Xuân nhật yến

Chương 47 : Có phải nàng đang gạt ta không?

Editor: Lục Thất Tiểu Muội.***Lí Hoài Ngọc hoàn toàn không biết bản thân trở thành điểm yếu, điềm nhiên như không sải bước vào trong phòng."Ồ, Liễu đại nhân và Nhị ca đều ở đây à?"Giang Thâm nhìn nàng, lại nhìn cái bản mặt của Giang Huyền Cẩn trên giường, nhất thời có chút hồ đồ: "Đệ muội, muội đây là?""Muội vừa mới đi tiễn khách." Hoài Ngọc đi tới, rất tự nhiên ngồi xuống bên giường, quay đầu nhìn sang Liễu Vân Liệt, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Liễu đại nhân đây cũng tới quan tâm thương thế của Quân Thượng sao?"Không biết vì sao, từ sau khi giao thủ cùng nàng ở Mặc Cư, mỗi lần Liễu Vân Liệt nhìn thấy vị Quân phu nhân này, cả người lại cảm thấy kéo căng, đây rõ ràng chỉ là một nữ tắc nhà người ta, nhưng khí thế quanh thân lại rất cường đại, có chút áp chế người khác. Đứng dậy chắp tay, hắn nói: "Tại hạ không làm phiền nữa, Quân Thượng nghỉ ngơi cho tốt.""Vừa đến đã đi sao?" Hoài Ngọc chăm chú nhìn hắn mỉm cười: "Đại nhân và Quân Thượng không phải là bạn chí cốt sao?"Quan hệ lúc trước cũng xem như rất tốt, ngoại trừ ở trên triều, những nơi khác đều gọi tên họ của nhau, hiện giờ là thế nào, sao lại có chút xa cách? Liễu Vân Liệt cúi chào, cảm thấy có chút xấu hổ, lại nói thêm một câu: "Còn có sự vụ phải xử lí, chờ bận việc xong rồi, tại hạ sẽ tặng thuốc bổ tới cho Quân Thượng.""Làm phiền." Giang Huyền Cẩn lên tiếng. Liễu Vân Liệt mang theo nụ cười lui ra ngoài, vừa xoay người ra khỏi cửa, sắc mặt liền trầm xuống. Đi thêm vài bước nữa, cảm thấy xung quanh không có ai mới thấp giọng hỏi người phía sau: "Người đi nghe ngóng tin tức đâu?"Tâm phúc vội vàng tiến lên nhỏ giọng nói: "Đã quay lại rồi, Bạch tứ tiểu thư này không có gì để nghe ngóng cả, lúc trước vẫn luôn điên điên dại dại, về sau hết bệnh, không biết vì sao lại được Quân Thượng yêu thích.""Người nàng ta thân cận thì sao?""Bên cạnh có nha hoàn Linh Tú, còn có... Chính là có chút thân thiết với người của Bạch phủ, nghe người ta nói Bạch nhị tiểu thư và vài vị trưởng bối trong quý phủ đều thích đến viện của nàng ta nói chuyện."Người của Bạch phủ? Liễu Vân Liệt trầm ngâm. Trong sương phòng không có người ngoài, Lí Hoài Ngọc cười hì hì hỏi Giang Huyền Cẩn: "Uống thuốc chưa?"Giang Huyền Cẩn mặt lạnh lắc đầu. Sáng sớm Thừa Hư đã bưng thuốc đặt ở bên cạnh rồi, Giang Thâm nói: "Vừa nãy có khách, chưa kịp uống, bây giờ vừa lúc, nhân lúc còn chưa nguội, uống một ngụm đi."Hoài Ngọc nghe vậy, lập tức đem thuốc đưa tới trước mặt hắn. Giang Huyền Cẩn buông mắt nhìn thoáng qua một cái, buồn bực nói: "Khó uống.""Thuốc nào dễ uống chứ?" Hoài Ngọc nhướn mày: "Chờ chàng uống xong ta sẽ đổi cho chàng một chén trà súc miệng được không?""Không cần.""Vậy muốn gì? Mứt hoa quả? Chỗ này hình như không có đâu." Hoài Ngọc nhìn nhìn xung quanh: "Nếu không uống nước hoa quả áp xuống một chút?""Không cần.""Vậy..." Hoài Ngọc hết cách rồi, bưng chén thuốc dở khóc dở cười nói: "Nếu như ở Giang phủ thì miễn đi, nhưng đang ở trên địa bàn của người khác, muốn cái gì cũng không có, chàng không thể nghe lời một chút sao?"Giang Thâm nhìn đến mí mắt nhảy lên: "Đệ muội.""Hả?" Hoài Ngọc quay đầu nhìn hắn."Tam đệ bình thường không như vậy đâu." Hắn trực tiếp vạch trần: "Hình như chỉ có ở trước mặt muội, đệ ấy mới có thể phá lệ lề mề yếu ớt như vậy."Đây là sự thật, lúc trước Tam đệ bị ốm, hắn cũng bưng thuốc đắng định mềm giọng đi dỗ dành, kết quả Giang Huyền Cẩn năm mười bảy tuổi ấy uống một ngụm hết chén thuốc, sau đó lạnh lùng nói: "Ta còn có công văn phải xem."Thời gian nửa nén hương cũng không bỏ lỡ, liền quét hắn ra khỏi Mặc Cư. Nhưng trước mặt đây là thế nào? Đổi một người khác tới dỗ lại nói nhiều như vậy? Vẻ mặt không vui muốn người ta đút cho uống này là thế nào? Yếu ớt như vậy, kêu những văn nhân trong Kinh Thành khen hắn như núi cao tuyết tùng biết được, còn không phải đem mấy lời văn chương nuốt hết vào trong bụng sao? Giang Huyền Cẩn sâu kín liếc hắn một cái, nói: "Ta muốn ăn bánh ngọt Thành Tây."Bánh ngọt? Hoài Ngọc vội vàng gật đầu, cũng mặc kệ Giang Thâm lúc trước nói cái gì, để chén thuốc xuống hành lễ với hắn: "Làm phiền Nhị ca, ở đây muội không đi ra được.""Hả?" Giang Thâm trừng mắt nhìn người trên giường: "Không phải đệ không thích ăn ngọt sao?""Muốn ăn." Giang Huyền Cẩn yếu ớt lặp lại. Hoài Ngọc đặt bát xuống mời Giang Thâm ra bên ngoài, vừa đẩy vừa nhét bạc vụn cho hắn: "Vết thương của Quân Thượng đau lắm, huynh cứ thuận theo chàng ấy một chút.""Không phải, đây là hắn cố ý!" Giang Thâm vừa tức vừa cười: "Thứ như bánh ngọt này chỗ nào chẳng có, vì sao phải là Thành Tây? Muội không cảm thấy bụng dạ hắn quá hẹp hòi sao?"Hoài Ngọc dừng lại, nghiêm túc cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Không cảm thấy.""Hả?""Chàng làm cái gì muội cũng đều cảm thấy rất đáng yêu." Nàng nhếch miệng, cười đến xuân hoa đua nở: "Muốn mua toàn bộ bánh ngọt trong Kinh Thành này cho chàng ấy!"Giang Thâm: "..."Vừa ra khỏi cửa, Giang nhị công tử đi không thèm quay đầu lại, vừa đi vừa thì thầm: "Chẳng trách có thể thành thân, một khối băng lòng dạ hẹp hòi phối hợp với một hộp đá thiếu thông minh, không phải là vừa khéo sao?"Hộp đá thiếu thông minh quay lại bên giường hỏi khối băng: "Bây giờ đã chịu uống thuốc chưa?"Khối băng nói: "Tay đau."Vết thương trên cánh tay cũng rất sâu, Hoài Ngọc nhìn một chút, vẫn là để bản thân bưng thuốc, múc từng thìa một đút cho hắn."Vì sao sắc mặt nàng cũng kém như vậy?" Uống được nửa chén thuốc, Giang Huyền Cẩn nhíu mày nhìn nàng hỏi. Lí Hoài Ngọc sửng sốt, giật mình nói: "Ta nói sao lại có hơi choáng váng, hóa ra hôm qua ta cũng bị ốm, bị xe ngựa đụng phải trên đường, mê man cả đêm... A, chàng làm gì vậy?"Giang Huyền Cẩn tức đến huyệt thái dương nhảy lên, đẩy bàn tay nàng đang muốn giữ hắn lại ra, chống người lên nắm lấy cánh tay và bả vai của nàng, sau đó trầm giọng nói: "Lên đây.""Hả?" Hoài Ngọc nhìn về phía cửa phòng: "Chàng không cần thể thống nữa sao? Nếu lát nữa có người vào...""Lên đây!""Chàng đừng kích động..." Để chén thuốc xuống, Hoài Ngọc cởi giày bò vào trong giường, cởi ngoại bào ra đắp chăn lên: "Thật sự ta không có gì đáng ngại, có thể chạy có thể nhảy mà."Chỉ là dưới chân có chút yếu, đầu cũng có chút lờ mờ. Giang Huyền Cẩn đưa tay kiểm tra trán nàng, lai sờ sờ bản thân, sắc mặt càng thêm khó coi: "Giống nhau.""Giống nhau còn không tốt sao?" Hoài Ngọc cười vui vẻ: "Chứng minh ta bình thường."Giang Huyền Cẩn lạnh lùng nhìn nàng một cái, nói: "Ta sốt cao chưa lui."Lí Hoài Ngọc: "..."Nàng bóc hoàng bảng đã lo lắng không yên chạy qua đây, dọc đường cũng quên mất chuyện bản thân vẫn còn ốm, bây giờ cả người vừa buông lỏng ra, đầu lại càng ngày càng choáng váng."Vậy ta ngủ một lát trước." Nàng nói: "Lúc đi ta có uống thuốc rồi, ngủ một lát là có thể hết thôi."Giang Huyền Cẩn không lên tiếng, chỉ đắp chăn lại giúp nàng, nhìn nàng nhắm mắt lại. Người này... Dường như không ngốc như trong tưởng tượng của hắn. Đưa tay chạm vào tóc mai của nàng, trong mắt Giang Huyền Cẩn có chút nghi hoặc. Trước kia cảm thấy là một lưu manh điên điên khùng khùng, nhưng lưu manh này lại dám nói một hồi trước mặt nhiều đại thần như vậy? Có lí lẽ có căn cứ, sắc bén lớn mật, nếu không phải những người đó có dụng ý khác, nàng suýt nữa có thể khẩu chiến quần hùng rồi. Tứ tiểu thư Bạch gia điên dại nhiều năm... Thật sự là điên dại nhiều năm sao?Ánh mắt nhìn thoáng qua ngoại bào nàng tùy ý đặt ở trên giường, Giang Huyền Cẩn duỗi tay cầm lên, muốn để nó ra bên ngoài. Nhưng vừa nhấc ống tay áo lên thì xó một giấy gấp từ trong ống tay áo rơi ra ngoài. Giấy Tuyên Thành gấp ngay ngắn, hình như là một bức tranh, nhìn có hơi quen mắt. Giang Huyền Cẩn híp mắt lại, nhặt lên mở ra xem. Hai người nho nhỏ lởm chởm, vì đây là bức họa thứ tư của nàng nên tình cảnh của hai người nhìn rất hòa thuận. Hóa ra nàng nhìn thấy bức họa này rồi sao? Nếu đã thấy rồi, vì sao còn tới hỏi hắn phải nói xin lỗi? Hắn tưởng nàng uất ức thật, kết quả người này lại đang thăm dò xem hắn làm trò cười? Có hơi không vui, hắn gấp bức họa lại cất vào trong, liếc mắt nhìn sang người đang ngủ say bên cạnh, đột nhiên rất muốn véo nàng một cái. Nhị ca nói không sai, muốn khiến người ngoan ngoãn nghe lời, bên cạnh phải có nhiều người chút, khiến người ta để ý hắn, chỉ sợ đánh mất hắn. Chiêu này hắn không học được, ngược lại Bạch Châu Cơ thấm sâu tinh túy. Nếu nàng thật sự là một kẻ ngốc, trong Kinh Thành này còn mấy người thông minh? Giang Huyền Cẩn cười lạnh. Lí Hoài Ngọc hoàn toàn không biết người bên cạnh này nhìn chằm chằm nàng suy nghĩ hồi lâu, ngày hôm sau tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái dễ chịu, cơ thể vừa lật đã ôm chặt người bên cạnh."Aizz, có lẽ ngủ cùng chàng thành thói quen rồi." Ôm lấy cánh tay không bị thương của hắn, Hoài Ngọc cảm thán nói: "Ngủ một mình đưa tay sang bên cạnh, bao giờ cũng thấy trống một khoảng."Giang Huyền Cẩn liếc nàng một cái: "Sáng sớm đã nói cái này, cũng không sợ bị đau lưỡi sao?""Không sợ!" Nàng cười hì hì chống người dậy hôn một cái vào chóp mũi hắn: "Ta còn sợ chàng cắn đầu lưỡi của ta hơn."Giang Huyền Cẩn: "..."Ngay cả bị thương cũng phải đùa giỡn, thật sự là rất không biết xấu hổ! Lí Hoài Ngọc không biết xấu hổ trượt xuống giường, sửa soạn rửa mặt một hồi, mặc xiêm y xong, nói: "Phải trụ ở đây vài ngày, ta hồi phủ một chuyến, lấy giúp chàng xiêm y sạch sẽ tới."Nghe lời này thật sự là hiền huệ, Giang Huyền Cẩn mím môi: "Để Ngự Phong đi cùng nàng.""Được." Hoài Ngọc cười gật đầu, cắn một cái bánh bao thịt lấy từ đồ ăn sáng Thừa Hư mang tới, nâng bước đi ra ngoài. Tử Dương Quân bị nhốt trong Đình Úy phủ không thể thượng triều, bầu trời bên ngoài cũng không có biến hóa gì, Hoài Ngọc đi một lúc, đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng. Người này chính trực như vậy, những người đó nói như vậy có cái gì là tốt? Vài ngày không thượng triều là chuyện nhỏ, nhưng những người trong triều kia cũng không phải đều ăn không ngồi rồi, thừa cơ hội cướp mất quyền lực của hắn thì làm thế nào? Trước kia nàng luôn trông mong người này gặp xui xẻo không sai, nhưng trước mắt tốt xấu gì cũng đứng chung trên một con thuyền, có phải nàng nên giúp hắn một phen không? Đang suy nghĩ, đột nhiên đằng trước có một trận huyên náo ầm ĩ, không ít người từ cửa ngõ hẻm chen chúc ra ngoài đường, mặt đường cũng bị lấp kín hết rồi. Ngự Phong tiến lên nhìn vài cái, xoay người nói với nàng: "Phu nhân, chúng ta nên đổi đường đi, đằng trước có phường đánh bạc, có lẽ đang gây rối, không tốt lắm.""À." Hoài Ngọc gật đầu, cũng không nhìn thêm. Loại người trong giới phường đánh bạc bao giờ cũng không thái bình, chỉ cần không mất mạng người, quan phủ cũng sẽ không quản. Nhưng mà, chờ lúc nàng về Giang phủ thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Đình Úy phủ, ngoài cửa lại có hai gia nô của Bạch gia tới."Tứ tiểu thư, xin người giúp đỡ!" Vừa nhìn thấy nàng, hai gia nô trực tiếp quỳ xuống: "Mau cứu giúp thiếu gia chúng ta."Ôm lấy kinh thư Giang Huyền Cẩn thích nhất, Lí Hoài Ngọc rất buồn bực hỏi: "Thiếu gia nhà ai?""Nhà chúng ta đó!" Một gia nô ngẩng đầu nói: "Biểu ca của người, hai vị Bạch thiếu gia, bây giờ đều đang bị người ta ức hiếp kìa."Biểu ca của Bạch Châu Cơ? Lí Hoài Ngọc giật mình, là con trai của Bạch Lưu Thị và Bạch Lương Thị sao? Lần trước có nghe bọn họ nhắc tới, một người tên Phúc Sinh, một người nữa là Kì Lân gì đó, còn muốn kêu Giang Huyền Cẩn xin quan chức giúp bọn họ."Họ bị ức hiếp, các ngươi tới tìm ta làm cái gì?"Gia nô sốt ruột nói: "Đối diện có lai lịch không nhỏ, mời đại quan đến áp chế, chúng ta không dám kinh động lão gia, chỉ có thể tới Giang phủ tìm tiểu thư, nghe nói Tứ tiểu thư rất được Quân Thượng sủng ái...""Rồi sao?" Hoài Ngọc mỉm cười đánh gãy lời bọn họ. Gia nô sững sờ, nâng mắt nhìn thái độ này của nàng, không khỏi nhíu mày: "Người... Người không quan tâm sao?""Vì sao ta phải quan tâm?" Nàng cảm thấy rất kì lạ: "Hai người họ có quan hệ rất tốt với ta sao?""..." Rõ ràng là không tốt, thậm chí trước kia còn không ít lần ức hiếp nàng."Không nói nữa hả? Vậy tránh ra trước đi, ta còn vội đi chăm sóc người nữa." Vượt qua bọn họ, Lí Hoài Ngọc ôm đồ lên xe ngựa. Hai tên gia nô còn muốn tiến lên nói chuyện, Nga Mi Thứ của Ngự Phong vừa chắn ngang, bọn họ lập tức ngậm miệng. Chuyện này thật đúng là thú vị, những đời trước của lão đầu Bạch Đức Trọng kia ngay thẳng chính trực, sao con cháu ngược lại không có mấy bào thai tốt vậy? Bạch Toàn Cơ đã học được nghi thái dáng vẻ, nhưng tâm rất bẩn thỉu. Mấy người biểu ca của Bạch gia càng là phế vật, không thi được công danh còn muốn đi gây chuyện khắp nơi, thật sự để Bạch Đức Trọng biết được, sợ là cầm thước đánh mất nửa cái mạng. Nàng không có ý tốt gì giúp đỡ những người này, họa tự mình rước lấy tự đi mà thu dọn đi. Nhưng mà, chuyện hai huynh đệ Bạch gia rước lấy thật đúng là không nhỏ. Buổi tối, Hoài Ngọc đang kể chuyện xưa cho Giang Huyền Cẩn, mới kể đến "Ba hòa thượng gánh nước cùng nhau rơi xuống sông", thì Thừa Hư sắc mặt nghiêm trọng bước vào cửa."Phu nhân."Hiếm thấy hắn vừa mở miệng không phải gọi chủ tử mà là phu nhân, Hoài Ngọc quay đầu nhìn hắn: "Sao vậy?""Hai thiếu gia nhà mẹ của người bị giam vào đại lao Đình Úy rồi."Giang Huyền Cẩn dừng lại một chút, nghiêng mắt: "Xảy ra chuyện gì?"Thừa Hư bất đắc dĩ nói: "Sáng sớm hôm nay trên đường Trường An, hai vị thiếu gia của Bạch gia xảy ra xung đột với người khác, đánh nhau trên đường. Bên kia đã báo quan, áp giải đi nha môn hỏi mới biết hai vị thiếu gia thiếu nợ đánh cờ bạc, thẹn quá hóa giận mà động thủ với người của phường cờ bạc."Lại có loại sự tình này sao? Giang Huyền Cẩn nhíu mày, Lí Hoài Ngọc bên cạnh lại ngạc nhiên "Oa" lên một tiếng: "Chẳng trách tới xin ta giúp đỡ, cái sọt lớn như vậy cũng dám chọc vào, kêu Bạch lão đầu biết được, há lại chỉ có đánh mất nửa mạng, nhất định là trực tiếp đánh chết!"Thanh danh một đời của Bạch Đức Trọng a, tức khắc đã bị hủy trong tay hai nghiệt chướng này rồi!Ánh mắt Giang Huyền Cẩn phức tạp, nói: "Vì sao nhìn nàng không có chút lo lắng nào?""Ta lo lắng cái gì?" Hoài Ngọc chớp chớp mắt: "Cũng không phải là ta đi đánh bạc đánh nhau.""..." Nói rất có đạo lí, nhưng dù sao nàng cũng là người của Bạch gia, xảy ra loại chuyện như vậy, dù là một người cũng đều sẽ nghĩ cách giấu giếm giúp người nhà mình một vài phần, giúp vớt người ra ngoài chứ?"Chàng đừng động não gì cả." Hoài Ngọc nhìn thấy ánh mắt này của hắn liền lắc đầu: "Ngàn vạn lần đừng nghĩ đi giúp đỡ, trước tiên cứ quản tốt bản thân chàng đi!"Lời này vừa nói ra, Thừa Hư kinh ngạc nhìn nàng một cái. Quân Thượng đang ở đây, thuận miệng xin ngài ấy một câu, không phải chuyện này được giải quyết rồi sao? Phu nhân lại kêu ngài ấy đừng giúp đỡ... Nghĩ cái gì vậy? Cũng không nghĩ cái gì, Lí Hoài Ngọc chỉ đơn thuần không xem bản thân là người Bạch gia, dù sao Bạch gia ngoại trừ Bạch Đức Trọng, những người khác đều chưa từng làm chuyện tốt đẹp gì, ai xui xẻo gặp họa có liên quan gì tới nàng chứ? Nhưng nàng cũng đánh giá thấp da mặt của đám người Bạch Lương Thị rồi, bên này vừa nói xong, bên kia đã trực tiếp tìm tới Đình Úy phủ rồi."Làm gì đấy?" Đóng cánh cửa sau lưng lại, Lí Hoài Ngọc nhíu mày chặn bọn họ: "Quân Thượng đang dưỡng thương, không tiện tiếp khách."Bạch Lương Thị và Bạch Lưu Thị khóc đến thảm thương, kéo nàng đi sang mái hiên bên cạnh, khóc lóc kể lể nói: "Ngươi phải giúp đỡ, lần này ngươi nói cái gì cũng đều phải giúp đỡ!"Hoài Ngọc buồn cười dựa vào tường: "Không phải vì đánh nhau vào nha môn thôi sao? Chút chuyện nhỏ này, giam nửa ngày là thả ra ngoài, các người cần đến mức đó không?""Nào có đơn giản như ngươi nói như vậy!" Bạch Lưu Thị sốt ruột đến giậm chân: "Phúc Sinh bị cửa hàng đánh bạc lừa ba nghìn lượng bạc! Ba nghìn lượng! Bây giờ người ta nói không trả nợ sẽ không để cho nó ra khỏi đại lao!""Nếu có thể giải quyết thật, chúng ta cũng không đến tìm ngươi." Bạch Lương Thị căm hận nói: "Ngươi tưởng rằng chúng ta hạ giọng mềm mỏng dễ chịu sao? Còn không phải là đến bước đường cùng à!"Cuối cùng người này nói chuyện cũng thẳng thắn một trận rồi, Hoài Ngọc ngược lại mỉm cười: "Nhưng các người tới chỗ này của ta cũng là bước đường cùng rồi, thứ nhất ta không có bạc trả nợ giúp bọn họ, thứ hai ta không có năng lực cứu bọn họ ra khỏi lao."Hai người cùng nhìn về phía cánh cửa sương phòng đang đóng chặt kia. Sắc mặt Lí Hoài Ngọc trầm xuống: "Dám đi quấy rầy chàng, ta có biện pháp khiến bọn họ cả đời này đều bị nhốt trong ngục, các người có tin không?"Bạch Lương Thị che khăn khóc lên: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Bây giờ Đức Trọng còn chưa biết chuyện này, thừa dịp chưa ầm ĩ lớn, chúng ta nhanh chóng giải quyết không được sao? Đợi chuyện này thật sự truyền ra ngoài, người mất mặt còn không phải là cha ngươi sao?"Nói thật, con cũng không phải do Bạch Đức Trọng sinh, vì sao người mất mặt lại là ông ta? Hoài Ngọc trợn trắng mắt, nhìn chằm chằm Bạch Lương Thị trước mặt này một lúc lâu, đột nhiên nói: "Muốn kêu ta giúp thật sao?""Đương nhiên.""Vậy được." Hoài Ngọc gật đầu: "Bây giờ bà quay về Bạch phủ, đem của hồi môn lúc trước bà giấu, đem chuyện ngáng chân ta nói cho cha ta biết, trả lại công đạo cho ta, chuyện này ta sẽ nghĩ cách giúp bà giải quyết."Tiếng khóc chợt ngừng lại, Bạch Lương Thị trừng mắt nhìn nàng: "Đây đều là từ lúc nào rồi, ngươi còn so đo chuyện lúc trước?"Móc móc lỗ tai, Hoài Ngọc cười vô lại: "Bà là hại người, ta là bị hại, bà có mặt mũi gì trách ta so đo?""Ngươi..." Bạch Lương Thị rất phẫn nộ, đảo con ngươi suy nghĩ một chút, nghiến răng nói: "Ngươi giúp trước, đợi đám Kì Lân ra ngoài, ta sẽ đi thỉnh tội với Đức Trọng.""Còn ra điều kiện với ta sao?" Hoài Ngọc líu lưỡi nói không nên lời: "Con trai bà không phải thân sinh sao?"Lại là thân sinh, muốn bà ta đi thỉnh tội chuyện kia với Bạch Đức Trọng cũng rất khó xử. Với tính khí của Bạch Đức Trọng, lần trước chuyện lại mặt đã trách bà rất lâu, không phát trợ cấp cho viện của bà, bây giờ đi nói lại cái này, thế nào cũng bị đuổi ra khỏi Bạch phủ. Vẻ mặt Bạch Lương Thị tràn đầy lo lắng, do dự một hồi sau mới nói: "Vậy bây giờ ta đi nói, ngươi cũng bắt đầu nghĩ biện pháp cứu bọn họ đi, có được không?""Được thôi." Hoài Ngọc hào phóng mà gật đầu. Bạch Lương Thị kéo Bạch Lưu Thị đi khỏi."Tẩu thật sự muốn đi nói chuyện của hồi môn với Đức Trọng sao?" Bạch Lưu Thị lau nước mắt bất ngờ nhìn bà."Ta có ngốc mới đi nói!" Quay đầu liếc một cái về phía người vẫn còn đứng nguyên tại chỗ kia, Bạch Lương Thị hừ một tiếng, nói: "Trước tiên cứ gạt nàng ta một chút, kéo dài một chút."Đợi Bạch Châu Cơ thật sự nhúng tay vào, bà sẽ đem Tử Dương Quân ra, thế nào nha môn cũng phải cho vài phần mặt mũi. Bàn tính rất vang dội, cũng rất rõ ràng, rõ ràng đến mức Lí Hoài Ngọc ở sau lưng ngáp dài, liếc bọn họ một cái, xoay người gọi Thừa Hư ra ngoài."Chuyện phường đánh bạc, ngươi có biết ngọn nguồn không?"Chuyện này hỏi người khác thật sự không nhất định có thể hỏi được, nhưng vì gần đây chủ tử nhà hắn yêu cầu nghiêm khắc, Thừa Hư mỗi lần làm việc đều thỏa đáng lại cẩn thận, bây giờ bị hỏi đến, lập tức đáp: "Thuộc hạ đã hỏi qua người trong sòng bạc, có người biết rõ nói hai vị thiếu gia vấp phải "Lão Thiên(*)", nhưng chơi gian lận ở sòng bạc, chỉ cần không bị bắt ngay tại trận chính là không có chứng cứ, nói thẳng ra là trời cũng phải trả nợ.(*) Lão Thiên老千 hay còn gọi là Phiến tử (骗子): Tên bịp bợm, kẻ lừa đảo."Lúc đó có phải kinh động đến quan viên gì không?" Nghĩ tới khi gia nô tới tìm nàng nói chuyện, Hoài Ngọc hỏi thêm một câu. Thừa Hư gật đầu: "Dũng sĩ trung lang tướng Dịch đại nhân lúc ấy đang đi tuần tra ở gần đó, nhìn thấy trên đường bị vây kín, liền đi tới hỏi dò, nổi lên chút xung đột với hai vị thiếu gia."Lại là Dịch Ương? Hoài Ngọc nhướn mày, đột nhiên cảm thấy có điểm không bình thường. Người khác thì nàng không biết, nhưng Dịch Ương người này thật sự từng giúp Giang Huyền Cẩn, từ ngày đó đưa tang Trưởng công chúa đã nhìn ra, hắn đối với Giang Huyền Cẩn vừa kính vừa sợ. Như vậy, biết rõ người gây rối là người của Bạch gia, hơn nữa dưới tình huống Bạch gia có quan hệ thông gia với Giang Huyền Cẩn, một người vốn dĩ kinh sợ Giang Huyền Cẩn, lại trực tiếp giam người Bạch gia vào đại lao sao? Với tính cách gió chiều nào theo chiều đó của Dịch Ương, rõ ràng phải đè chuyện này xuống, đến trước mặt làm hài lòng Giang Huyền Cẩn mới đúng chứ!"Gần đây Dịch đại nhân có gặp Quân Thượng không?" Nàng vừa nghĩ vừa lẩm bẩm hỏi. Thừa Hư trả lời: "Có gặp, chủ tử tới Đình Úy phủ, còn là hắn mang người tới áp giải."Không phải "Mời", mà là "Áp giải". Lí Hoài Ngọc kinh ngạc, đôi mắt đột nhiên sáng lên. Tìm được rồi! Đây không phải là trước khi Đan Dương chết đối tốt với Giang Huyền Cẩn, sau khi Đan Dương chết đột nhiên lại thay đổi thái độ, ngược lại là người gây khó dễ cho hắn sao?"Phu nhân?" Bị bộ dạng kích động này của nàng dọa sợ, Thừa Hư hỏi: "Có cái gì không đúng sao?""Không có gì không đúng, là cực kì đúng!" Hoài Ngọc nhếch miệng, tròng mắt vừa chuyển động liền cười khanh khách nói: "Bạch gia xảy ra chuyện lớn rồi, người mau đi thông báo với Bạch đại nhân một tiếng đi!""Cái gì?" Thừa Hư rất bất ngờ: "Trực tiếp thông báo với Bạch đại nhân sao?""Đúng, nói với ông ấy có hai người Bạch gia đang thiếu nợ tiền ở phường đánh bạc, bảo ông ấy tra rõ, không được bao che!"Thừa Hư cảm thấy phu nhân có thể là bị tức đến điên rồi, vội vàng trấn an nói: "Không đến mức như thế đâu phu nhân, chuyện này vốn không liên quan tới Bạch đại nhân, tội gì phải kéo ông ấy xuống nước?""Sao lại không liên quan? Đều là họ Bạch đó! Ông ấy là chủ của một nhà, nên làm gương quản lí không giúp đỡ người nhà, bằng không về sau những hài tử này quản thế nào?" Lí Hoài Ngọc đàng hoàng chững chạc mà khoát tay: "Đi mau đi!"Mặt Thừa Hư đầy vẻ ngạc nhiên, rất lâu sau mới gật gật đầu. Giang Huyền Cẩn đang trầm tư dựa vào đầu giường, đột nhiên Liễu Vân Liệt tới."Hả? Tôn phu nhân đâu?" Đi vào không nhìn thấy Bạch Châu Cơ, hắn có hơi bất ngờ. Nhìn hắn một cái, Giang Huyền Cẩn nói: "Đang ở ngoài.""Cũng tốt, ta có chuyện vừa lúc muốn hỏi ngươi." Liễu Vân Liệt nói: "Hai người của Bạch gia bị nhốt vào đại lao rồi, có cần nghĩ cách thả ra không?""..." Vẻ mặt Giang Huyền Cẩn phức tạp nhìn người trước mặt. Liễu Vân Liệt cương trực công chính, vậy mà lại có một ngày tới hỏi hắn loại chuyện này sao? Dựa vào tính cách trước kia của hắn, không phải nên hành sự theo luật, nửa phần tình người cũng không nói sao?"Ngươi đừng hiểu lầm." Liễu Vân Liệt thở dài: "Ta cũng chỉ cảm thấy là một bằng hữu, ngươi thương yêu tôn phu nhân như vậy, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn người nhà nàng bị chịu khổ.""Cho nên?" Giang Huyền Cẩn cười nhạo: "Bảo ta lấy quyền mưu tư lợi sao?""Sao ngươi lại nghĩ như thế?" Liễu Vân Liệt rất khó hiểu mà nhíu mày: "Quan hệ tình nghĩa mà thôi, đến mức gì mà nói từ đó?"Giương mắt quét qua sương phòng này, ánh mắt Giang Huyền Cẩn lạnh lùng. Liễu Vân Liệt rũ mắt: "Cho dù nói lấy quyền mưu tư, vậy cũng là ta nên gánh tội danh, ta sẽ không hại ngươi. Tên nhập ngục xuất ngục đều đang nằm trong tay chất nhi của ngươi, nếu ngươi nghĩ thông muốn thả người, vậy để hắn tìm cái tên, ta sẽ đóng dấu cho hắn."Chức vụ của Giang Diễm vừa lúc là tả giám Đình Úy, chuyện này đối với Giang Huyền Cẩn mà nói, thật sự chỉ cần nâng tay một cái. Đang nói chuyện, Bạch Châu Cơ ở bên ngoài đi vào. Liễu Vân Liệt quay đầu nhìn nàng, mang theo chút ý cười hiếm thấy: "Tham kiến phu nhân."Nhìn thấy hắn đến, Lí Hoài Ngọc nhướn mày, ánh mắt khẽ động, lập tức thu lại ý cười cúi đầu: "Đại nhân có lễ."Nhìn nhìn nàng, lại nhìn Giang Huyền Cẩn trên giường, Liễu Vân Liệt hỏi: "Thừa dịp thuận tiện, phu nhân có muốn đi thăm ngục không?"Thăm ngục? Hoài Ngọc nhìn Liễu Vân Liệt, phát hiện người này hình như đang hiểu lầm cái gì đó, thật sự cho rằng Bạch tứ tiểu thư như nàng rất thân thiết với hai người biểu ca kia sao? Lí Hoài Ngọc ngừng lại một chút, lập tức đổi sang một vẻ mặt đầy tâm sự bị người ta hãm hại, nắm lấy chiếc khăn lau dòng nước mắt không tồn tại, thở dài một hơi nói: "Không cần xem đâu, có gì đáng xem chứ? Mất công rước lấy phiền phức mà thôi.""Phu nhân không cần nói như thế." Thấy phản ứng này của nàng, Liễu Vân Liệt vội vàng nói: "Hai vị Bạch thiếu gia cũng không phạm phải sai lầm lớn gì."Không phạm sai lầm lớn gì lại bị bắt vào nha môn Đình Úy, hơn nữa còn phiền Đình Úy đại nhân, một trong tam công(*) tự mình đến nói chuyện? Còn chủ động muốn để nàng đi thăm ngục?(*)Tam công (三公) dùng để chỉ ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình phong kiến, gồm ba chức quan là Thái sư, Thái phó (太傅) và Thái bảo (太保). Trong lòng Hoài Ngọc cười không ngừng, trên mặt lại càng bi thảm: "Không phạm lỗi lớn gì, ta làm muội muội lại không cứu được họ, lấy đâu ra thể hiện đi thăm?"Giang Huyền Cẩn nghi ngờ nâng mắt nhìn nàng, vừa lúc đón lấy một ánh mắt bắn đến của nàng: Tới đây! Hát vở tuồng lớn! Đây là ý gì? Hắn rất ù ù cạc cạc, Liễu Vân Liệt bên cạnh lại thuận theo ánh mắt của nàng cũng nhìn sang."Quân Thượng." Hắn nói: "Phu nhân thương tâm như vậy, ngài cũng nỡ sao?"Khóc giả dối như vậy, thấy nàng thương tâm chỗ nào? Trong lòng Giang Huyền Cẩn nói thầm. Ánh mắt lườm người đang nháy mắt ra hiệu kia, hắn mím mím môi. Cuối cùng cũng phối hợp mà mở miệng: "Hai vị thiếu gia Bạch gia bị trừng phạt đúng tội, trong lòng nàng cũng biết rõ."Liễu Vân Liệt lắc đầu: "Biết rõ thì biết rõ, ai muốn để ca ca của mình ở lại trong đại lao chứ?""Liễu đại nhân..." Hoài Ngọc nghẹn ngào, cảm kích nhìn hắn một cái, lại quay đầu nhìn về phía Giang Huyền Cẩn, trong mắt ủy khuất thấp thỏm, chiếc khăn nắm trong tay cũng run rẩy. Mi tâm Giang Huyền Cẩn giật giật, quay đầu đi nói: "Đi thăm ngục thì được, những chuyện khác chớ nhắc lại.""Thiếp thân đi thăm ngục có tác dụng gì chứ? Có tác dụng gì!" Ngồi thụp xuống bên giường, Lí Hoài Ngọc nắm chiếc khăn che mắt lại, khóc đến ẩn nhẫn lại đáng thương: "Chàng cũng không đau lòng một chút cho thiếp thân!""Ta đau lòng nàng, vậy luật pháp nên xử trí thế nào?" Vẻ mặt Giang Huyền Cẩn nghiêm khắc: "Mọi việc đều có nhân có quả, dù sao cũng không thể vì là biểu ca của nàng mà phá hủy quy củ.""Người ngoài vào đại lao, chỉ cần không phải chuyện lớn, đều có thể ra ngoài." Người bên giường bực bội, vươn cổ nói: "Người dính chút quan hệ với Tử Dương Quân, ngược lại bị giam trong lao! Vậy ta gả cho chàng làm gì chứ? Còn không bằng gả cho Đình Úy đại nhân!""Nàng nói cái gì?""Ta nói không đúng sao? Ngay cả Đình Úy đại nhân cũng biết tới hỏi ta có đi thăm ngục hay không, chàng làm một phu nhân, từ lúc biết chuyện đến giờ, vì sao một câu cũng không chịu nói?""Nàng cảm thấy cách làm của Liễu đại nhân là đúng sao?""Sao lại không đúng? Chí ít có nhân tính!""Ta không có nhân tính?""Tử Dương Quân chàng chính là không có nhân tính!"Ngươi một câu ta một câu, ầm ĩ càng ngày càng kịch liệt, thậm chí còn cả kéo hắn vào, Liễu Vân Liệt vốn định lợi dụng Quân phu nhân này đến làm khó Giang Huyền Cẩn, làm hắn không kiên trì, không ngờ bây giờ còn chưa làm khó được, ngược lại còn chọc giận người rồi, Liễu Vân Liệt nhất thời có chút sững sờ."Liễu đại nhân, ngài đem ta đi đi!" Vị Quân phu nhân trước mặt tức muốn hộc máu nói với hắn: "Vẫn là ngài tốt!"Hả? Hắn ngạc nhiên,"Liễu Vân Liệt, đây là ý gì?" Tử Dương Quân trên giường trừng mắt nhìn hắn. Hả? Hắn càng ngạc nhiên. Chuyện gì liên quan đến hắn chứ?"Chẳng trách tự mình tới nhắc đến chuyện này." Giang Huyền Cẩn híp mắt nhìn hắn: "Vân Liệt, bản quân đối đãi với ngươi như tri kỉ, chưa từng nghĩ ngươi lại có tâm tư như thế!"Hắn có tâm tư gì chứ? Liễu Vân Liệt khóc dở mếu dở: "Huyền Cẩn, ngươi nghe ta giải thích...""Không cần nói nữa!" Giang Huyền Cẩn lạnh giọng, nói: "Ngự Phong!""Có thuộc hạ.""Ngươi đi canh giữ đại lao, một khi Liễu đại nhân dám mang người vào trong thăm ngục, hoặc là thả người ra ngoài, lập tức về bẩm báo." Hắn trầm giọng nói: "Bản quân quyết định lên ngự tiền, tố cái Đình Úy đương triều lấy quyền mưu tư lợi, làm việc tư trái pháp luật!""Vâng!"Phân phó xong, Giang Huyền Cẩn không vui nhìn hắn nói: "Cơ thể bản quân không khỏe, Liễu Đình Úy, mời."Liễu Vân Liệt sốt ruột, sao chuyện lại biến thành như vậy? Giam trong lao cũng không phải là em vợ hắn, vì sao muốn tố cáo ngược lại hắn? Đợi chút, hắn tới đây làm cái gì ấy nhỉ? Bạch Châu Cơ đưa hắn đến cửa, ủy ủy khuất khuất mà nói với hắn: "Tâm ý của đại nhân ta nhận, chỉ tiếc Quân Thượng thật sự bá đạo, như vậy đừng đến nữa."Nói xong, "Binh" một tiếng đóng cửa lại. Liễu Vân Liệt mờ mịt, hai mắt nhìn cánh cửa gỗ chạm hoa kia, suy nghĩ rất lâu cũng không rõ tâm ý của hắn là cái gì. Đóng cửa lại, khuôn mặt vừa nãy còn khóc lóc sướt mướt, quay đầu đã ngã xuống giường cười đến nhe răng nhe lợi. Nhìn thấy bóng dáng sững sờ ngoài cửa kia, Hoài Ngọc không dám phát ra tiếng, chỉ đập chăn không ngừng. Giang Huyền Cẩn không vui liếc nàng, thấp giọng hỏi: "Chơi đủ rồi chứ?"Gật gật đầu, Hoài Ngọc đặt đầu lên đùi hắn, thoải mái cọ cọ, sau đó giương mắt nhìn hắn nói: "Còn không phải đều là vì chàng sao?"Nghi ngờ trong lòng càng sâu, Giang Huyền Cẩn đưa tay vén một sợi tóc đen của nàng, suy nghĩ thấp giọng lẩm bẩm: "Dường như nàng cái gì cũng biết."Biết Liễu Vân Liệt muốn kéo hắn nhúng tay vào chuyện của Bạch gia, cũng biết hắn không thể nói, thậm chí còn phản ứng cực nhanh nà diễn một vở tuồng như vậy, không dấu vết mà lừa Liễu Vân Liệt đi khỏi. Tứ tiểu thư Bạch gia, Quân phu nhân vừa mới qua cửa, từ bao giờ lại biết nhiều chuyện như vậy? Hơn nữa, lại còn biết nên làm như thế nào? Người trong lòng bị hắn nhìn chằm chằm đến run lên, vừa ủy khuất vừa vô tội nói: "Chàng đang nói cái gì vậy?"Hắn nhíu mày: "Giả ngốc?""Cái gì giả ngốc cái gì không giả ngốc? Ta chỉ là không muốn đến đại lao nhìn hai biểu ca hồi trước đối đãi không tốt với ta kia, cho nên vừa nãy mới nói lung tung. Chàng nghĩ đi đâu vậy?"Thật sự tình cờ như vậy thôi sao? Giang Huyền Cẩn vân vê sợi tóc của nàng suy nghĩ một lát, hình như cũng phải, quan hệ của người này với những người khác trong Bạch gia đều không tốt, lại không phải một người có tính lấy đức báo oán, không muốn đi nhìn người trong lao, cũng có thể nói thông suốt. Nhưng... Nhìn khuôn mặt ngây thơ của người trên đùi này, mắt Giang Huyền Cẩn trầm xuống. Là ảo giác sao? Cảm thấy nàng dường như đang cất giấu bí mật nào đó."Chàng sao vậy? Không thoải mái sao?" Hoài Ngọc đưa tay xoa xoa thái dương giúp hắn: "Nằm nghỉ ngơi một lúc đi.""Chuyện của Bạch gia, nàng thật sự không quan tâm sao? Hắn thấp giọng hỏi một câu. Lí Hoài Ngọc cười nói: "Ta gả cho chàng rồi, chỉ cần quản tốt chuyện của chàng là được!"Quản chuyện của hắn? Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Quản tốt bản thân nàng đi."Đám người Liễu Vân Liệt muốn tìm đủ mọi cách ép hắn ủy quyền, nàng có thông minh hơn nữa cũng không quản được chuyện này, vẫn là tự hắn đến. Tử Dương Quân không ở trong triều, Hoàng Đế lại bị thương, bất đắc dĩ cho tam công phụ chính. Tử Dương Quân luôn chăm chỉ, công vụ một ngày hắn phải xử lí để xuống, khiến ba người làm cùng nhau mới có thể hoàn thành. Vốn dĩ đã rất cắn răng, cũng có thể dư chút thời gian, nhưng không khéo chính là, Bạch gia lại xảy ra chuyện."Ngươi nói cái gì?" Bạch Đức Trọng vừa nghe Thừa Hư truyền lời, phát giận ngay tại chỗ, buông công văn xuống xông thẳng về phía đại lao Đình Úy, giơ giới xích lên định đánh người. Nếu không phải ngục tốt ngăn lại, hai vị thiếu gia Bạch gia kia thật sự bị đánh chết. Liễu Vân Liệt nhìn thấy hắn tới, há hốc miệng: "Đây... Gì đến nỗi kinh động Ngự sử đại nhân?""Vãn bối bất tài, hổ thẹn với môn phong Bạch gia, Bạch mỗ đương nhiên tới đây dạy dỗ!" Bạch Đức Trọng tức giận, nói xong vẫn còn muốn đánh. Bạch Phúc Sinh và Bạch Kì Lân hoảng sợ, vội vàng dập đầu: "Thúc phụ, là phường đánh bạc có vấn đề, đó là một phường đánh bạc đen! Bọn cháu có sai, nhưng không phải sai lầm lớn!""Trầm mê canh bạc, ẩu đả cùng người khác, còn bị giam vào đại lao! Đây đều không tính là sai lầm lớn sao?" Bạch Đức Trọng tức đến thước giơ trong tay run lên: "Đánh chết các ngươi cũng không làm quá!""Thúc phụ minh xét!" Bạch Phúc Sinh vội vàng nói: "Cho dù hôm nay người đánh chết chất nhi, chất nhi cũng phải nói! Thật sự là phường đánh bạc kia có vấn đề, người tra một chút sẽ biết, phường đánh bạc đó không biết đã lừa bao nhiêu người khuynh gia bại sản rồi!""Còn dám giảo biện?" Bạch Đức Trọng phẫn nộ. Bạch Kì Lân ra sức dập đầu, dập đến cái trán đỏ lên một mảng: "Bọn cháu thật sự không nói dối!"Thở gấp vài hơi, Bạch Đức Trọng bình tĩnh một chút, lát sau trở lại bình thường mới hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"Hai người vội vàng đem chuyện thua năm lượng bạc vài ngày trước nói cho ông biết. Liễu Vân Liệt bên cạnh nhìn thấy, trong lòng đột nhiên có loại dự cảm không lành. Sương phòng Đình Úy phủ. Hoài Ngọc cười híp mắt nói chuyện phiếm: "Chàng không biết cha ta nghiêm khắc bao nhiêu đâu, ba cây thước dài bằng gỗ lim, không biết đánh ta bao nhiêu lần rồi."Giang Huyền Cẩn đưa tay vuốt tóc nàng, nhạt giọng nói: "Bạch Ngự Sử là người công chính.""Đâu chỉ là công chính, thật sự ghét cái ác như kẻ thù, rất nhiều lúc còn uốn cong thành thẳng!" Hoài Ngọc bĩu môi: "Ta sợ nhất là ông ấy, một khi có chuyện gì sai để ông ấy bắt được, nhất định phải lôi tất cả chuyện sai ta giấu diếm trước kia ra, tính sổ một lần cho rõ ràng."Bạch Châu Cơ có thảm như vậy không thì nàng không biết, nhưng dù sao Đan Dương cũng bị Bạch Đức Trọng giày vò quá dữ rồi."Có người như Bạch Ngự Sử, là phúc của Bắc Ngụy." Giang Huyền Cẩn nghiêm túc nói. Hoài Ngọc hừ nhẹ một tiếng, tiếp đó nở nụ cười ý vị thâm trường. Lúc có ta, có người như Bạch Ngự Sử ở đây, đích thực có thể nói là phúc củaBắc Ngụy. Giang Huyền Cẩn nhẹ nhàng vỗ nàng, đột nhiên hỏi một câu: "Nàng biết viết chứ không?"Hoài Ngọc sửng sốt, lắc đầu: "Không biết.""Hả? Tiểu thư của Bạch phủ, vậy mà lại không học viết chữ?" Hắn hạ mắt nhìn nàng."Ta không giống... Không phải ta bị ốm đến ngốc sao?" Hoài Ngọc nói: "Những chuyện trước kia ngốc ta đều quên không còn mảnh vụn nữa rồi, viết chữ như thế nào đương nhiên cũng quên rồi.""Quên hết rồi?""Đúng vậy!""Vậy vì sao nàng lại độc nhớ mỗi giao hảo giữa nàng với Lục Cảnh Hành?"Trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, Hoài Ngọc chống người ngồi dậy, cợt nhả nói: "Sao chàng lại nhắc tới Lục chưởng quầy?""Nhàn rỗi không có việc gì nghĩ tới những chuyện xảy ra lúc trước, đột nhiên phát hiện nàng nói chuyện trước sau không thống nhất." Giang Huyền Cẩn bình tĩnh nói: "Lần đầu gặp Lục Cảnh Hành, rõ ràng nàng nhớ được hắn.""Nói đến cái này có chút trùng hợp." Sau lưng phát lạnh, trên mặt nàng vẫn giữ nguyên nụ cười: "Vốn ta cũng không còn nhớ hắn, nhưng vừa nhìn thấy hắn, lại tự nhiên nhớ ra. Giống như ta nhìn thấy cha ta, cũng lập tức nhớ ra ông ấy.""Nhớ được người, lại không nhớ được chuyện?" Giang Huyền Cẩn nhíu mày. Hoài Ngọc duỗi tay kéo tay của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve nói: "Đúng vậy, ta chỉ có thể nhớ ra người, bản thân ta cũng không biết là làm sao nữa. Vì sao đột nhiên hỏi cái này?"Đưa tay lau đi mồ hôi trên tóc mai của nàng, Giang Huyền Cẩn nói: "Chỉ là cảm thấy kì quái, thuận miệng hỏi chút."Người này tuyệt đối sẽ không thuận miệng hỏi cái gì đâu, nhất định là lại phát hiện ra chỗ nào không đúng. Có điều hắn không tiếp tục hỏi, Lí Hoài Ngọc cũng sẽ không động đến thêm tìm chỗ chết, chớp mắt liền cười nói: "Cuối cùng chàng cũng nghe lọt lời của ta rồi à? Không sao đâu, muốn hỏi thì cứ hỏi, ta trả lời chàng được hết.""Còn phải ở lại đây bảy ngày, nàng có cảm thấy buồn không?" Hắn hỏi. Sau bảy ngày là có thể ra sao? Hoài Ngọc bĩu môi, nghĩ thầm chàng lấy đâu ra tự tin này vậy? Đám người Liễu Vân Liệt kia bằng lòng để chàng nghỉ ngơi bảy ngày sao? Nhưng nàng vẫn cười đáp: "Có chàng ở đây, vì sao lại buồn?""Rốt cuộc ta tốt chỗ nào?" Hắn nâng mắt: "Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ta, dường như nàng đã..."Mím mím môi, hắn ngại nói tiếp. Lí Hoài Ngọc nhếch miệng cười: "Đã cái gì? Đã thích chàng đúng không? Cô nương khắp Kinh Thành này thích chàng nhiều như thế, chàng còn không biết bản thân tốt chỗ nào à?""Nhưng không có ai cố chấp quấn lấy ta giống nàng như thế.""Cho nên không có ai thành công giống ta như vậy đó!" Nàng rất kiêu ngạo hất mặt lên: "Chỉ có ta gả cho chàng thôi!"Thật đúng là... Giang Huyền Cẩn đỡ trán, nhiều cô nương đoan trang như vậy hắn không lấy, sao lại lấy một người như vậy?"Còn có gì muốn hỏi không?" Nàng cười hì hì nói: "Nếu chàng không có, vậy ta muốn hỏi.""Chuyện gì?""Họ đều nói chàng tâm buộc ở muôn dân." Hoài Ngọc chớp mắt: "Nếu giữa ta và muôn dân chỉ có thể chọn một, chàng sẽ chọn cái nào?""Muôn dân." Môi mỏng Giang Huyền Cẩn khẽ mở, trả lời không chút do dự. Hoài Ngọc ngẩn người, sụp mặt xuống: "Vì sao?""Gia huấn."Gia huấn điều thứ nhất của Giang gia: Lấy lê dân bá tánh làm nhiệm vụ của mình, vạn chết không từ. Câu trả lời này hắn đáp rất nghiêm túc, không lừa gạt cũng không giấu giếm, nhưng Lí Hoài Ngọc nghe thấy, cười ha hả hai tiếng, quay đầu đi."Không vui sao?" Hắn nhíu mày."Không có, phu quân của ta là một người đội trời đạp đất, vì sao ta phải không vui?""Viết hết trên mặt nàng rồi..."Hoài Ngọc hít sâu một hơi, nói: "Là ta hỏi vấn đề không đúng, ta không nên hỏi như vậy, bỗng dưng lại làm bản thân ấm ức. Bá tánh nhiều người như vậy, ta chỉ có một người, lấy cái gì so với họ chứ? Coi như ta chưa hỏi qua, chúng ta dùng bữa trưa đi."Nói xong, hướng ra bên ngoài gọi một tiếng: "Thừa Hư."Người bên ngoài đáp lời tiến vào, chắp tay nói: "Bữa trưa đã truyền tới rồi, thuộc hạ còn có tin tức cần bẩm báo.""Nói.""Bạch Ngự Sử đi một chuyến tới đại lao, sau đó tự mình dẫn người tới phường đánh bạc trên đường Trường An, trước mắt Đình Úy phủ đang phái người, hình như muốn đi kiểm tra niêm phong cái gì đó."Giang Huyền Cẩn nghe thấy nâng mắt lên: "Sao Bạch Ngự Sử lại đến đại lao?"Thừa Hư nhìn Lí Hoài Ngọc, người đằng sau cười hì hì nói: "Ta cáo trạng đó! Đám người Bạch Lương Thị lấy chuyện này tới làm phiền ta, còn muốn hưởng ánh sáng của chàng đem người ra khỏi lao, ta tức giận liền sai Thừa Hư đi nói với cha ta rồi."Trong mắt xẹt qua một đạo quang, Giang Huyền Cẩn nói với Thừa Hư: "Mời Từ Yển qua đây.""Vâng!"Phường đánh bạc trong Kinh Thành không có một nơi sạch sẽ, đều ỷ vào sau lưng có chỗ dựa mà buôn bán ăn người, hắn đã từng nghĩ cách trấn chỉnh, nhưng lực cản quá lớn, không thể thành công. Có điều trước mắt chỉ moi ra một nhà điều tra kĩ càng, lại là Bạch Đức Trọng tự mình đi, nhất định có thu hoạch. Chỉ là người của Bạch gia và phường cờ bạc có nợ chưa trả, vì để tránh nghi ngờ, Từ Yển đi cùng là tốt nhất. Con đường vốn bị lấp kín đột nhiên được người khơi thông, trong lòng Giang Huyền Cẩn nháy mắt đã rõ ràng, vỗ về người trong lòng nói: "Bản lĩnh đánh bậy đánh bạ của nàng ngược lại thật không tồi."Vẻ mặt Hoài Ngọc mờ mịt: "Ta lại đụng phải cái gì sao?"Nói ra nàng cũng không biết, Giang Huyền Cẩn cong môi, con ngươi màu mực nổi lên ánh sáng. Bạch Đức Trọng là một người cố chấp, người trong nhà phạm sai, vậy thì bắt lại, ông cũng không cứu. Phường đánh bạc có vấn đề, ông cũng phải tra, hơn nữa phải tra đến cùng, bất chấp mọi loại thân phận gì cầu tình, chỉ hao phí công phu một ngày, đã đem những sổ sách đen của sòng bạc kéo hết ra ngoài. Không có chứng cứ, nhưng sổ sách đen trong sòng bạc lại có thể tra rõ ràng, đã trốn thuế lậu thuế thì không nói, còn có rất nhiều vàng bạc không rõ lai lịch quay vòng trong này, Bạch Đức Trọng vung tay lên, trực tiếp niêm phong trước, sau đó xin Đình Úy phủ hiệp lực điều tra. Sắc mặt Liễu Vân Liệt rất khó coi: "Bạch đại nhân, chỉ riêng công văn thôi đã đè chúng ta thở không nổi, lúc này ngài còn lôi vụ án này ra làm cái gì?"Bạch Đức Trong lời lẽ chính đáng nói: "Nếu có vấn đề, thì nên tra, mặc kệ là lúc nào, đều nên tra."Lão bảo thủ này, còn bảo thủ hơn cả hắn! Liễu Vân Liệt nghiến răng: "Công văn hôm qua đã tồn đọng lại hơn một trăm, trước mắt lại bận chuyện phường cờ bạc, thật sự hết cách phân thân!""Đình Úy phủ có nhiều người như thế, nếu ngươi bận, để Từ Yển và lão phu cũng được.""Nhưng lẽ nào ngài không cần xem công văn?""Ta giao cho Tề thừa tướng hết rồi." Bạch Đức Trọng nói: "Ta không thích sửa chữa, để hắn gánh phần nhiều chút."Tề thừa tướng đích thật là thích xem công văn, thiên hạ đại sự đều ở trên đầu, chỗ nào xảy ra chuyện gì, đúng là vừa liếc qua đã thấy ngay. Nhưng... Ông ta cũng chỉ có một đôi mắt, xem một ngày một đêm, trước sau cũng sẽ có công văn ứ đọng. Mùa hè đã tới, nạn hạn hán và nạn úng của Bắc Ngụy cùng nhau phát sinh. Huống hồ có công văn là Giang Huyền Cẩn từng xem sửa đổi trước đó, người ta trình báo lần thứ hai lên trên, xin sự sắp xếp. Nhưng lúc trước Giang Huyền Cẩn sắp xếp thế nào bọn họ đều không biết, trước mắt phải tiếp tục sắp xếp như thế nào? Tử Dương Quân mất quyền lực, nói thì nhẹ nhàng, chỉ là công văn bọn họ đều làm không ổn rồi! Hai ngày đầu đám người Liễu Vân Liệt còn rất cao hứng, giúp đỡ nước nhà, cũng có thể nói lên hắn là thần tử có giá trị. Nhưng chuyện sòng bạc vừa xuất hiện, Liễu Vân Liệt cảm thấy vác không nổi nữa rồi, cuối cùng chạy đến hỏi Tề thừa tướng một câu: "Phải làm sao bây giờ?"Tề thừa tướng thò đầu ra từ trong vô số văn thư, đôi mắt đỏ máu nói: "Tận trung vì quốc, đừng ngủ, chịu đựng đi!"Nhưng có một số việc không phải không ngủ là có thể xử lí được, công văn khẩn cấp quá nhiều, bọn họ lại không có một Tử Dương Quân quả cảm quyết đoán như vậy, chỉ có thể mở căng mắt nhìn lửa thiêu tới từng chút một. Năm ngày sau, tấu chương khẩn cấp trực tiếp đưa đến trước mặt Hoàng Đế."Tử Dương Quân đâu?" Khuôn mặt Lí Hoài Lân tái nhợt nằm trên long tháp hỏi."Bẩm bệ hạ, Quân Thượng trọng thương, được Đình Úy đại nhân mời tới Đình Úy phủ dưỡng thương, đã nhiều ngày không gặp rồi." Vân Lam Thanh chắp tay nói."Ngài ấy ở Đình Úy phủ làm gì chứ?" Lí Hoài Lân khó hiểu: "Dưỡng thương thì nên ở phủ đệ của mình mới phải."Vân Lam Thanh liếc một cái sang Dịch Ương đứng bên cạnh. Dịch Ương ho nhẹ hai tiếng bước ra khỏi hàng, nói: "Chuyện Thánh Thượng gặp thích khách, Quân Thượng nhìn thấy tận mắt, cho nên nán lại ở Đình Úy phủ phối hợp cùng Liễu đại nhân truy xét hung thủ, cũng tránh xe ngựa đi đi về về.""Hoang đường!" Lí Hoài Lân tức giận nói: "Quân Thượng trọng thương, các ngươi còn để ngài ấy truy xét hung thủ gì?""Nhưng long thể của người...""Mạng của Trẫm là Quân Thượng cứu!" Lí Hoài Lân giận dữ: "Các ngươi đối xử với Quân Thượng như vậy, là muốn để trẫm rơi vào bất nhân bất nghĩa sao?"Dịch Ương cúi đầu: "Bệ hạ bớt giận.""Sao không có ai nói cho trẫm một tiếng?" Lí Hoài Lân nghiêng đầu nhìn về phía Vân Lam Thanh: "Nếu không phải hôm nay đưa tấu chương tới, trẫm hỏi đến, các ngươi còn định giấu diếm ta suốt sao?"Vân Lam Thanh bất đắc dĩ chắp tay: "Bệ hạ, vài ngày trước thái y bảo người đóng cửa dưỡng thương, thần có đợi nhưng không thể vào được, sao có thể bẩm báo?"Lí Hoài Lân dừng lại, ảo não nói: "Trước tiên không nói cái này nữa, ngươi mau mang thánh chỉ của trẫm tới, đưa Quân Thương về Giang phủ, ban thưởng lớn!""Thần tuân chỉ."Đại khái là do từ nhỏ không có phụ hoàng, bệ hạ rất ỷ lại vào Tử Dương Quân, chẳng trách những người trong triều đều phải kiêng kị. Nhìn danh mục quà tặng thật dài bên cạnh thánh chỉ, Vân Lam Thanh vừa thổn thức vừa đuổi tới Đình Úy phủ. Lúc đuổi tới nơi, Vân Lam Thanh đang định hô to một tiếng "Thánh chỉ tới", kết quả vừa nâng mắt nhìn vào trong, hắn liền sững sờ đứng ở cửa. Trên giường trong sương phòng, Tử Dương Quân nghiêng người gối lên đùi Bạch Châu Cơ, hai mắt khép hờ, giống như đang ngủ. Bạch Châu Cơ vỗ từng nhịp từng nhịp một vào lưng của hắn. Trong miệng khẽ hát một giai điệu mềm mại, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng nghiêng đầu nhìn một cái, nhìn thấy có người, mỉm cười đặt ngón trỏ trên môi, ý bảo hắn đừng lên tiếng. Trong nháy mắt trong đầu Vân Lam Thanh xuất hiện sáu chữ "Mĩ nhân hương, anh hùng trủng(*)."(*) Anh hùng khó qua ải mĩ nhân. Nhưng vị anh hùng trên giường kia thính lực cực tốt, cho dù hắn không phát ra âm thanh quá lớn, hắn cũng vẫn mở mắt."Vân đại nhân?"Vội hồi phục tinh thần, hai tay Vân Lam Thanh dâng thánh chỉ lên giải thích: "Hạ quan tới tuyên chỉ, mời Quân Thượng về Giang phủ lĩnh thưởng."Vừa nhìn thấy cuộn tròn vàng trong tay hắn, Giang Huyền Cẩn hỏi: "Bệ hạ không đáng ngại chứ?""Nghe thái y nói, ăn uống nghỉ ngơi vẫn bình thường, tay trái vẫn không thể nhúc nhích như cũ, nhưng đã không đau như lúc trước rồi.""Vậy được." Giang Huyền Cẩn chống người dậy, khoác áo bước xuống giường nói: "Bản quân muốn tiến cung một chuyến, mời đại nhân đến Giang phủ chờ một chút."Lí Hoài Ngọc nghe Vân Lam Thanh nói Hoài Lân không sao, đang muốn thở ra một hơi, kết quả lại bị câu này của hắn dọa cho đập "Cách" một cái."Vết thương trên người chàng vẫn còn chưa khỏi, lúc này tiến cung làm gì?" Nàng nhíu mày. Người bên cạnh thong thả chậm rãi thắt ngoại bào: "Muốn có một ân điển.""Đừng làm bừa!" Hoài Ngọc đứng dậy kéo hắn lại, quát khẽ: "Ân điển gì quan trọng hơn thân thể của chàng chứ?"