Xui Xẻo Thì Xui Xẻo
Chương 7
Ta hơi ngẩn người, nhìn hai tên một đen một trắng đều đang mang vẻ mặt “Ngươi còn không mau mau cảm tạ”, trong lòng cảm thấy phức tạp. Nghe qua thì bọn họ dường như cũng có giúp ta, thế nhưng ta vẫn luôn thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Không đợi ta suy nghĩ nhiều, hai tiếng thở dài tiếc nuối vang lên cắt đứt suy nghĩ của ta: “Ai, thật đáng tiếc.”
Tuy rằng lời này mang chút phong cách của Vu Kính, nhưng rõ ràng không phải là giọng Vu Kính.
Ta nghe tiếng nhìn lại, trên cành cây cổ thụ khô cách mấy trượng, hai huynh muội Vân Trâm Vân Thoa sóng vai ngồi, đều là hai tay chống má ra vẻ ngây thơ khờ dại, tiếc nuối nhìn qua đây.
Cặp huynh muội buồn chán này ngoại trừ xem náo nhiệt sẽ không còn chuyện gì làm hay sao!
Điển Mặc làm như không thấy bọn họ, xoay người kéo tay phải ta nói: “Sư phụ, đi thôi, ta mang ngươi đi chữa thương.” Vừa nhắc đến đây, ta liền nhớ ra, cúi đầu nhìn thì thấy máu đã thấm ra ngoài từ lâu, miệng vết thương trên vai trái đau đớn như bị lửa thiêu đốt, ta nhịn không được bắt đầu rên rỉ.
Từ trên cây, Vân Thoa nhẹ nhàng bay xuống, nhìn ta thản nhiên mỉm cười.
Mỹ nhân cười, khuynh quốc khuynh thành. Mặc dù vai bị trọng thương nhưng đầu ta lại ngoài ý muốn ầm vang một tiếng, mặt cũng theo đó đỏ bừng, phỏng chừng máu huyết toàn thân đều chảy ngược lên mặt. Thực ra nếu lạc quan suy nghĩ thì đây cũng có thể xem như một phương pháp cầm máu vết thương trên vai hiệu quả. Đáng tiếc Điển Mặc không hề nghĩ vậy, trái lại đen mặt trừng Vân Thoa.
“Sư đệ, ngươi không sao chứ?” Vân Thoa không nhìn tới bản mặt đen thui của Điển Mặc, bước đến gần ta, “Sao vai ngươi lại bị thương nặng như vậy, rốt cuộc là kẻ không có lương tâm nào gây ra?”
“Hắn.” Ta quay lại hất cằm về phía Điển Mặc, Điển Mặc nhìn ta, hai bàn tay hắn đang nắm lấy tay ta đột nhiên siết chặt, ta đau đến nỗi hút không khí lạnh! Này, ta chỉ kể lại sự thật mà thôi, ngươi mắc gì cố sức kéo tay phải ta như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn phế bỏ luôn cánh tay ta hay sao!
Vân Thoa chậc chậc hai tiếng, từ trong ống tay áo móc ra một bình ngọc bích, lắc lắc trước mắt ta. Ta ngu ngơ nhìn. Vân Thoa thấy ta không giống như con cún con giơ chân trước vẫy đuôi, có hơi mất hứng, nói: “Ngu ngốc!”
Vân Trâm không biết cũng đã nhảy xuống từ lúc nào, ghé đầu vào nhìn: “Ngươi đúng là may mắn. Thuốc trị thương này là thượng hạng do nàng luyện, bảo đảm ngươi bôi lên sẽ khỏi ngay lập tức.”
Ta có hơi do dự, dù sao hình ảnh Vân Thoa cầm cây kéo to đùng đuổi theo không tha vẫn còn để lại bóng ma trong lòng ta. Mà Vân Trâm cũng là loại người không dễ chọc. Ngày hôm nay hai người này đều ôn hoà thế này, mượn lời mà nói, ta ngửi được mùi âm mưu…
Lời này sắp ra khỏi miệng, nhưng mà một câu nói của Vu Kính đã khiến ta yên tâm: “Vân Thoa giỏi chế thuốc, thử một lần cũng không sao.”
Được rồi, nếu chưởng môn đã nói như vậy, nàng hẳn là không đến mức không nể mặt chưởng môn, huống chi mang theo mũi tên trên vai quả thật cũng không tiện gặp người.
Vân Thoa liếc mắt nhìn Vu Kính, cất bình ngọc bích kia đi, lại móc ra một viên thuốc màu đỏ, “Lát nữa rất đau, đây là thuốc tê, ngươi ngậm vào trước.”
Sưtỷ, ngươi vẫn là tốt nhất.
Ta ngậm trong miệng viên thuốc màu đỏ Vân Thoa cho, thuốc tê thật lợi hại, chưa tới một phút miệng đã chết lặng rồi, chỉ có thể gật đầu với Điển Mặc, ý bảo hắn nhổ mũi tên ra.
Cũng may mà mũi tên kia Điển Mặc bắn tương đối chính xác, không vào xương ta, chỉ bắn thủng cơ thể. Điển Mặc dùng tay bẻ gẫy thân tên, dặn ta chuẩn bị tâm lý, liền trở tay dùng sức nhổ ra!
Đau quá đi —- nếu không phải miệng chết lặng, nhất định ta đã hét ầm lên rồi!
Mà chính vì không phát ra được âm thanh, mấy người kia cũng nín thở theo dõi, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, ta nghe được một tiếng ‘soạt’, mũi tên đã được rút ra, chỉ để lại miệng vết thương không ngừng chảy máu.
Phần vai đau đến mức khiến nước mắt hầu như muốn tuôn trào ra, ta chỉ có thể hổn hển hít thở, miễn cưỡng chịu đựng cơn đau đớn khó có thể chịu được này! Không đợi ta kịp phản ứng, Vân Trâm đã cầm một con dao nhỏ bằng bạc, hai lần ba lượt thuần thục lột sạch sẽ áo khoác dính máu của ta ném đi. Vân Thoa cũng phối hợp ăn ý với hắn, y phục vừa bỏ ra, nàng lấy cái bình hồng ngọc trong lòng ra, ngón tay ngọc thon dài quệt thứ thuốc cháy đen bôi lên vết thương. Khoảnh khắc thuốc vừa tiếp xúc với thân thể, liền giống như bị đao gọt búa chém, cơn đau đớn kịch liệt từ da thịt truyền thẳng lên đại não quả thực khó có thể chịu nổi! Nếu như ta có thể mở miệng, ta nhất định cầu xin nàng đơn giản chém ta một đao cho xong đi!
Đau đớn quá mức nên bất chấp hiện tại miệng đã tê liệt, ta vẫn liều mạng giãy dụa, rên lên một tiếng “Ô—”, vô cùng thê lương.
Điển Mặc vươn tay giữ lại cổ tay Vân Thoa: “Ngươi nhẹ tay một chút, sư phụ sợ đau.”
Ta nhìn hắn, nước mắt lưng tròng: “Ô ô ư a a a ách ô ô ô —” (biết vậy sao lúc đó ngươi không nhẹ tay một chút?)
Vân Thoa hừ một tiếng, giãy khỏi tay hắn, “Ta tự biết nặng nhẹ. Hiện tại ngươi mới thấy đau lòng? Vừa nãy lúc bắn sao không thương tiếc y?”
Ta khó khăn gật đầu, sư tỷ tuy rằng không phải người tốt, thế nhưng thật hiểu ý người khác.
Thuốc kia đau đến kinh người, có điều hiệu quả chữa thương cũng thật kinh người. Chỉ chốc lát, vai đã không hề đau nhức nữa, có chăng chỉ là cảm giác tê tê ngứa ngứa mà thôi, ta đã có thể thấy được da thịt trắng ngần vừa được tái tạo lại, gân cốt cũng nối liền.
Chờ vết thương chậm rãi khép lại xong, thật vất vả ta mới hồi phục sức lực, nhổ viên thuốc tê không có tác dụng gì ra, một lát sau miệng cũng rốt cuộc có thể cử động trở lại, “Đa tạ sư tỷ tương trợ. Có điều sư tỷ à, thuốc trị thương này của ngươi tuy rằng công hiệu thần kỳ, nhưng thuốc tê lại không có hiệu quả gì cả, ngậm vào vẫn đau đến lợi hại.”
Vân Thoa liếc mắt nhìn ta: “Đương nhiên rồi, thuốc đó cũng không phải là giảm đau đớn cho ngươi, chỉ làm miệng ngươi tê liệt.”
“Vậy vì sao ta còn phải ngậm cái loại thuốc tự xưng là tê mà thật ra chỉ có thể làm tê miệng này?” Ta choáng váng đầu óc.
Vân Thoa bĩu môi, “Ngươi phân biệt đối xử với cái miệng sao? Nếu như làm tê thân thể có thể gọi là thuốc tê, vì sao làm tê miệng lại không được gọi? Hơn nữa, ngươi cho rằng ngươi ở chỗ này rống lên, nghe rất êm tai? Nếu không gây tê miệng ngươi, người ta sẽ tưởng rằng chúng ta ở đây ngược đãi động vật.”
Ta chới với, mỹ nhân tuy rằng đẹp, nhưng mà không thế nào nói lý lẽ được! Quên đi, dù sao thì nàng cũng đã giúp ta chữa thương, ta còn tính toán làm gì, cuối cùng chỉ có thể lầm bầm: “Mà thôi, lãnh giáo xong rồi, sau này bất kể chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không quan tâm nữa.”
Điển Mặc cười rộ lên: “Vậy thật tốt quá, sư phụ, thật tốt quá.”
Hắn cười thoải mái như vậy, khiến ta có dự cảm không lành mà không rõ là gì: “Điển Mặc, ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo đúng không?”
“Đúng vậy, sư phụ.” Hắn cười nói, “Chiếu trúc gối đầu các loại của sư phụ, bởi vì vừa rồi hỗn loạn đã không biết rơi đâu mất rồi…”
Ta bình tĩnh đứng nhìn Điển Mặc, “Hiện tại, sư phụ ta dạy ngươi một câu mà ta đúc kết được từ chính cuộc đời của ta.”
Ta đột ngột nói như vậy khiến mọi người đều cảm thấy khó hiểu, ngay cả Vu Kính Vân Trâm Vân Thoa đều nhìn qua, đệ tử ngoan Điển Mặc tuy rằng vẻ mặt không tin, nhưng vẫn gật đầu: “Thỉnh sư phụ chỉ giáo?”
“Giường còn người còn, giường mất người mất!” Trầm giọng nói xong, ta nhấc chân chạy về hướng vách núi!
“Ngươi đừng nghĩ quẩn, sư phụ!” Giọng của Điển Mặc, đuổi theo.
“Giường chiếu là vật ngoài thân, sư đệ!” Giọng của Vân Thoa, đuổi theo.
“Chỉ uổng mạng ngươi, không thể khiến ngươi hạnh phúc, sư đệ!” Giọng của Vu Kính, đuổi theo.
“Có người trần truồng nhảy vực, không nhìn uổng phí nha!” Giọng của Vân Trâm, đuổi theo. Đúng rồi, trên đường chạy đến vách núi ta đột nhiên nghĩ ra, Vân Trâm đến chỗ này để làm chi vậy?
Có điều hiện tại nhớ lại, ngày hôm đó xứng đáng là một ngày kỷ niệm, bởi vì đó là lần đầu tiên “tứ đại tai hoạ” của Bình Tâm Nhai đồng tâm hiệp lực làm một việc: dỗ ta. Toàn bộ bảo vật trong thiên hạ đều bị bọn hắn hứa cho ta hết, ví dụ như chiếu trúc đỏ của Vân Nam, gối ngọc bích của Liêu Đông, chăn tơ tằm thêu hình bướm của Từ Quan, thậm chí cho đến đá kê chân để bước xuống xe rồng của hoàng thượng, vải bó chân của thiên hạ đệ nhất mỹ nữ… Mà ta lấy cái đó làm chi?
Tóm lại là cái gì hứa cho được đều hứa, không hứa cho được cũng hứa luôn.
Càng huống chi đối với đám tai hoạ của Bình Tâm Nhai này mà nói, căn bản không có thứ gì là không hứa được.
Vì vậy Điển Mặc hứa cho ta cái khăn trải giường bằng thiên tàm ti tinh chế của Vu Kính, Vu Kính hứa cho ta cái vỏ chăn gấm thêu hoa phù dung của Vân Trâm, Vân Trâm hứa cho ta cái giường ngọc toả hương của Vân Thoa, Vân Thoa hứa cho ta cái gối đầu bằng quả mướp lâu năm của lão chưởng môn. Càng hứa càng hão huyền, rốt cuộc khiến cho ta lúc đó đang đứng sát mép vực sâu lung lay sắp đổ cũng phải bật cười. Đó là lần đầu tiên ta cảm thấy ở Bình Tâm Nhai này, có mấy vị sư huynh sư tỷ tinh quái như vậy cũng là một việc rất thú vị.
Thế nhưng, bọn họ cũng chỉ hứa hẹn, dỗ dành ta lúc đó mà thôi.
Bằng chứng là cho đến bây giờ ta vẫn ngủ trên cái chiếu mua tạm bằng nửa xâu tiền đồng, cũ vàng không cần kéo cũng rách.
Trước lúc chia tay, Vân Trâm truyền cho ta một bộ khẩu quyết, nghe đâu có thể khiến pháp lực thu liễm vào trong, không đến nỗi khiến cho người người đều nhìn ra trên thân ta mang theo bao nhiêu pháp lực. Nói đến đây cũng thật kỳ lạ, trước đây ngẫu nhiên xui xẻo ta cũng bị lão sư phụ bắt được, buộc phải học khẩu quyết, ta thấy vừa khó nhớ vừa dài dòng, mà hôm nay ta lại nhớ được hết sức dễ dàng. Vân Thoa nói, đó là bởi vì căn cơ của ta bây giờ đã khác. Vân Thoa bổ sung nói thêm, hiện tại ta vừa mới có được pháp thuật khó mà sử dụng linh hoạt được, cho nên trước mắt pháp lực sẽ bị mạnh mẽ đè ép xuống, biểu hiện ra ngoài chỉ chừng một hai trăm năm công lực, nhưng mà cũng chỉ đè ép được vài ngày thôi, pháp lực sẽ chầm chậm nâng lên mức cao nhất ban đầu. Sau đó pháp lực lại từ từ bị áp xuống mức thấp nhất. Cả chu kỳ như vậy diễn ra trong vòng một tháng, lặp lại vài lần thì ta có thể tuỳ ý khống chế pháp lực. Nói tóm lại là ta cần phải luyện tập nhiều hơn nữa.
Ta cảm tạ chưởng môn, sư huynh sư tỷ, mang theo trái tim tan vỡ và thân thể bị thương, cùng Điển Mặc quay về nhà.
Bởi vì thân xác và tâm hồn cùng lúc tổn thương, ta đương nhiên không còn hơi sức để quan tâm đến tình trạng trúng độc của Điển Mặc. Từ buổi tối ngày hôm đó trở đi, ta nằm thoi thóp trên chiếc chiếu rách, thổn thức nhớ đến mấy món bảo bối của ta từ nay vĩnh viễn chia lìa. Lúc này, ta mới thấy được ưu điểm của việc có một đồ đệ tốt. Nguyên cả một ngày hôm sau, ta chỉ nằm ở trên giường rầm rì lẩm bẩm, mà đứa trẻ đen thui thủi kia luôn túc trực bên cạnh ta. Đương nhiên cũng có những lúc Điển Mặc tỏ ra không kiên nhẫn, có điều phần lớn thời gian hắn đều tươi cười chạy trước chạy sau thu xếp cơm nước, không một lời oán trách, đúng là được việc.
Vì vậy vết thương lòng của ta khép lại rất nhanh, sáng ngày hôm sau ta nằm trên giường cười trộm, đúng là nhặt được báu vật rồi. Hơn nữa Điển Mặc vừa đen vừa xấu như vậy, toàn bộ Bình Tâm Nhai này ngoại trừ ta ra không ai bằng lòng nhận nuôi hắn. Hắn phải làm người hầu dài hạn cho ta là cái chắc. Ta mừng thầm trong bụng, nếu đã như vậy, thì giúp hắn giải độc sớm một chút đi, lỡ đâu có sơ sót gì lại rắc rối nữa.
Sau giờ ngọ của ngày thứ ba, ta ngủ đủ giấc rời khỏi giường, gọi Điển Mặc, hai người chúng ta một trước một sau lần nữa xuất phát hướng về suối nước nóng. Chỉ mới có mấy hôm mà ta cảm thấy như đã rất lâu rồi.
Đúng ra, mọi việc xảy ra chỉ mới cách có mười hai canh giờ thôi, vậy mà ta và đứa trẻ đang mang vác túi lớn túi nhỏ phía sau vô hình chung đã thân thiết hơn mấy phần. Ta phải thừa nhận, Điển Mặc là một đứa trẻ tốt, càng là một đệ tử tốt, mang theo bao nhiêu thứ như vậy mà không rên một tiếng. Ta quyết định sau này sẽ đối xử với hắn tốt hơn một chút, bữa trưa ta sẽ tự mình ngồi dậy ăn, không phiền hắn phải bưng đến tận giường cho ta nữa.
Vừa mới rời khỏi rừng cây, liền gặp phải mấy tên đệ tử chụm đầu xầm xì to nhỏ gì đấy, ta vốn không phải là một người thích náo nhiệt, ngày hôm nay đương nhiên cũng sẽ không tham gia góp vui, đi thẳng qua bọn họ. Mấy tên đệ tử đột nhiên ngẩng đầu thấy ta, tiếng kêu sợ hãi lấp tức truyền ra. Mà ánh mắt bọn họ nhìn ta chăm chú như vậy khiến ta có muốn lạc quan nghĩ rằng bọn họ không phải đang nhìn ta cũng không được.
Sắp sửa đi qua khỏi bọn họ, bỗng nhiên có người gọi ta một tiếng.
“Sư thúc.” Lên tiếng là một tên đệ tử rất cao, tuổi tác tương đương với ta. Hắn đột nhiên đứng ra ngăn ta lại. Dáng vẻ này rất quen mắt, ta thấy được ở đâu rồi?
Nếu như người ta đã gọi ta là sư thúc, ta cũng không thể làm như không nghe thấy, chỉ có thể gật đầu, ngắn gọn “ừ” một tiếng.
“Sư thúc, đệ tử Lưu Tịch có một việc không hiểu, sư thúc có thể giải thích cho ta không?” Hắn cung kính hỏi.
Oa, thật hiếm có!
Đệ tử Điển Mặc của ta mặc dù tốt thì có tốt, nhưng hầu như không hề thỉnh giáo ta bất cứ điều gì, lúc nào cũng ra vẻ trên trời dưới đất không gì là hắn không biết. Ta đã sớm muốn bày ra chút hình mẫu sư phụ, đây chính là cơ hội!
“Ngươi nói.” Ta cố gắng hết sức tỏ ra cao thâm khó dò, hù doạ một tên đệ tử hẳn là không thành vấn đề.
Lưu Tịch khẩn khoản hỏi: “Sư thúc có thể cho đệ tử biết công lực bất phàm của ngươi là từ đâu mà ra?”
Ta choáng váng – chẳng lẽ thú vui đang thịnh hành ở Bình Tâm Nhai này là hỏi cho ta á khẩu không trả lời được?
Sắc mặt ta có lẽ đã có phần khó coi, nhưng vẫn nỗ lực giữ vững hình tượng làm thầy: “Đây là phương pháp tu luyện riêng của ta, ngươi không phải đệ tử môn hạ ta, e rằng ta không thể dạy cho ngươi.”
Sau lưng ta, Điển Mặc phì cười.
Vẻ mặt Lưu Tịch vẫn rất nghiêm túc: “Sư thúc, không rõ vì nguyên nhân gì ngươi đã ngủ mười năm, trong đó ngoại trừ tam sư bá, tứ sư bá, không ai đến gian phòng của ngươi, hôm trước ngươi đột nhiên tỉnh dậy vẫn y như cũ, chỉ hai ngày nay không gặp ngươi mới có được công lực kinh người như thế…”
Hắc hắc, tiểu tử, đây là công lực sau khi đã bị phép thuật đè ép bớt rồi đấy, nếu như là công lực nghìn năm lúc đầu, ngươi sẽ sợ đến chết khiếp!
Ta đang vênh vang tự đắc, đột nhiên cảm thấy Điển Mặc phía sau hình như muốn lên tiếng, nghĩ đến mỗi lần hắn mở miệng đều khiến người ta tức đến không chết cũng bị thương, ta liền cướp lời hắn: “Cơ duyên của mỗi người, sư chất không nên quá cưỡng cầu.”
Lưu Tịch nở nụ cười, hết sức đẹp mắt, nói: “Đệ tử hoàn toàn không có ý đó, chẳng hay sư thúc có biết Bình Tâm Nhai đã xảy ra chuyện gì không.”
Điển Mặc rốt cuộc không nhịn được nữa, ló đầu ra khỏi lưng ta, ta luống cuống tay chân ấn đầu hắn về, một mặt nói: “Ta không mấy hứng thú đối với những việc ồn ào, ngươi đi tìm nhị sư bá của ngươi đi.”
“Sư thúc nói như vậy, rốt cuộc là không có hứng thú thật, hay là cố làm ra vẻ đây?”
Xem ra đệ tử này muốn diễn thuyết, bởi vậy mới nói ngủ không đủ giấc là không được, ta hết sức bất đắc dĩ hỏi hắn: “Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
“Sư thúc, đêm hôm qua và hôm kia, Bình Tâm Nhai đã xảy ra những việc kỳ lạ, ngay cả chưởng môn cũng đau đầu không thôi.”
Bình Tâm Nhai xảy ra chuyện lạ không có gì lạ hết, nhưng mà khiến cho Vu Kính phải đau đầu thì quả thật đúng là chuyện lạ. Ta vội hỏi: “Việc gì vậy?”
“Hôm kia lão chưởng môn đã quay về Bình Tâm Nhai.”
Thì ra là lão sư phụ đã trở về, nhưng mà chuyện này thì có gì kỳ lạ chứ. Chẳng lẽ ông ấy muốn huỷ bỏ tư cách chưởng môn của Vu Kính? Nếu vậy thì đúng là thú vị!
“Lão chưởng môn đặc biệt quay về Bình Tâm Nhai chuyến này là để chúc phúc cho chưởng môn tân nhiệm. Hai người trò chuyện rất vui vẻ, đêm hôm đó lão chưởng môn ở lại Bình Tâm Nhai.”
Ta chỉ biết lão chưởng môn không đủ tức giận, hoặc có lẽ là không đủ dũng khí để đối đầu với Vu Kính!
“Đêm đó lão chưởng môn nghỉ ngơi ở nhà sàn bên sườn núi phía bắc thì bị tập kích. Nghe nói đã bị hút rất nhiều công lực, tổn thất đến mấy trăm năm công lực.” Hắn vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của ta: “Chưởng môn đã bắt tay vào điều tra việc này.”
“Nói như vậy là, có người đã hút công lực của ông ấy để sử dụng?” Ta liên tục gật gù.
Lưu Tịch gật đầu: “Chưởng môn và sư phụ của ta cũng nghĩ như vậy. Cho nên, sư thúc, hiện tại ngươi đã hiểu được vì sao ta yêu cầu ngươi phải giải thích nguồn gốc pháp lực của ngươi chưa? Ngươi hiện tại hẳn là nên cho chúng ta một lời giải thích hợp lý.”
Trong lúc ta nói chuyện với hắn thì đã thu hút không ít đệ tử đến xem, ánh mắt mọi người nhìn ta giống như ánh đuốc soi rọi, khiến ta cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.
Chẳng lẽ… Ý của hắn là, hắn nghi ngờ ta?
Đừng có nói đùa chứ!
“Việc này không liên quan đến ta,” ta cuống quýt giải thích: “Công lực của ta đã có từ trước khi xảy ra chuyện, người làm chứng có Vu Kính, hai huynh muội Vân Trâm Vân Thoa và đệ tử Điển Mặc của ta.”
“Sư thúc, chưởng môn vì phải cứu tính mệnh của lão chưởng môn, đã bế quan trị thương cho lão chưởng môn cùng với Vân Thoa sư bá, không biết khi nào mới trở ra. Về phần Vân Trâm sư bá, bắt đầu từ hôm qua là đến kỳ hắn bế quan tu luyện mỗi năm một lần, bốn mươi chín ngày sau mới ra, chẳng lẽ sư thúc lại không biết.” Tuy rằng khi nói những lời này Lưu Tịch vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng sắc bén.
Ta quả thật không biết mà.
Vân Trâm muốn bế quan lúc nào, làm sao ta biết được.
Ngay cả ta lúc nào thì muốn bế quan tu luyện ta còn không biết ấy chứ.
Đúng rồi, nhân chứng còn có Điển Mặc, ta vội vàng kéo hắn từ sau lưng ra: “Điển Mặc, mau nói cho bọn họ biết.” Điển Mặc lắc đầu: “Ta nói không có tác dụng, sư phụ. Bọn họ sẽ không tin đâu.”
Lưu Tịch thu lại nụ cười: “Sự việc lần này hết sức nghiêm trọng, nếu như sư thúc không thể đưa ra một câu trả lời thuyết phục, chúng ta cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được. Theo quy định của Bình Tâm Nhai, nếu như chưởng môn vì sự cố mà không thể giải quyết sự vụ, vậy sẽ do đệ tử có bối phận cao nhất đứng ra thay mặt. Vì vậy việc này sẽ do sư phụ ta quyết định.”
“Đợi đã, Vu Kính vắng mặt, Vân Trâm Vân Thoa vắng mặt, vậy phải do Đường Kỳ đứng ra chứ?” Ta hỏi. Quy định này thật thú vị, nếu như ngay cả Đường Kỳ cũng vắng mặt, vậy sự vụở Bình Tâm Nhai chẳng phải là do ta đứng ra quản lý? Ha ha, việc đầu tiên ta muốn làm sẽ là yêu cầu mọi người ở Bình Tâm Nhai tập đan chiếu, để ta lần lượt nằm ngủ kiểm tra xem, sau đó quyết định thứ tự đệ tử.
Giữa lúc ta đang hăng hái tưởng tượng thì Lưu Tịch lắc đầu: “Tam sư bá không ở cố định một nơi nào, chỉ có ngày Bình Tâm Nhai tập hợp thì mới xuất hiện.”
“Nếu vậy chẳng phải là chỉ còn một mình ta thôi sao, thế nhưng… ta nhớ đâu có nhận ngươi làm đệ tử khi nào đâu?”
Vẻ mặt của Lưu Tịch đã có hơi khó chịu: “Sư phụ của ta là Phan Khổng.”
À, đúng rồi, hình như sau Vân Thoa và trước ta còn có một người. Có điều cảm giác về sự tồn tại của người này quả thật là quá ít ỏi. A, nhớ ra rồi! Chẳng trách ta cảm thấy tên đệ tử này nhìn quen mắt, chẳng phải là mười năm trước hắn cũng bị đưa lên núi cùng lúc với ta sao, là do Phan Khổng mang đến, ta có ấn tượng.
Lập tức ta có cảm giác như xa quê gặp được bạn cũ, vui mừng bước lên trước một bước: “Là ngươi sao, ngươi còn nhớ ta không, chúng ta ngày hôm đó cùng nhau lên núi nha! Ta là Lý Sơ!”
Hắn lui lại một bước, cười nhạt kéo dãn khoảng cách mà ta vừa mới rút ngắn ra: “Vẫn nhớ, sư thúc.”
Hình như Lưu Tịch không thích ta.
Loại cảm giác bị đồng môn xa lánh này khiến ta có hơi buồn khổ.
Trong lúc ta còn đang nhìn hắn, Lưu Tịch khẽ nghiêng người nhường ra một con đường: “Sư thúc, mời.”
Xem ra không đi là không được. Lại nói con người Lý Sơ ta to như thế này, mặt cũng to, có thể lập tức chạy trốn được hay sao? Ta rõ ràng là trong sạch, sợ cái gì chứ! Huống chi còn có Điển Mặc ở đây, hiện tại nếu như tỏ ra yếu kém sau này làm sao còn dương oai sư phụ trước mặt hắn nữa? Nghĩ đến đây, ta ưỡn ngực, đi thì đi!
Ngũ sư huynh Phan Khổng vốn ở sườn núi phía nam, nhưng bởi vì Bình Tâm Nhai xảy ra biến cố như vậy, nên tạm thời hắn dọn vào căn phòng gần phòng nghị sự.
Lúc một đám người chúng ta tiến vào, hắn còn đang cặm cụi chỉnh sửa giấy tờ trên bàn.
Đi đến trước mặt hắn, Lưu Tịch ôm quyền nói: “Sư phụ, lục sư thúc đã đến.”
Phan Khổng ngẩng đầu, ta liền giật mình nhảy dựng. Chẳng qua mới chỉ mười năm không gặp thôi, sao lại thay đổi nhiều như vậy, hắn ốm đi rất nhiều. Nhưng ngẫm lại, có loại đệ tử như Lưu Tịch, nhất định là cuộc sống của hắn không được tốt lắm đâu. “Lý Sơ? Ngươi có việc gì vậy?” Hắn ngờ vực nhìn ta, rồi ánh mắt ngờ vực dần dần biết thành sắc bén lợi hại: “Công lực trong người ngươi là như thế nào?”
Phan Khổng ơi Phan Khổng!
Nếu người đầu tiên hỏi vấn đề này, chắc chắn là ta sẽ có cảm giác lần đầu thú vị, nhưng người thứ N vẫn hỏi vấn đề này, chỉ có thể nói là vấn đề nguội ngắt mà thôi.
Ta thở dài một tiếng, làm ra vẻ cao thâm phất tay: “Trước hết cho đám tiểu bối này lui đi.”
Có lẽ Phan Khổng cho rằng ta có điều gì khó nói, gật đầu ra lệnh cho bọn họ giải tán, chỉ còn lại bốn người là ta, hắn, Điển Mặc và Lưu Tịch.
Ta nhìn xung quanh một lượt, tìm một cái ghế có vẻ êm ái ngồi xuống, không đợi hắn hỏi đã bắt đầu khóc lóc kể lể toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối một lượt, cuối cùng còn nói thêm một câu: “Sư huynh à, việc này huynh nhất định phải làm chủ cho ta!”
Phan Khổng sửng sốt nghe xong, chắc hẳn việc thành tiên kia trước đây hắn chưa từng nghe đến, suy nghĩ một lát, nói: “Nếu như sự thật như vậy, tự nhiên sư đệ không liên can đến vụ huyết án đêm kia, thế nhưng chứng cứ…”
Chứng cứ, đúng rồi, vết thương trên vai ta! Vết thương đó chính là chứng cứ!
Ta nâng tay ra hiệu: “Sư huynh, ta có!”
Lúc ta bắt đầu cởi y phục, bởi vì kích động quá mức nên vừa cởi vừa kéo, hai lần ba lượt ta liền cởi sạch quần áo.
Điển Mặc từ sau lưng đột nhiên đi ra trước, che chắn trước mặt ta, chỉ thấy hắn giống như ngờ vực hỏi: “Sư phụ, ngươi có rồi? Mấy tháng?”
Ánh mắt của Lưu Tịch và Phan Khổng kinh ngạc theo đường nhìn của Điển Mặc dừng lại ở bụng ta, có lẽ vẫn chưa rõ rốt cuộc là việc gì, đều ngẩn ra.
Ta sửng sốt một chút: “Cái gì mà mấy tháng, sự việc mới xảy ra ngày hôm kia! Do chính ngươi làm, ngươi còn dám quên! Ta không bắt ngươi chịu trách nhiệm xem như xin lỗi ngươi rồi!” Ta cúi đầu nhìn lại, trời ơi, thuốc của Vân Thoa thật là quá mức hiệu quả, vai ta hoàn toàn bình thường, một vết sẹo nhỏ cũng không thấy! Ta lập tức nói với Điển Mặc: “Ngươi nghe cho rõ đây, cho dù nhìn không thấy, nhưng nếu ngươi muốn quỵt nợ thì dứt khoát là không có khả năng!”
Nhưng mà… Hình như lúc Điển Mặc nói những lời đó, hắn cứ nhìn chăm chăm vào bụng ta chứ đâu có nhìn vai? Mặc kệ hắn.
Mà Phan Khổng và Lưu Tịch nghe được lời nói của ta, rốt cuộc cả hai đều thay đổi sắc mặt!
Điển Mặc tỏ vẻ đáng thương: “Sư phụ, đệ tử đáng chết, một phút sai lầm đã xúc phạm đến sư phụ!”
“Thôi đi, làm cũng đã làm rồi, biết tính sao nữa?” Ta ra vẻ khoan dung: “Chỉ cần sau này ngươi hầu hạ sư phụ cho chu đáo, sư phụ không mong gì hơn.”
“Đệ tử nhất định dốc hết sức, chiều chuộng sư phụ, mong sư phụ giữ gìn thân thể, đừng làm tổn thương chính mình.” Hắn nhẹ nhàng mặc quần áo lại cho ta, vô cùng thân mật: “Thân thể hiện tại của sư phụ đã không giống như trước đây, cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
Hai thầy trò ta ở bên này tương thân tương ái, bên kia chỉ nghe một tiếng “Ụa” vang lên, Phan Khổng và Lưu Tịch tranh nhau bám lấy khung cửa sổ, ra sức nôn mửa.
Ta không hiểu, nhỏ giọng hỏi Điển Mặc: “Bọn họ làm sao vậy?”
Khoé miệng Điển Mặc cong lên, liên tục lắc đầu: “Tuy rằng vóc dáng của sư phụ rất đẹp, nhưng hai người bọn họ cũng không cần phải tự ti đến mức nôn mửa chứ, ở Bình Tâm Nhai này đúng là nhiều người tâm lý lệch lạc thật.”
Thì ra là vậy, ta nghe mà thích thích trong lòng.
Lưu Tịch rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, nôn xong trước, thì thào tự nói: “Thật đúng là cánh rừng rộng lớn, chim gì cũng có! Như vậy mà cũng hoảng hồn, ta có tính là quá nhà quê không?”
Điển Mặc cười cười, rất vui vẻ đáp: “Không đâu, sư huynh, nhà quê bình thường thôi.”
“Ta ở Bình Tâm Nhai mười năm, đến hôm nay mới biết nơi này đúng là ngoạ hổ tàng long!” Vẻ mặt của Lưu Tịch vẫn còn hơi tái nhợt. Điển Mặc vỗ vai hắn: “Pháp thuật là một thế giới rất thần kỳ, ngươi cũng không cần phải tự ti làm gì.”
Lưu Tịch trừng hắn một cái: “Chúng ta đồng lứa, việc mà ngươi làm được không lý nào ta lại làm không được!”
“Tốt, có ý chí!” Điển Mặc gật đầu: “Ta đợi tin mừng của ngươi.”
Bầu không khí giữa bọn họ trở nên hừng hực, chẳng lẽ đó chính là ngọn lửa quyết tâm chiến thắng?
Phan Khổng vừa mới nôn xong, quay đầu lại, dường như cũng thấy ánh mắt Lưu Tịch nhìn hắn không đúng, rùng mình một cái: “Các ngươi đang nói gì vậy?”
Lưu Tịch nghiêm túc đáp lời: “Sư phụ, chúng ta chỉ đang thảo luận về tính khả thi của một loại pháp thuật. Lát nữa ta sẽ tìm sư phụ chứng thực sau.”
“Ồ.” Phan Khổng lại quay lại đối mặt với ta: “Sư đệ, vừa rồi sư đồ chúng ta đã thất lễ, mong sư đệ không trách. Dù sao Bình Tâm Nhai cũng không như những nơi khác, một việc cỏn con mà cũng kinh ngạc như vậy quả thật là xấu hổ cho thân là chưởng môn lâm thời như ta…”
Đúng là một cặp thầy trò không thú vị.
Ta ngáp dài ngọ nguậy không yên trên ghế. Rốt cuộc Phan Khổng cũng bày tỏ cảm xúc xong, nghiêm túc trở lại: “Nhưng mà sư đệ, tuy rằng sư huynh tin tưởng ngươi, nhưng những nhân chứng quan trọng có khả năng chứng minh lời ngươi nói đều không có ở đây.”
“Điển Mặc, có Điển Mặc mà!” Ta ôm Điển Mặc kéo qua, “Đồ nhi ngoan, ngươi mau giải thích với sư bá đi!” Phan Khổng liền xua tay: “Sư đệ, không phải ta không tin ngươi, nhưng với quan hệ thân mật đặc biệt của ngươi và Điển Mặc, lời của hắn không thể nào thuyết phục được mọi người.”
Quan hệ thầy trò ở Bình Tâm Nhai bị coi là thân mật đặc biệt từ lúc nào vậy? Đánh chết ta cũng không tin Phan Khổng ngươi với lão sư phụ có quan hệ thân mật đặc biệt gì! Thế nhưng lời này không thể nói ra được, ta chỉ có thể cười ra vẻ độ lượng: “Đúng là như thế, vậy ý của sư huynh là?”
“Đành phải đểsư đệ chịu thiệt mà thôi.” Phan Khổng ra vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
“Rốt cuộc là chịu thiệt như thế nào?”
Phan Khổng thở ra một hơi thật dài, chậm rãi nói: “Thật lòng ta cũng không muốn làm như vậy đâu.”
Ta cảm thấy gân xanh nổi đầy đầu: “Sư huynh cứ nói, không sao cả.”
“Chỉ có thể tạm thời giam sư đệ lại, cho đến khi ba nhân chứng kia có một người xuất hiện chứng minh lời ngươi nói là sự thật mà thôi.” Phan Khổng nói liền một hơi không thở, xem ra biện pháp này đã được hắn nghĩ kỹ từ lâu.
Có điều như vậy cũng không sao. Nhìn vẻ mặt khó xử của hắn lúc nãy, ta còn tưởng hắn muốn trói ta vào cột cờở quảng trường chứ… Sau đó cho từng người trong đám đông xếp hàng lên ném phi đao.
“Mặt khác, nếu như chỉ có một mình sư đệ, sinh hoạt sẽ rất bất tiện, huống chi tình trạng sức khoẻ ngươi hiện tại rất đặc biệt, nên để đệ tử ngươi ở cùng ngươi.” Lời lẽ của Phan Khổng hết sức thiện chí.
Điển Mặc hình như đang ra sức nhịn cười, hai vai cứ không ngừng run rẩy.
Hừ, tóm lại là muốn nhốt hai người chúng ta lại mà thôi. Ta nghĩ một chút, liền cười tươi rói nói: “Sư huynh, ta có thể lựa chọn nơi bị nhốt không?”
Kết quả là hai người ta và Điển Mặc, mang theo một đống trứng gà bột mì các loại, dọn vào hang suối nước nóng tên là “Nước Nóng” kia.
Phan Khổng cùng với Lưu Tịch kiểm tra bên trong động, xác định tuy rằng có một đường thông vào trong, nhưng bên trong cũng là ngõ cụt. Vì vậy họ liền bày một trận pháp mà nghe nói tự ý xông vào hậu quả sẽ rất thê thảm ngoài cửa động, ngoài ra còn dán thêm vô số bùa chú, tưởng ta là yêu ma chắc!
Buồn bực một hồi lâu, ta mới quay đầu lại: “Đồ nhi này, ngươi xem, bọn họ đối xử với chúng ta như là cái gì vậy chứ.”
Điển Mặc hết sức nghiêm túc sửa lại lời nói của ta: “Không phải chúng ta, mà là ngươi!”
Ta vừa buồn cười lại vừa bực mình, hai tay nắm lấy má hắn kéo hắn quay đầu về phía mình, cảnh cáo: “Tiểu tử xấu xí, ngươi dám nói chuyện với sư phụ như vậy sao!?”
Ta đối diện với một đôi mắt đen thẳm. Mắt hắn chợt loé lên một tia sáng, rất nhanh, ta thấy không rõ lắm.
Điển Mặc không hề tránh né: “Sư phụ, ngươi đối với ta thật hung dữ!”
“Lắm lời, xấu thì nói xấu, ta xác định rồi, ngươi cũng nên khôn ngoan biết điều chút đi!” Ta xoa đầu hắn, thật không ngờ, cảm giác lại thích như vậy, vô cùng mềm mại!
Hắn cũng không né, ngược lại càng dựa vào gần hơn: “Sưphụ, ngươi không để ý vẻ bề ngoài sao?”
“Đương nhiên không rồi! Chẳng phải có câu cái gì mà vẻ đẹp tâm hồn gì đó hay sao. Sư phụ ta luôn luôn cho rằng một tâm hồn tự nhiên, không bị lệch lạc hay đầu độc chính là thứ đẹp nhất trên thế gian! Nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
“Nhưng mà đây là Bình Tâm Nhai! Ngươi nói xem ta có thể trông ngóng người nào ở đây có được tâm hồn đẹp chứ!?” Ta đau buồn nói: “Cho nên ta chỉ có thể lui một bước, ít nhất cũng trông mong được mặt còn lại.”
“Chẳng trách mỗi lần ngươi gặp Vân Thoa là lại nhìn chằm chằm.” Lời này nghe cứ như ta là sắc lang vậy!
“Ngươi không hiểu rồi, thấu hiểu được vấn đề trông mặt mà bắt hình dong cũng không phải việc dễ dàng. Khụ, huống chi sắc đẹp trước mắt, YY một chút cũng không sao.” Đàm luận vấn đề nhạy cảm này với đệ tử còn đang tuổi thiếu niên, ta cũng có hơi mất tự nhiên: “Được rồi, đi chuẩn bị đi, độc trên người ngươi giải được sớm ngày nào tốt ngày ấy.”
Điển Mặc đi vài bước, lại quay người lại: “Sư phụ, nếu như ta trở nên vô cùng tuấn tú, ngươi sẽđể mắt đến ta nhiều hơn chứ?”
Ta nhìn gương mặt xanh sẫm gần như đen thui của hắn, trên mặt còn có những hoa văn màu vàng kim kỳ lạ, lại thêm hàm răng và tròng mắt trắng ởn, ta thở dài một hơi: “Ta không dám mong ngươi trở nên vô cùng tuấn tú, chỉ mong có thể nhìn rõ vị trí ngũ quan của ngươi là đã thoả mãn lắm rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
22 chương
30 chương
22 chương
6 chương