Sống trên đời này, có những chuyện không thể làm sai, bởi vì làm sai rồi bạn sẽ không có cơ hội để làm lại, cuối cùng phải ôm hối hận cho đến cuối đời.
_____
Nhiếp Câu cầm địa chỉ vất vả lắm mới điều tra được, ôm tâm tình chờ mong và thấp thỏm mà tìm đến nơi đó.
Trên đường đi, hắn nghĩ đến mấy chục cách khẩn cầu Kê Du Cẩn tha thứ cho hắn, lì lợm la liếm cũng được, quỳ xuống van xin cũng được, dập đầu xin lỗi cũng không sao, chỉ cần Kê Du Cẩn có thể tha thứ, chuyện gì hắn cũng làm được.
Nhưng mà, hắn không nghĩ đến A Cẩn không muốn gặp hắn.
Hắn gõ cửa cả buổi, cũng không có ai đáp lại hắn.
Hàng xóm đối diện hình như bị tiếng gõ cửa làm ồn, đến lần thứ bảy Nhiếp Câu gõ cửa, mở cửa ra giọng không vui phàn nàn: “Đừng có gõ nữa được không, gõ cả buổi rồi! Có lẽ không có ai ở nhà đâu, cậu không thể để lần sau lại đến à?”
Nhiếp Câu có hơi bất an mà nói: “Không thể không có ở nhà, anh ấy rất trạch, không có chuyện gì sẽ không ra ngoài.
”
(Trạch: Thích ru rú trong nhà.
)
Hàng xóm im lặng một lát, thử mở miệng hỏi: “Vậy… Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Nhiếp Câu nghĩ đến gì đó, lòng run rẩy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ngay sau đó, động tác đập cửa của hắn trở nên dồn dập, thậm chí bắt đầu tông cửa.
Tiếng vang thật lớn và vẻ mặt đáng sợ của Nhiếp Câu dọa hàng xóm, đối phương lập tức đóng cửa lại, gọi điện cho bảo vệ khu nhà: “Có một người đàn ông đang tông cửa nhà đối diện nhà tôi… Không giống như đến kiếm chuyện, trước đó hắn gõ cửa cả buổi vẫn không có phản ứng gì, phỏng chừng là lo rằng người trong phòng đối diện đã xảy ra chuyện…”
Bảo vệ mang theo chủ nhà nhanh chóng chạy đến.
“Cậu bình tĩnh một chút! Đừng tông cửa nữa! Tông hỏng khóa cửa rồi chúng tôi cũng không mở ra được!” Khi bảo vệ và chủ nhà đến, cũng bị hoảng sợ trước bộ dạng kích động của Nhiếp Câu, cách vài bước không dám đến gần.
Cũng may Nhiếp Câu không phải hoàn toàn mất lí trí, hắn dừng động tác, thân thể hơi run rẩy vì sợ hãi, nói: “Mau… mau mở cửa… Anh ấy chỉ sống một mình, không có bạn bè gì, bị bệnh cũng không ai biết…”
Khiến người ta cảm thấy may mắn chính là, cửa không có khóa trái, rất thuận lợi mở ra, nhưng theo cánh cửa mở rộng, mùi máu tươi nồng nặc nhanh chóng khuếch tán, làm chủ nhà và bảo an đều cảm thấy kinh hoảng, càng không cần phải nói đến Nhiếp Câu.
Hắn vọt vào theo bản năng, sững sờ trước một mảnh đỏ tươi.
A Cẩn hắn tâm tâm niệm niệm, giờ phút này đang ngã bất động trên mặt đất, thân dưới chảy đầy máu.
Đầu óc Nhiếp Câu trống rỗng, thân thể không khống chế được quỳ sụp xuống, lại như tự phản ứng mà bò trên vũng máu đến trước mặt Kê Du Cẩn, ôm người vào lòng, mang theo hi vọng mỏng manh gọi: “Tại sao lại chảy máu nhiều như vậy… A Cẩn, anh tỉnh lại đi, anh đừng làm em sợ, sao anh có thể làm em sợ như vậy…”
Nhưng A Cẩn của hắn sẽ không đáp lại hắn nữa, nếu không A Cẩn vốn thích sạch sẽ như vậy, làm sao có thể nằm được trong vũng máu?.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
59 chương
299 chương
40 chương
350 chương
134 chương