Xuân Thụ Mộ Vân
Chương 16
CHƯƠNG 16
Khí tức ấm áp, có cảm giác sần sùi khá kỳ diệu….
Nam Ca Nhi dụi dụi, đột nhiên mở mắt ra.
Xúc cảm quái dị này là cái gì!
Vừa mở mắt, liền đụng trúng ánh mắt Mạc Thụ.
Hắn vẫn đang uống rượu, lúc này đôi mắt sáng lạn như sao trời, cực kỳ chói lọi và sắc bén, quả thật giống như một cây đao bén vừa tuốt ra khỏi vỏ.
Trên đôi môi còn vương lại một vài giọt rượu óng ánh, bóng lưỡng và vô cùng mềm mại.
…. Quả thật như một người hoàn toàn khác.
Nam Ca Nhi ngây ngây nhìn mặt Mạc Thụ___
Vị Mạc Thụ tiên sinh phiêu nhiên như tiên đó đi đâu rồi, hiện tại gương mặt yêu dị trước mặt mình đây là ai?
Trên đầu bị nhẹ gõ một cái: “Tỉnh rồi thì ăn chút cháo đi, đặt ở cạnh bếp lò đó, ngươi đến lấy là được.”
Nam Ca Nhi theo bản năng đứng lên, sau đó lại theo tiềm thức nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã mông lung sáng rồi, cơm rau trên bàn không được đụng đến gì nhiều, nhưng một vò rượu tràn đầy thì đã có thể thấy đáy.
Nhớ lại trước khi mình mất đi ý thức, khi đó còn chưa đến hừng đông đi!
Uống rượu uống rượu uống rượu…..
Uống một đêm!
Giỡn cái gì đây a, ngươi cho dù là tửu lượng kinh nhân, lẽ nào không cần đi nhà xí sao!
Nam Ca Nhi dùng biểu tình như gặp quỷ nhìn Mạc Thụ đang bắt đầu nhẹ cười ha ha, “Làm gì.”
Ách….
Nam Ca Nhi lắc đầu: “Không có gì.” Cúi đầu, ý đồ che giấu gương mặt nóng hổi của mình.
Quả nhiên, nam nhân này cũng có tướng mạo phi thường xuất sắc, chỉ là bình thường khí chất quá mức thoát tục, cho nên ngoại hình hoàn mỹ bị che phủ đi, hiện tại bộ dáng của hắn người lại mê hoặc kinh người, cho dù chỉ mỉm cười nhẹ, cũng có thể khiến người ta dễ dàng ngây ngẩn….
“Ăn sáng thôi, trong bụng ngươi trống rỗng, cần phải ăn nhiều một chút.” Mạc Thụ tựa hồ cũng không có hứng thú truy hỏi, tùy tiện chỉ vào cái nồi nhỏ đặt cạnh bếp lò.
“Ân.” Nam Ca Nhi hít sâu một hơi, sau đó đi múc cháo.
…. Rốt cuộc là tại sao mình lại bị Mạc Thụ ôm ngủ cả buổi tối, Mạc Thụ rốt cuộc nấu cháo từ lúc nào….
Y thật sự không có dũng khí để hỏi.
Ngoài cửa, đột nhiên truyền tới tiếng pháo lốp bốp, tiếp đó là tiếng cười đùa của tiểu hài tử: “Nam Ca Nhi, Mạc Thụ tiên sinh, nghênh thần tài gia a.”
Nam Ca Nhi hơi ngây trệ, chuẩn bị bỏ chén cháo xuống.
Y biết ở đây có một vài tập tục, nhưng mình chưa từng trải qua, cho nên khiến y có chút không biết làm sao.
“Ta đi.” Mạc Thụ đặt chén xuống, đứng lên, đi mở cửa.
“Ách….” Nam Ca Nhi càng ngưng trệ.
Nói thật, y không xác định được Mạc Thụ có phải uống say rồi không, vì gia hỏa này tuy nhìn thì hành vi vẫn vô cùng bình thường, nói chuyện cũng rất có lý trí, nhưng luôn cảm thấy được không mấy giống với Mạc Thụ lúc trước.
Gia hỏa này sẽ không làm ra chuyện gì bất thường chứ?
Vừa lo lắng như vậy, Nam Ca Nhi lập tức đứng lên, đi ra theo: “Mạc Thụ tiên….”
Hả!
“Ách…” Đây là tiếng hút lãnh khí.
“Nam Nam Nam Nam Nam….” Đây là âm thanh lắp bắp, không hiểu là đang nói Nam Nam (tên Nam Ca Nhi: nam ở đây là phía nam) hay là nam nam (con trai).
“Mạc Thụ tiên sinh!” Đây là tiếng hét khi không thể nào tin.
Ngoài cửa tụ tập một đám người, lúc này đang dùng biểu tình chấn kinh để nhìn mình và cả…. Mạc Thụ.
Sao vậy?
Nam Ca Nhi có chút nghi hoặc nhìn mọi người, lại nhìn sang Mạc Thụ, trừ một chút chói lóa ra thì không có gì bất đồng, cuối cùng mới nhìn mình.
Lập tức hút khí…..
Ta quên mất hiện tại mình đang mặc y phục của Mạc Thụ hơn nữa còn mang bộ dáng y sam bất chỉnh vừa thức giấc như vậy không biết sẽ khiến cho mọi người nghĩ thế nào không biết ta giải thích thì có người nào chịu tin là ta ngất không nhiều tình tiết kinh điển thế này sao ta lại đụng phải nếu như Mạc Thụ là nữ ta may ra còn có thể cân bằng một chút hỗn đàn a vấn đề là Mạc Thụ tuy nhìn thì rất văn nhược nhưng trên thực tế lại là nam nhân còn anh tuấn hơn ta a xin lỗi ta đã quên hiện tại ta chỉ có thể coi như là khó coi thôi ta kháo đây rốt cuộc là chuyện gì a tại sao lại biến thành như vậy sau này ta làm sao mà gặp mặt người nữa a……
Tóm lại, sau khi đầu óc Nam Ca Nhi ý thức được mình đang mặc y phục của Mạc Thụ xong, liền triệt để hỗn loạn.
Nhìn biều tình Nam Ca Nhi chìm sau vào hỗn loạn trống rỗng, Mạc Thụ cười một chút: “Ta chỉ là uống một chút rượu.”
Lời này nói xong, tiểu bằng hữu thân mặc áo đỏ, đầu đội mão trên mép còn gắn râu giả ăn mặc theo kiểu thần tài trước mặt càng mở banh cái miệng ra to hơn, ngay cả râu dưới cằm bị rơi xuống đất cũng không có phát giác.
Những người khác thì không hẹn mà cùng hút khí càng lớn tiếng.
“Sau đó y phục của Nam Ca Nhi bị dơ, liền mặc của ta.” Mạc Thụ lại giải thích.
“Ô….”
“Ngô….”
“Trời a….”
“Nga…..”
Đủ loại âm thanh kinh hô sau đó là tiếng đồ vật trên tay họ bịch bịch rớt xuống đất, hiển nhiên là vô cùng náo nhiệt.
Nam Ca Nhi cũng coi như được những tạp âm này kinh động nên lãnh tĩnh lại ít nhiều, hít sâu lần nữa, quyết định vẫn là phải giải thích một chút: “Chuyện này.”
“Xin lỗi, chúng ta sai rồi!” Tiểu quỷ rớt râu giả lớn tiếng cắt đứt thanh âm ý đồ muốn giải thích của Nam Ca Nhi, cong lưng, cúi sâu như cây cung.
“A?” Nam Ca Nhi nghi hoặc nhìn đám người này.
“Mạc Thụ tiên sinh xin trông cậy vào ngài vậy, phu nhân!” Những người khác nhất tề cong lưng, lớn tiếng nói.
Nam Ca Nhi tựa hồ trợt chân, xém nữa ngã nhào.
Này, phu nhân, là, nói, ai!
“Không làm phiền ngài nữa, Mạc Thụ tiên sinh!” Những người khác căn bản không giải thích, cũng không nghe giải thích, cứ như vậy sau khi nao nao một trận, lập tức chỉnh tề quay người, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của hai người.
Nam Ca Nhi đen mặt, tuy không rõ Mạc Thụ rốt cuộc đã nói cái gì, nhưng y cảm thấy nếu chỉ dựa vào một thân y phục này của y thì hoàn toàn không thể dẫn tới nhiều người kích động như thế.
Quay mặt nhìn Mạc Thụ___ Ngài rốt cuộc nói cái gì!
“Ta chỉ đơn giản nói ra chân tướng sự thật mà thôi nga.” Mạc Thụ rất vô tội, rất ưu nhã rất câu nhân cười.
Ta hoàn toàn không tin!
Nam Ca Nhi hung ác trừng hắn.
Y triệt để phát hiện rồi, Mạc Thụ tuyệt đối không phải là người tốt gì.
Dưới ngoại hình phiêu dật của hắn, ẩn giấu một trái tim phúc hắc!
“Tóm lại.” Mạc Thụ không hề hấn gì cười nói: “Chúng ta tiếp tục ăn sáng thôi!”
Tôm khô, tiếp tục ở đây theo ý ngài, là ngài còn dự định tiếp tục uống rượu!
Nam Ca Nhi mở to mắt.
“Ta đi lấy rượu.” Quả nhiên, Mạc Thụ rất lý lẽ thỏa đáng nói, vừa đi về phía hậu viện.
….. Gia hỏa này quả thật chính là tửu quỷ a!
Nam Ca Nhi theo tìm thức bắt lấy góc áo Mạc Thụ.
Mạc Thụ quay đầu, nhướng mày nhìn Nam Ca Nhi.
“Đại nhân, tuy ta không biết bữa cơm sáng này ngài đã ăn được bao nhiêu rồi, nhưng ta cảm thấy ngài hiện tại nên ăn chút cháo loãng sau đó đi nghỉ ngơi đi.” Nam Ca Nhi mặt không chút biểu tình nói, đã uống cả một đêm rồi, gia hỏa này còn chưa uống đủ sao?
Vốn dĩ, y không phải là người mạo muội và xung động như vậy.
Chỉ là vào lúc này, không biết tại sao, chắc quỷ thần sai khiến, y cảm thấy mình nên ngăn cản hành vi tự tàn phá của Mạc Thụ, y cảm thấy có lẽ khoảng cách giữa mình và Mạc Thụ đã gần hơn nhiều.
Nhưng lời nói xong, y lại hơi chau mày___ y còn cảm thấy mình chưa quản đủ chuyện thừa sao.
Nhưng Mạc Thụ, lại mỉm cười.
“Được a.” Hắn trả lời thập phần dứt khoát, “Ngủ cùng ta ta liền đi ngủ.”
“A.” Nam Ca Nhi ngây ngây nhìn Mạc Thụ, hoàn toàn không hiểu tại sao Mạc Thụ lại nói ra điều kiện kỳ quái như vậy.
Hơn nữa, mấy ngày nay vẫn luôn ngủ chung với Mạc Thụ không phải sao?
“Còn phải ngủ cùng một đầu.” Mạc Thụ tiếp tục cười nói, “Mỗi người mỗi đầu không tốt lắm.”
“Tại sao?” Nam Ca Nhi đờ đẫn hỏi theo tiềm thức.
“Vì không ôm ngươi được.” Mạc Thụ trả lời rất nhanh gọn. Tuy trên thân thể gầy nhom của Nam Ca Nhi không có bao nhiêu thịt, hơn nữa còn là nam nhân, nhưng độ lớn vừa khéo đủ để mình ôm, còn có, ân, đầu rất tròn như trái dưa, xoa xoa rất thích.
Hắn cảm thấy đem cả người Nam Ca Nhi cuộn lại ôm chặt, là tư thế thích hợp nhất.
Cho nên, hắn rất tự tin theo bản năng trả lời.
“…..” Nam Ca Nhi cảm thấy kỳ thật mình đáng ra không nên theo tiềm thức tự tìm họa thế này…
Ta là cái gì? Gối ôm sao? Mạc Thụ đại gia! Ngươi là tiểu oa oa còn chưa tới năm tuổi sao? Cần phải ôm gối mới ngủ được sao?
Nam Ca Nhi cảm thấy trên trán mình xuất hiện rất nhiều hắc tuyến kèm theo ký hiệu hình chữ tỉnh (井) biểu trưng cho tình tự phức tạp.
Rất muốn đập hắn.
Nhưng vì gia hỏa cực độ thiếu bị đập trước mặt này lại là cấp trên cao nhất của mình lúc này, y chỉ có thể nhịn xuống xung động muốn đập người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì tùy ngài đi.” Ta cảm thấy tự mình đi lo lắng cho gia hỏa này như vậy quả thật là đầu bị lừa đá rồi.
Quay người đi vòng qua hắn, vào nhà cơm.
Nhìn theo sau gáy Nam Ca Nhi gần như sắp bốc ra khói, Mạc Thụ nửa ngày không nói gì, đột nhiên, lại nhẹ cười.
“Tiểu hài tử, lẽ ra nên tức giận bừng bừng mới tốt mà.”
Ách, cho nên mới nói, Mạc Thụ tiên sinh, ngài chỉ là khiến Nam Ca Nhi tức giận thôi….
Ngài hoàn toàn không hiểu hàm nghĩa chân chính của cái từ tức giận bừng bừng là gì có được không!
===============
-Chú thích:
*Mạo muội phiên dịch đoạn văn không dấu trên kia cho những ai đọc không hiểu:
“Ta quên mất hiện tại mình đang mặc y phục của Mạc Thụ, hơn nữa còn mang bộ dáng y sam bất chỉnh vừa thức giấc, như vậy không biết sẽ khiến cho mọi người nghĩ thế nào, không biết ta giải thích thì có người nào chịu tin là ta ngất không. Nhiều tình tiết kinh điển thế này sao ta lại đụng phải? Nếu như Mạc Thụ là nữ ta may ra còn có thể cân bằng một chút, hỗn đàn a, vấn đề là Mạc Thụ tuy nhìn thì rất văn nhược nhưng trên thực tế lại là nam nhân còn anh tuấn hơn ta a. Xin lỗi ta đã quên hiện tại ta chỉ có thể coi như là khó coi thôi. Ta kháo! Đây rốt cuộc là chuyện gì a, tại sao lại biến thành như vậy, sau này ta làm sao mà gặp mặt người nữa a……”
Truyện khác cùng thể loại
217 chương
548 chương
85 chương
11 chương