Tiết Minh cầm được tiền cũng không đầu tư vào siêu thị Minh Giai của gã mà thành lập một công ty bất động sản rồi lập tức bắt tay vào thu mua một mảnh đất có vị thế khá tốt cùng với một số nhà trống. Hiện nay, giá nhà đất đang lên, gã cảm thấy kinh doanh nhà đất dành cho người thu nhập trung bình có triển vọng rất lớn, bởi vậy quyết định tạm dừng việc mở rộng siêu thị, đi vào bất động sản. Nếu đã quyết định thế này, gã đương nhiên sẽ giảm bớt quy mô siêu thị, đóng hết các siêu thị bị lỗ, còn những siêu thị trên con đường lớn hay siêu thị ở gần khu chung cư thì tuy bị siêu thị Thiên Đô đè ép nhưng thị trường quá lớn, Thiên Đô ăn không hết, những khách hàng sót lại cũng đủ để siêu thị hoạt động, ít ra sẽ không lỗ vốn. Ở trong lòng gã, đóng cửa mấy chi nhánh siêu thị cũng rất dễ, dọn hàng hóa đến các siêu thị còn kinh doanh, sau đó giảm biên chế là xong, như vậy có thể giảm thiểu rất nhiều phí dụng, có thể chống đỡ qua mùa ế hàng của ngành bán lẻ. Chỉ là, gã quên mất “giác ngộ” của công nhân viên chức. ——————— Khi Siêu thị Minh Giai thông báo tuyển dụng, phần lớn nhân viên bán hàng đều là dân làm công từ nông thôn hay các trấn nhỏ lân cận vào làm, văn hóa trên cơ bản chỉ có cấp 2, vài người cá biệt học đến cấp 3, nhưng cũng là cấp 3 trường làng, gã nghĩ trình độ cũng sẽ không cao. Công nhân như thế thời xưa chỉ có thể bị công ty vo viên đạp bẹp, không dám phản kháng. Trong lòng Tiết Minh vẫn nhìn công nhân với đôi mắt 4 năm về trước. Khi công nhân được nhận vào làm, gã cũng đã bắt người ta đóng 5.000 tiền đảm bảo gồm cả tiền huấn luyện và tiền thế chấp, nhân viên thu ngân phải đóng 10.000 tiền bảo đảm. Siêu thị Minh Giai khai trương không được hai tháng, gã ôm được hơn 1.000.000. Hiện tại, gã muốn đuổi việc nhân viên, đương nhiên phải trả lại tiền cho người ta. Nhưng gã bỏ được sao? Thế nên Tiết Minh ra lệnh cho Bộ Quản lý doanh nghiệp nghĩ cách tìm ra lỗi của công nhân, dùng hình thức đuổi việc do không hoàn thành nhiệm vụ để giảm biên chế, lấy cớ đó hợp lý nuốt số tiền đảm bảo. Chỉ là, công nhân bây giờ đâu dễ ức hiếp như vậy, công nhân bị siêu thị Minh Giai đuổi việc nuốt tiền đảm bảo quậy tưng một trận rồi gọi điện cho tòa soạn báo, đài truyền hình, Cục Lao động khiếu nại. Chuyên mục tin tức kinh tế của mấy đài truyền hình cho phóng viên đi săn tin tự nhiên chớp lấy tin nay, chạy đi phỏng vấn, chỉ vài ngày tin này lộ ra. Rất nhanh, các phóng viên thâm nhập sâu hơn, phỏng vấn rất nhiều công nhân, liền biết quy định trái luật lao động, bắt công nhân đóng tiền đảm bảo của công ty. Giờ số tiền đó đã thành một khoản không nhỏ. Tiết Minh nhanh chóng bắt liên lạc với bạn bè, khơi thông quan hệ với Cục Lao động, xin họ đừng truy cứu quá sâu. Thế nhưng thái độ của Cục Lao động rất cứng rắn, nhất định đòi bảo vệ quyền lợi người lao động, bắt gã phải trả lại toàn bộ tiền đảm bảo, bằng không sẽ cưỡng chế thi hành. Tiết Minh khẳng định trong chuyện này nhất định có Tiết Minh Dương nhúng tay vào nhưng không làm gì được y, đành lấy số tiền vừa vay được trả 1.000.000 tiền đảm bảo cho công nhân. Việc này vừa xong, bên cung cấp hàng lại có chuyện. Gã đã nợ tiền hàng của bên cung cấp gần 3 tháng chưa trả, không ít nhà cung cấp đã rút khỏi siêu thị Minh Giai nhưng tiền thì sao họ bỏ cho được. Mấy nhân viên phía nhà cung cấp mỗi ngày tới văn phòng Tiết Minh và Bộ Tài vụ công ty Minh Giai đòi tiền, Tiết Minh không dám để họ biết mình đã vay được tiền, chỉ dám dây dưa kéo dài, van nài, xin họ thư thả, chờ thêm một thời gian nữa. Nhưng những nhân viên này còn dùng tư thế ai binh hơn mà xuất hiện, nói họ không lấy được tiền hàng thì không lấy được tiền lương mà nhà thì trên có ba mẹ, dưới có con cái, đêu cần tiền lương đắp đỗi qua ngày, xin Tiết tổng giơ cao đánh khẽ, trả tiền. Tiết Minh xem qua báo biểu Bộ Tài vụ đưa tới, tiền hàng khất nợ tới hơn 5.000.000, dù thế nào cũng không thể trả hết. Gã làm ăn luôn mang tâm tư đầu cơ trục lợi, chẳng coi trọng uy tín, danh dự làm ăn. Tuy miệng nó sẽ trả nhưng lòng căn bản không thèm ngó đến chuyện này. Siêu thị Minh Giai bây giờ đã không đủ giá trị để gán nợ, rõ ràng “Thuyền lủng đáy mà trời còn mưa”, chống đỡ không được nữa. Nhất là bây giờ đã đến mùa hè, mùa ế hàng của ngành bán lẻ, loại siêu thị ít khách như họ càng khó sống hơn. Nghĩ tới nghĩ lui, gã dự định bán công ty, quăng món nợ này đi. Chỉ là gã còn chưa thực hiện kế hoạch, chỉ tiếp xúc một chút với người có thể trở thành người mua thì tin gã dự định bí mật bán rẻ siêu thị Minh Giai trừ nợ đã truyền ra ngoài, nhất thời khiến cho nhà cung cấp khủng hoảng. Tất cả chủ nợ liền tìm đến cửa, đòi trả tiền, khiến cho gã chật vật bất kham. Gã hết cách đành rút 1.000.000 từ tiền vay được ra, dặn Bộ tài vụ, Bộ mua sắm trả cho các nhà cung cấp còn tiếp tục cung cấp hàng cho siêu thị. Thế nhưng có người được trả thì làm sao những người khác làm ngơ cho được, mấy ngày liền Tiết Minh bị vây bắt, yêu cầu lập tức trả tiền. Những nhà cung cấp đã dừng cung cấp hàng quyết định chơi độc với gã, có vài nhà cung cấp nhỏ bị khất tiền hàng không còn vốn để xoay vòng, sắp phá sản càng thêm phẫn nộ, có người còn mời huynh đệ xã hội đen đi đòi nợ. Tiết Minh không chịu nổi nữa, đành rút từ công ty bất động sản mới thành lập 3.000.000, thanh toán tiền phần lớn tiền nợ, để lại ít tiền ở đây để vận hành. Từ đó, các nhà cung cấp không còn quậy gã, cầm tiền rời đi. Thật vất vả được yên tĩnh, lúc này Tiết Minh mới bình tâm lại, chú ý vào làm bất động sản. —————— Vợ gã trở về Canada xong không quay lại đây. Giờ họ đã có 2 đứa con, con trai 3 tuổi, con gái mới tròn 1 tuổi, tiền nuôi dưỡng của chính phủ Canada cho trẻ em đã đủ để họ sống, không cần Tiết Minh đưa tiền về. Cũng vì hai con còn nhỏ, vợ Tiết Minh chỉ ở nhà chăm con, không tham gia công việc buôn bán của gã. Tiết Minh trời sinh lãnh bạc nhưng đối với con mình cũng rất quan tâm, gã để lại cho vợ 200.000 đô Canada, gã tự nhủ cho mình, món tiền đó cho dù như thế nào cũng không thể đụng đến, đó là đường lui của gã. Cứ như vậy, chỉ trong vòng bốn tháng số tiền vay được từ Cao Kiến Quân giờ chỉ còn chưa đến 3.000.000 nhưng Tiết Minh vẫn vạn phần tin tưởng, chỉ cần dựa vào sự tài trí thông minh của gã, 3.000.000 này cũng đủ để gã vượt qua mọi chuyện. Gã chỉ mới ra tay mua về một ít căn hộ liền có một cơ hội tốt rớt xuống trước mặt. Đó là nhà trọ khu Tân Hồ hoa viên gần trung tâm thành phố. Nhà trọ gồm 24 phòng không, khoảng chừng 2.600m2, trị giá 20.000.000. Theo lời người trung gian, người bán làm đầu tư, mua khu nhà định cho thuê, chờ giá đất tăng thì bán kiếm một khoản lớn, nhưng gia đình có chuyện, cần tiền gấp. Vay thế chấp ở ngân hàng thì mất thời gian quá lâu, không chờ nổi nên dự định bán, nhưng yêu cầu người mua phải trả tiền ngay. Giới thiệu vụ buôn bán này là bạn Tiết Minh, trên giang hồ danh tiếng cũng rất tốt, là người có uy tín, hơn nữa Tiết Minh cũng đã xem qua bản photocopy của bất động sản này, thấy chuyện này không phải giả. Tiết Minh sợ việc này là bẫy, còn đang do dự, tự gã tìm đến Cục Quản lý bất động sản và trung tâm giao dịch bất động sản để thăm dò, chứng thực phòng ở này đúng là của người bán, sau đó còn điều tra lai lịch người đó, biết em trai hắn bị rớt giá cổ phiếu ở Thâm Quyến, mất trắng 10.000.000. Hơn nữa còn là tham ô công quỹ để mua cổ phiếu nên bây giờ phải lập tức bù tiền vào, bằng không sẽ bốc lịch ngay. Vì thế, Tiết Minh tin ngay chuyện này, mà thịt dâng tới miệng lẽ nào lại không ăn? Lúc này, người giới thiệu rỉ nhỏ với Tiết Minh rằng người bán đang sốt ruột, đã tìm được 2 người mua khác, cần làm ngay. Tiết Minh liền bắt lấy cơ hội này ngay. Rất nhanh, gã đã nắm được mối làm này. Gã dự chi 4.000.000, có được 14 căn hộ ven hồ của Tân Hồ hoa viên. Song phương ký kết hợp đồng, gã đi làm thủ tục sang tên sau đó đưa 4.000.000 cho người bán. 4.000.000 sau, gã cũng không định dùng hết tiền để thanh toán, bán 5, 6 căn hộ là đã có gần 2.000.000 rồi. Sau đó đợi giá tốt lần lần bán những căn hộ khác đi, vậy là đã kiếm được 10.000.000. Gã cảm thấy mình sắp lời to, trong lúc nhất thời rất đắc ý. Thế nhưng, quản lý Bộ Hành chính gã phái đi làm thủ tục sang tên rất nhanh gọi điện báo tình hình về, người này kinh hoàng thất thố: “Tiết tổng, người ở Cục Quản lý bất động sản nói hồ sơ giấy tờ này đều là giả cả.” “Sao? Không có khả năng.” Trước mắt Tiết Minh biến thành màu đen, thiếu chút nữa ngất xỉu. Quản lý tuổi trẻ kia cũng biết phải nói như thế nào, chỉ thì thào: “Là thật đó. Họ nói làm giả rất giống, còn hỏi tôi, giấy tờ này từ đâu ra? Có phải chúng ta bị lừa hay không? Có cần báo cảnh sát không? Tiết tổng, tôi phải làm gì đây? Cần báo cảnh sát không?” Tiết Minh đã không nghe được cậu ta nói gì nữa. Gã ném điện thoại, đờ đẫn cả người, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy nắng mùa hè sao mà chói chang đến thế, chói đến gã không thể nhìn được gì, không thể thấy được gì. Trong chớp mắt, gã hiểu ra tất cả. Đây là một âm mưu, mà người đặt ra âm mưu này đối phó gã, nhất định là trả thù cho Chân Mạch. Chân Mạch, Chân Mạch, em thật ác! Gã loạng choạng đứng dậy, lảo đảo ra khỏi công ty, thật vất vả định thần lại, ruốt cuộc Tiết Minh cũng lên được xe của mình. Thân xe đỏ thẫm dưới ánh mặt trời chói chang tựa như một ngọn lửa, đốt cháy tim gã. Toàn thân gã vừa nóng vừa lạnh, thần trí đã mơ hồ, chỉ biết phải đi tìm đầu sỏ gây nên chuyện này, muốn hắn hoàn trả những tổn thất của mình. Nghĩ đến đây, mắt gã long lên sòng sọc, điên cuồng lái xe về hướng Chí Tôn Danh Lưu Square. —————— Trên đường đi, gã mở ngăn kéo trên xe, lấy một cây đao Tây Tạng vỏ bạc lưỡi thẳng dài 35cm. Cây đao tạo hình hoa lệ, lưỡi dao sắc bén. Lần trước có nhà cung cấp thuê xã hội đen chỗ gã đòi nợ, nên gã liền mang theo cây đao này phòng thân, chỉ là cho tới bây giờ chưa từng dùng qua. Lái xe đến bãi gửi, gã biển hiện ra rất bình thường. Lần này đi quá vội, gã không nhớ mang ví theo, nhưng căn bản không quan tâm, thoải mái nắm đao xuống xe,vào cửa chính của khu bán hàng. Cây đao của gã vẻ ngoài thực sự rất hoa mỹ, toàn thân chạm trổ rồng bạc, ưng bay, nhìn qua như một món đồ trang trí đắc tiền, căn bản không ai nghĩ đó là một hung khí. Bảo vệ bãi gửi xe cứ như vậy trơ trơ để gã cầm đao đi vào. Tiết Minh vào từ cửa hông, không đi qua khu vực bán hàng mà trực tiếp lên lầu, đi tới văn phòng tổng giám đốc ở lầu hai. Toàn bộ Chí Tôn Square vẫn như bình thường, ưu nhã an tĩnh, âm nhạc dịu nhẹ, tiếng người khe khẽ, không khí mát lạnh, hương lài nhàn nhạt. Từ ánh nắng chói chang mùa hè đi vào khu nhà này, ai cũng đều cảm thấy dễ chịu vô cùng. Khu bán hàng đang có khoảng mười khách hàng, họ đều ở những khu nhãn hiệu khác nhau, vừa tán chuyện vừa thử quần áo, nhân viên bán hàng mỉm cười ôn nhu nhỏ nhẹ giới thiệu về sản phẩm của mình, tham mưu cho khách hàng. Khu văn phòng công tác không có một bóng người, nhân viên văn phòng vốn không nhiều đều ở trong văn phòng của mình làm việc, không ai ra ngoài. Tiết Minh trực tiếp đi tới văn phòng Chân Mạch, gõ cửa. Thanh âm Chân Mạch vang lên: “Mời vào.” Tiết Minh âm độc nhếch miệng cười lạnh, nắm chặt tay nắm cửa, chậm rãi xoay vòng. END 49 Mục lục 