trèo lên được bờ tường, đang định nhảy xuống thì thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Diệp Bạch. Diệp Bạch nói: “Cậu giỏi lắm!” Cô cười hì hì: “Xin lỗi, tại tớ nhớ chồng tớ quá.” Thôi chết! Băng Băng không dám quay lại nhìn Hàn Phong, chỉ cuống cuồng bảo Diệp Bạch đỡ mình xuống rồi phi thẳng về lớp. Ngại chết mất! Một tiếng. Cô ngồi chờ trong lớp đúng một tiếng thì cô giáo và Diệp Bạch hớt hải chạy vào :”Cô ơi, bạn ấy đi vệ sinh, cửa bị kẹt, em vừa vào giúp cô ạ”. Cái gì? Đi vệ sinh bị kẹt cửa? Lí do chuối thế? Băng Băng vội lên tiếng sửa chữa: “Thật ra em bị đau tay, không mở được.” Nói chung là cô đã bị cô giáo mắng thế nào, bị Kim Linh chỉ trỏ thế nào, bực mình thế nào cũng gạt qua một bên, vẫn đề chính bây giờ là cô vừa nhận được tin nhắn của Hàn Phong, anh nói tối nay ba anh nói muốn hai gia đình gặp mặt, bàn ngày lành tháng tốt đính hôn. Vẫn ngại về chuyện lỡ mồm gọi “chồng”, lại chưa muốn mới lớp 12 đã phải phải đính hôn này nọ, tuy cô cũng có chút chút, chỉ chút chút thôi, rằng cũng có tình cảm với Hàn Phong, nhưng cô không muốn thế. Cô không muốn cắm đầu vào yêu để rồi tương lai phải hối hận. Cô ậm ừ nhận lời, dù gì cũng không từ chối được, cứ nhận lời rồi sau này trốn dần dần. “Em đừng hòng trốn, chạy nhanh đến mấy cũng không trốn khỏi anh được đâu.” Hàn Phonng lên tiếng dọa nạt rồi cúp máy. Tan học, Băng Băng và Diệp Bạch được Doãn Đường đưa về biệt thự, sau đó Diệp Bạch kéo Băng Băng đi siêu thị mua cơm tối, bởi hôm nay là sinh nhật Doãn Đường. “Sinh nhật anh ta sao cậu phải đi?” Băng Băng vừa đi vừa phụng phịu, Diệp Bạch vừa chọn đồ ăn để vào giỏ, vừa trả lời: “Tớ và anh ấy đang yêu nhau…” “Ừ…Cái gì?” Sao họ có thể tiến triển nhanh đến mức này? Băng Băng vô cùng phấn khích, vừa đi vừa giục Diệp Bạch mau kể quá trình tiến thành người yêu của hai người. “Hôm đó bố tớ bảo là tớ phải mau kiếm người yêu đi, tớ bức xúc quá, lỡ nói con có người yêu rồi, nói xong mới nhớ ra chứ có ai. Kẹt quá, tớ mới đi kể với anh ấy, hỏi anh ấy có bạn bè đồng nghiệp gì không giới thiệu tớ. Xong anh ấy bảo: ‘Chi bằng yêu luôn anh đi’. Tớ lại chưa nghe rõ, ‘Ừ’ một tiếng mới nhớ ra anh ấy vừa nói gì…” “Ôi kinh nha! Rồi sao?” Diệp Bạch nhìn cách Băng Băng hào hứng như chú cún con, trong lòng không khỏi cảm thán, bất lực: “Tớ kể đến đây rồi cậu còn chưa hiểu sao?” Í? Kể thế ai mà hiểu được? Băng Băng trầm ngâm: “Theo tớ nghĩ, có phải lúc cậu nhân ra anh ta nói gì, cậu đã vội chữa lại nhưng anh ta không nghe, rồi tình đẩy đưa thế nào hai người yêu nhau phải không?” Diệp Bạch thở dài, cuối cùng cũng hiểu! Sau đó, cô vui vẻ nói tiếp: “Cậu cũng nên chấp nhận Hàn Phong đi, sau này chúng ta sẽ trở thành hai cặp đôi đẹp nhất trường ” Băng Băng không nói gì, chọn nhanh đồ ăn rồi về nhà. Tối nay, Diệp Bạch quả quyết vào bếp, khiến Doãn Đường không khỏi lo lắng: “Em có chắc em làm được? Có cần anh giúp không?” Nghe hai người nói chuyện, Hàn Phong cúi người hỏi Băng Băng đang gối đầu lên đùi anh ăn bim bim: “Đến khi nào em mới nhận lời làm người yêu anh đây?” “Bây giờ. Em rất yêu anh mà.” Hàn Phong hơi bất ngờ, nhân thời cơ, hôn chụt phát vào môi cô, như chuồn chuồn chạm nước. Cô đã quá quen với cảnh này, điềm nhiên ăn bim bim. Ăn mãi cũng chán, cô ngồi dậy, vào bếp định giúp Bạch Bạch, nhưng nhìn cái cảnh đôi tình nhân trong bếp nữ nấu, nam đứng nhìn trìu mến là cô đã chả muốn vào nữa rồi. Hai người sến súa phát gớm! Hai tiếng sau, cuối cùng hai người kia cũng làm được một bữa cơm thịnh soạn. Diệp Bạch lên tiếng: “Đồ ăn tớ làm là chuẩn nhất rồi, mọi người cứ việc ăn đi”. Băng Băng cũng phụ họa: “Đúng đó.” Thức ăn bày ra, bốn nười ngồi quây quần bên bàn: “Chúc mừng Một buổi tối được ăn với những người mình yêu thương, còn gì bằng! … Sáng hôm sau… “Anh xem em mặc thế này đã được chưa? Đi sớm một chút, còn mua quà biếu hai bên nữa. Trang điểm như này có đậm quá không? Bố anh em đã từng gặp qua, chắc cũng không khó tính lắm đâu nhỉ?...” Băng Băng rất lo lắng về việc gặp mặt này, cô luôn quan niệm trước mặt các bậc phụ huynh phải thật nghiêm túc, trang trọng. Lo đến nỗi cô luôn miệng hỏi khiến Hàn Phong đau cả đầu: “Mặc gì cũng được, bố anh không đến nỗi khó khăn quá đâu.” Cuối cùng, cả hai người dậy từ 6 giờ sáng nhưng đến 9 giờ mới ra khỏi nhà được. Đến nhà hàng đã thấy hai nhà đã ngồi sẵn bàn, Băng Băng ngượng ngùng, rối rít xin lỗi rồi mới ngồi xuống bàn. Cả bữa ăn, Băng Băng cố gắng chịu đựng ánh mắt của bác Tô một cách khốn khổ, cố mỉm cười tinh tế một cách tự nhiên nhất khi gắp miếng thịt… Thịt bò ơi, chị đang cười với em này… Đầu như muốn nổ tung, Băng Băng gắng gượng xin phép vào nhà vệ sinh, thì lại gặp Kim Linh. Cô ta cười khẩy: “Đi ăn với bố mẹ chồng à?” Băng Băng cũng nhếch mép: “Nhà thì không điều kiện mà cũng đến được đây sao? Cô cũng lừa đảo giỏi thật đấy” Kim Linh tức sôi máu: “Nên chú ý lời nói của mình đấy. Cô có biết cô là ai không hả?” “Không phải chỉ là một con bé sao? Tiền thì không có mà sao cứ lên mặt vậy?” Từ trước tới giờ, Băng Băng không bao giờ dùng tiền để thể hiện mình, nhưng hôm nay lại khác, đối với Kim Linh, chỉ có thể dùng cách này để đáp lại. “Tôi có vẫn còn khả năng biết mình là ai” Cô bỏ lại một câu rồi quay người đi ra cửa, không thèm ngoái đầu lại. Về đến bàn ăn, cô thấy mọi người đã về hết, còn có Hàn Phong đang ngồi đo, cầm điện thoại gọi ai đó. Ngay lập tức, điện thoại cô rung lên, không cần nhìn cũng biết ai gọi. Cô vỗ vai anh: “Này, mọi người đâu rồi?” “Về hết rồi, chúng ta cũng về thôi”. Hai giờ sáng, Băng Băng nhận được cuộc điện thoại: “Băng Băng, mẹ con, mẹ con bị ngã cầu thang…không dậy nổi nữa rồi.” Cô nghe thế tỉnh cả ngủ, mặc vội quần áo rồi đạp vội Hàn Phong một cái, chỉ kịp đê lại một câu: “Mẹ em ngã cầu thang, em đi trước” rồi chạy ra khỏi nhà. Ra khỏi nhà, cô vẫy taxi, chạy thẳng đến chỗ mẹ. Trên xe, tay cô như mất đi cảm giác, dù có cố thế nào cũng không thể bấm được số của bênh viện. Bác tài liền giúp đỡ: “Để tôi gọi giúp. Là địa chỉ cô vừa gọi phải không?” Băng Băng vội vàn cám ơn, tâm trạng cô hiện giờ như kiến bò trên chảo. Đến nhà, cô lao vào, thấy bố đang đứng như trời trồng còn mẹ thì đang bất tỉnh dưới chân cầu thang. May thay, xe cứu thương vừa kịp đến để chở bà đi viện. Trên xe, cô không ngừng an ủi ba mình đang khủng hoảng tinh thần, chính cô cũng không nghĩ rằng trong hoàn này mà mình còn đi an ủi được người khác. Nhập viện thành công cho mẹ, trong lúc chờ kết quả xét nghiệm, cô và ba ngồi cạnh nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Bất chợt, ba cô nói: “Ba là một người chồng tồi.” Sau đó, ông khóc. Lần đầu tiên trong đời, cô thấy ba rơi lệ. Cô đã từng khâm phục ba vì ba rất cứng rắn, có thể chủ động trong mọi tình huống. Nhưng hôm nay, nhìn tận mắt nhìn thấy ba khóc, cô rất ngạc nhiên, sau đó, không hiểu sao cô cũng khóc theo. Hai người, một già một trẻ, cùng chờ một người phụ nữ, vừa kể cho nhau những chuyện chưa từng được nói ra.