Xuân nhật yến
Chương 45 : Vẫn là không dính dáng tới nhau cho thỏa đáng
Editor: Lục Thất Tiểu Muội.***Hai tháng trước? Tam công tử?
Hoài Ngọc cúi đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra lúc trước Giang Thâm chế nhạo: "Đệ muội là không biết, lúc trước muội bị thương..."Lúc nàng bị thương ở Bạch phủ, Giang Thâm có thể biết được cái gì? Trừ khi Giang Huyền Cẩn sốt ruột cuống cuồng lên, lấy đi hết sạch dược liệu trong Giang phủ, kinh động đến người của Giang gia, mới dẫn đến câu trêu ghẹo hắn như thế.
Nhưng Giang Huyền Cẩn chưa từng nói với nàng một chữ nào.
Đứng ở trước cửa nhà thuốc ngẩn ngơ một lát, Hoài Ngọc mím môi, nâng bước đi ra bên ngoài.
Lúc trước nửa sống nửa chết ở Bạch phủ mở mắt ra nhìn thấy Giang Huyền Cẩn, nàng còn chưa cảm nhận được cái gì. Bây giờ nhớ lại, khi đó Giang Huyền Cẩn là thật lòng thật ý chiếu cố cho nàng, thậm chí còn cho nàng chuỗi Phật châu hắn đã đeo nhiều năm, hắn để ý tới nàng, đau lòng cho nàng, mặc dù cũng chưa nói được cái gì, nhưng lại làm như thế.
Mà nàng thì sao? Luôn miệng nói thích hắn, bây giờ ngay cả hắn bị thương còn không nhìn thấy, đặt vào người nào chẳng đau lòng chứ? Cho dù là góp vui lấy lệ, nhưng việc này nàng góp vui cũng không đúng chỗ rồi.
Hơi chán nản mà gõ gõ đầu, Lí Hoài Ngọc tăng tốc bước chân, bước ra khỏi cửa lớn Giang phủ đi tìm dược đường ở bên ngoài.
Nhưng nàng vừa mới đi ra ngoài không bao lâu, Giang Diễm đã đứng ở bên cạnh người gác cổng."Tiểu thiếu gia có gì căn dặn?" Người gác cổng cười khom người xuống.
Nhìn bóng dáng Bạch Châu Cơ càng ngày càng chạy xa, Giang Diễm nheo mắt, kéo người gác cổng qua nói thầm vài câu."Cái này... Không quá thích hợp đi?" Người gác cổng bị dọa: "Dù sao cũng là Tam phu nhân...""Đây là ý của tiểu thúc." Giang Diễm xụ mặt nói: "Tự ngươi nên cân nhắc nặng nhẹ."Vẻ mặt người gác cổng đau khổ, do dự một lát, cuối cùng cũng gật đầu thuận theo. Giang Diễm vừa lòng gật đầu, vung tay áo hừ nhẹ một tiếng hướng về phía bóng dáng phía xa xa, quay đầu trở về viện của mình.
Giang Huyền Cẩn bị thương rất nặng, miệng vết thương không ngừng rớm máu, đau đến cánh môi của hắn luôn luôn không còn giọt máu. Thừa Hư đứng bên cạnh nhìn, rất lo lắng nói: "Chủ tử ngài ngủ một lát đi, ngủ sẽ tốt hơn nhiều."Khép hờ mắt lại, Giang Huyền Cẩn lắc đầu.
Ngự Phong nhỏ giọng nói: "Ngài đang chờ người nào sao?""Không có." Hắn nhíu mày, dừng một chút nói: "Đau không ngủ được."Thừa Hư tức giận trừng mắt nhìn Ngự Phong một cái, kéo hắn qua nhỏ giọng nói: "Ngươi cứ nói có nói không cái này làm cái gì? Bây giờ chủ tử đang trong cơn tức giận, sao có thể còn muốn gặp phu nhân chứ?"Ngự Phong mím môi: "Mỗi lần chủ tử tức giận, không phải đều dựa vào phu nhân dỗ dành sao?""Ngốc thế, lúc này không giống!" Thừa Hư nói: "Bây giờ người chọc giận chủ tử chính là phu nhân, chủ tử còn gặp nàng ta làm cái gì? Ngươi đừng cứ đề cập tới, ngươi nhắc tới chủ tử lại không vui."Như vậy à, Ngự Phong gật đầu: "Vậy ta không nhắc đến nữa."Sắc trời dần tối, Hoàng đế chống người dậy hồi cung, lúc trước khi đi còn cho người tới truyền lời, nói Giang Huyền Cẩn không cần lo lắng, hắn sẽ nói bản thân ở ngoài cung gặp phải thích khách, không liên quan tới Giang gia.
Giang Huyền Cẩn nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, nhìn sắc trời bên ngoài một cái, mím mím môi.
Lúc dùng bữa tối, Thừa Hư và Ngự Phong dìu hắn về nhà chính. Hoàng đế đi rồi, trong phòng đã dọn dẹp lại lần nữa rồi, Giang Huyền Cẩn liếc xung quanh một cái, hơi nhíu mày.
Thừa Hư nhận ra ánh mắt của hắn, thấp giọng nói: "Chủ tử yên tâm, khăn trải giường và chăn toàn bộ đã được đổi sang cái mới, các nơi đều đã quét dọn sạch sẽ lại một lần, xông hương rồi.""Ừ..."Đúng thật là đã đổi sang cái mới, giường nằm bên trên, ngoại trừ Phật hương thường dùng trong phòng, những mùi hương gì khác đều không còn nữa.
Giang Huyền Cẩn tựa vào đầu giường dùng bữa tối, nghĩ một chút, nói: "Khóa hết cửa khách lâu lại.""Dạ?" Mệnh lệnh này Thừa Hư nghe thấy rất mơ hồ: "Vì sao?""Khóa lại." Hắn lặp lại.
Thừa Hư bất đắc dĩ, chỉ có thể chắp tay nhận mệnh: "Vâng."Đang yên lành lại khóa vào làm gì? Người trong Mặc Cư đều không hiểu nổi. Nhưng cửa khách lâu vừa khóa lại, Quân Thượng lại không muốn ngủ nữa, cứ ngẩn người rũ mắt ngồi dựa vào đầu giường, vừa dựa vào chính là đã qua một canh giờ.
Đêm đã khuya, bên ngoài không có chút động tĩnh nào.
Khuôn mặt dần dần dâng lên tức giận, hắn ho nhẹ vài tiếng, cuối cùng nằm nghiêng xuống nhắm mắt lại. Chỉ là, cơn tức giận dày đặc lan tràn khắp phòng, ép da đầu Thừa Hư đến tê dại, không chịu nổi mà phải chuồn ra ngoài cửa hít thở vài ngụm khí.
Linh Tú đi lang thang vừa tới cửa, nhìn thấy Thừa Hư đi ra liền vội vàng tiến lên nhỏ giọng nói: "Thừa Hư đại nhân, tiểu thư nhà ta bây giờ vẫn chưa trở về!"Vừa nghe thấy lời này, Thừa Hư liền phát cáu: "Phu nhân đi đứng rất nhanh nhẹn, người trong phòng này còn đang bị thương nặng, nàng ta trái lại còn có tâm tư chạy loạn.""Không phải, tiểu thư người..." Linh Tú muốn giải thích, nhưng căn bản Thừa Hư không cho nàng cơ hội, không kiên nhẫn khoát tay nói: "Chưa trở về thì ngươi đem người đi tìm, đừng quấy nhiễu Quân Thượng nghỉ ngơi."Nói xong, lại đẩy cửa đi vào trong phòng.
Linh Tú có chút không biết xoay sở, nàng cắn cắn môi, trước tiên cứ đi gọi vài gia nô đi về phía nhà thuốc tìm thử.
Đêm đen không trăng, xung quanh tối đen một mảng, Lí Hoài Ngọc ôm mấy gói thuốc ngồi xổm ở cửa lớn Giang gia, trước mặt nàng là một người gác cổng cũng đang ngồi xổm."Tam phu nhân, thật sự không phải là tiểu nhân làm khó, là ý của Tam công tử." Người gác cổng thở dài: "Người đi tìm một chỗ khác nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai tiểu nhân sẽ để người vào trong."Là ý của Giang Huyền Cẩn sao? Hoài Ngọc ngẩn người, đưa tay đỡ trán cười khổ: "Đến thật rồi sao?""Chính xác chính xác, tiểu nhân sẽ không nói dối." Người gác cổng nói: "Đi về phía bên kia hai dặm, tới đường chính sẽ có một khách điếm, người nếu không thì qua đó trước đi?"Nếu là người khác ngăn cản nàng, nhất định nàng sẽ chọn trèo tường, nhưng Giang Huyền Cẩn không cho nàng vào trong thì... Hoài Ngọc thở dài, đưa thuốc cầm trong tay cho người gác cổng: "Ngươi cứ đưa cái này vào Mặc Cư, ta không vào cũng được."Nhận lấy thuốc, trong mắt người gác cổng tràn đầy cảnh giác nhìn nàng.
Hoài Ngọc phất tay: "Yên tâm đi đi."Người gác cổng ôm gói thuốc cẩn thận đi từng bước tìm gia nô truyền lại, đưa xong quay đầu nhìn lại, Tam phu nhân thật sự không vào trong, chỉ là, nàng gục đầu ngồi xổm ở ngoài bậc cửa, bị chiếc đèn chiếu vào dưới mái hiên lẻ loi một mình, nhìn có chút đáng thương."Người vẫn cứ ở đây sao?" Người gác cổng chạy về nhỏ giọng nói.
Lí Hoài Ngọc cười nhẹ: "Không thể cứ ở đây sao? Vợ nhỏ tức giận muốn giày vò ta, nếu vẫn chưa giày vò được, hắn lại càng khó nguôi giận."Vợ nhỏ là ai? Người gác cổng khó hiểu, nghĩ thầm chẳng lẽ vị này không phải vợ của Tam công tử sao? Sao nàng còn có thể có vợ được chứ?
Không nghĩ ra, hắn lắc đầu, tràn đầy áy náy nói: "Tiểu nhân phải đóng cửa rồi.""Ngươi đóng đi." Cười cười khoát tay, Hoài Ngọc thành thật ngồi xuống đất, dựa vào cánh cửa còn có thể tiết kiệm chút sức lực.
Gió đêm mát mẻ, lay động giữa không trung trên quan đạo không có một người nào, chỉ có hàng cây hai bên bị gió thổi đến lung lay đung đưa, phát ra những động tĩnh "Sàn sạt". Ngủ thì không thể ngủ được rồi, Hoài Ngọc mở to mắt nhìn bầu trời, nhìn xem bao giờ nó có thể sáng trở lại.
Giờ Mão ngày hôm sau, Giang Huyền Cẩn bị đau tỉnh dậy, cảm giác được có người đang thay thuốc cho hắn, hơi ngẩn ra một chút, chống thân lên quay đầu nhìn lại."Tiểu thúc đừng động đậy." Giang Diễm gấp giọng nói: "Vết thương còn chưa kết vảy, sao có thể kéo như thế được?""Là ngươi..." Rũ mắt nằm lại xuống gối, thanh âm của Giang Huyền Cẩn khàn khàn: "Không phải ngươi nên đến nha môn Đình Úy làm việc sao?"Tuần thành trở về, Giang Diễm được thăng chức lên làm tả giám(*) Đình Úy, tuy công việc không nhiều, nhưng mỗi ngày đều phải đi đến phủ Đình Úy.(*) Tả giám: Phò tá giám sát, hỗ trợ theo dõi."Đã đến giờ này rồi, chất nhi cũng nên trở về." Giang Diễm nói: "Sáng sớm hôm nay Liễu đại nhân biết chuyện người bị thương, để chất nhi về chăm sóc tốt cho người."Liễu Vân Liệt đã biết rồi? Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Trong triều có bàn luận gì không?"Giang Diễm lắc đầu: "Chất nhi chỉ nghe nói bệ hạ tự mình xuất cung gặp thích khách, mấy lão thần đến Ngự Thư phòng khóc suốt ba nén hương, ép bệ hạ viết chiếu thư kể tội của mình, cam đoan về sau sẽ không bao giờ tùy tiện xuất cung nữa."Chiếu thư kể tội? Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Hơi quá rồi, bệ hạ đã tự mình chấp chính, sao còn có thể ép hắn như thế.""Người đã bị thương thành thế này rồi, còn nhọc lòng những cái này sao?" Giang Diễm lắc đầu: "Hiếm thấy bệ hạ ân chuẩn cho người nghỉ dài hạn, nghỉ ngơi cẩn thận đi."Tĩnh dưỡng thì nên tĩnh dưỡng, nhưng... Quét mắt một cái ra cửa vẫn không có động tĩnh gì như cũ, trong lòng Giang Huyền Cẩn vô cùng khó chịu.
Rốt cuộc là Bạch Châu Cơ xuất phát từ ý tưởng gì mới có thể lâu như vậy mà không đến nhìn hắn một cái? Cho dù hắn nói không cho nàng vào cửa, loại người như nàng, không phải sẽ trèo cửa sổ sao? Là không biết hắn bị thương nặng bao nhiêu, hay vẫn đang lo lắng cho bệ hạ?"Lại nói tiếp, vừa nãy lúc chất nhi đến đây, có gặp Nhị thúc và tiểu thiếp của thúc ấy, hình như đang tranh cãi ầm ĩ trong viện." Giang Diễm nói nhỏ: "Tranh cãi còn khá kịch liệt nữa.""Hả?" Giang Huyền Cẩn hồi phục tinh thần, thấp giọng đáp một tiếng, giống như có chút hứng thú.
Vì thế Giang Diễm liền khoa tay múa chân nói: "Chất nhi nghe trộm một hồi, hình như là Nhị thúc lại nhìn trúng một cô nương nhà ai, dự định thêm một tiểu thiếp nữa. Trước đó vị kia đã không vui rồi, , khóc kêu Nhị thúc phụ tình, nói lúc trước Nhị thúc muốn cưới nàng ta lời tốt đẹp gì cũng nói được, đợi người tới tay rồi lại có mới nới cũ gì gì đó."Nhớ tới vẻ mặt quẫn bách kia của Nhị thúc nhà mình, Giang Diễm cảm thấy vô cùng buồn cười: "Người như Nhị thúc ai mà không biết chứ? Phong lưu quen rồi, với ai cũng có thể thốt ra những lời địa lão thiên hoang sông cạn đá mòn, nhưng tiểu thiếp lại đầy cả viện, vậy người nào mới chân chính có được trái tim của Nhị thúc? Có đồ ngốc mới tin thúc ấy!"Giang Huyền Cẩn giật mình.
Không chú ý đến vẻ mặt của hắn, Giang Diễm tự hỏi tự nói: "Người nói càng dễ nghe, tâm tư lại càng hời hợt. Nếu ngày đó con cũng thích một người, nhất định sẽ không muốn lấy những lời ngon tiếng ngọt ra dỗ nàng lừa nàng, nhất định là sẽ móc tim móc phổi ra, thành thật kiên định mà đối tốt với nàng."Vậy sao? Giang Huyền Cẩn rũ mắt nghĩ một chút, hình như đúng là như vậy rồi. Bạch Châu Cơ bao giờ cũng nói với hắn "Ta thích chàng", "Ta muốn hái sao xuống nhét vào trong ngực chàng", thế nhưng sự thật thì sao? Lời chính người kia nói ra, chính mình cũng chưa từng để ở trong lòng nhỉ?
Giống như tùy tiện nhặt được một người, cảm thấy rất đẹp, hợp với tâm ý của nàng, liền đùa giỡn vài câu. Đùa giỡn đến khi hắn ngây ngốc mà mắc mưu rồi, trong mắt của nàng lại vẫn còn một mảng trấn tĩnh, cười hì hì nhìn hắn không khống chế được mà sa vào.
Ngốc biết bao, trách không được nàng nhìn thấy hắn cười, trong mắt nàng, hắn hẳn là ngốc triệt để đi? Một bên nói sẽ không tin, một bên lại giẫm vào cạm bẫy của nàng, trèo cũng không trèo lên được.
Trong đầu hiện ra khuôn mặt tùy ý mỉm cười kia, lồng ngực Giang Huyền Cẩn co rút lại, không chịu được mà nhắm mắt kêu lên một tiếng."Làm sao vậy? Vết thương lại kéo ra rồi sao?" Giang Diễm sợ hãi đưa tay ra đỡ hắn.
Giang Huyền Cẩn liều chết nhíu mày lại, một lúc lâu sau mới thở hổn hển vài hơi, giọt mồ hôi trên trán từ bên cánh mũi hắn xuống dưới, rơi đến trước mắt, rớt xuống trên cái gối liền vỡ ra."Không sao." Giọng hắn khàn khàn nói: "Nhất thời không chú ý.""Sao có thể không cẩn thận như vậy?" Giang Diễm lẩm bẩm.
Giang Huyền Cẩn dừng lại, cười nhạo một tiếng: "Đúng vậy, quá không cẩn thận rồi."Giang Diễm sững sờ, cảm thấy câu này sao nghe lại kì lạ thế nhỉ? Đang muốn hỏi thử rốt cuộc tiểu thúc nhà mình có phải có chuyện gì nói với hắn không, kết quả Thừa Hư đi từ bên ngoài vào, không tình nguyện nhỏ giọng nói: "Chủ tử, phu nhân đem thuốc tới rồi."Tối hôm qua đưa thuốc tới, vừa nãy lại sắc thuốc ở hậu viện một canh giờ, mặc dù trong lòng Thừa Hư vẫn còn chưa dễ chịu lắm, nhưng nhìn dáng vẻ phu nhân rõ ràng là một đêm không ngủ, hắn có hơi mềm lòng, đoán chủ tử cũng muốn gặp nàng nên đến truyền lời một tiếng.
Ai ngờ rằng, người trên giường lại lạnh lùng nói: "Ngươi mang thuốc vào đi."Thừa Hư ngạc nhiên, do dự hỏi lại một lần: "Không cho phu nhân vào sao?""Ngươi đi bưng."Chớp chớp mắt nhìn chủ tử nhà mình, Thừa Hư chần chừ một lúc mới ý thức được đây không phải lời nói tức giận, chủ tử thật sự không muốn gặp phu nhân. Vì thế nhỏ giọng đáp lời rồi đi ra ngoài.
Suốt một đêm Lí Hoài Ngọc không ngủ, trong mắt toàn là tơ máu, bưng chén thuốc chờ ở ngoài cửa, trong lòng đã nghĩ phải làm thế nào để dỗ dành hắn, từ lời ngon tiếng ngọt đến làm nũng xin tha thứ, thậm chí chơi xấu cũng được, dù sao khiến Giang Huyền Cẩn tha thứ cho nàng là được.
Nhưng đợi một lúc sau, Thừa Hư đi ra ngoài, còn đóng cánh cửa phía sau lưng lại."Phu nhân, đưa thuốc cho thuộc hạ đi." Hắn nói: "Chủ tử đang nghỉ ngơi."Hoài Ngọc chớp mắt: "Hắn đang nghỉ ngơi thì ta không thể vào trong sao?""Đúng vậy."Hay cho từ "Đúng vậy"! Đã nhốt nàng bên ngoài cửa cả một đêm không cho vào trong rồi, vậy mà vẫn không chịu gặp nàng sao? Hoài Ngọc vừa tức vừa có chút tủi thân: "Ta vào trong nói vài câu với hắn, có được không?
Thừa Hư kiên quyết lắc đầu."Vậy nếu không, ta không nói chuyện, chỉ nhìn hắn một chút, xem thương thế của hắn thế nào thôi, có được không?"Thừa Hư vẫn lắc đầu, đưa tay đỡ lấy chén thuốc trong tay nàng: "Mời phu nhân về cho.""Ta đi về chỗ nào?" Hoài Ngọc nhíu mày: "Đây cũng là phòng của ta!"Cái này đúng thật là... Từ khi thành thân, hai người không phân phòng. Thừa Hư có chút khó xử, nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, lúc này mới nhớ tới cửa khách lâu cũng đã bị chủ tử khóa hết rồi.
Lúc trước còn không nghĩ ra hành động này là để làm gì, bây giờ Thừa Hư mới hiểu ra... Chủ tử căn bản không muốn để phu nhân ở lại Mặc Cư sao?
Cái này hình như hơi quá rồi, nổi giận thì nổi giận, suy cho cùng vẫn là phu thê, phu nhân rời khỏi Mặc Cư thì có thể đi đâu? Thừa Hư hơi nhíu mày, nghĩ một lúc liền nói: "Người cứ đi dạo chỗ khác đi, đợi chủ tử nguôi giận rồi, nói không chừng sẽ bằng lòng gặp người đấy."Còn đi dạo chỗ khác sao? Hoài Ngọc bật cười, đêm qua nàng ngồi cả đêm ở ngoài cổng, cả người toàn bụi bặm, trở về còn không thể vào trong thay y phục, vô cùng thảm hại. Bây giờ lại còn muốn để nàng đi dạo sao?
Vậy đi dạo ở đâu? Trên đường cái à?"Không hiểu sao có chút ủy khuất, nàng rũ mắt cúi đầu nói: "Chủ tử nhà ngươi bao giờ cũng như thế, vừa tức giận liền không thèm để ý người khác, thế nào cũng phải đuổi người ra bên ngoài. Da mặt ta dày, hắn đuổi bao nhiêu lần ta cũng đều chạy về cuốn lấy hắn, nhưng hắn không đau lòng cho ta chút nào sao?"Nói xong, lại cảm thấy nói những cái này với Thừa Hư hoàn toàn vô dụng, nhếch nhếch miệng xoay người đi, mờ mịt mà nhìn xung quanh.
Thừa Hư mím môi, nhìn chén thuốc trong tay, cảm thấy trước tiên cứ bưng vào trong cho Quân Thượng.
Giang Diễm vẫn ngồi bên giường nói dông nói dài, nhìn thấy hắn bưng thuốc vào, hơi nhíu mày lại: "Ồ, tìm được thật rồi à?""Cái gì?" Thừa Hư khó hiểu nhìn hắn."Không có gì." Giang Diễm khoát khoát tay, đón lấy chén thuốc ngửi một chút rồi nếm một ngụm, sau đó nói: "Tiểu thúc, uống thuốc rồi ngủ tiếp đi."Nhìn hắn không có phản ứng gì, Giang Diễm chớp mắt, không nhịn được nói thêm một câu: "Hình như là tiểu thẩm thẩm tự mình đi tìm thuốc, tự tay sắc thuốc đó."Giang Huyền Cẩn yên lặng nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích.
Vì thế Giang Diễm liền hiểu được, tiểu thúc nhà mình hoàn toàn sẽ không vì một chén thuốc mà nguôi giận được. Vậy thì... Tàn nhẫn hơn một chút đi?
Tròng mắt xoay chuyển vòng quanh, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Lí Hoài Ngọc đá hòn đá nhỏ trong đình viện, vừa đá vừa an ủi bản thân, là nàng cư xử không tốt trước, không có lí do gì hi vọng người ta vẫn sẽ đau lòng cho nàng, đung đưa thì đung đưa thôi, dù sao Giang phủ lớn như vậy, nàng có thể đung đưa được rất lâu.
Nhưng vừa đi đến giữa đình, đột nhiên bên cạnh vang lên một loạt tiếng bước chân, nghe còn có rất nhiều người.
Nàng nhướn mày, ngẩng đầu nhìn sang, chợt nhìn thấy Từ Sơ Nhưỡng mang theo một đám người đi về phía nàng."Đệ muội." Đón tiếp nàng, vẻ mặt Từ Sơ Nhưỡng có vẻ hơi bối rối, kéo nàng hỏi: "Đêm qua muội không về phủ sao?""Hả?" Lí Hoài Ngọc nghĩ một chút: "Đúng thật là không về phủ, vẫn luôn ở bên ngoài.""Muội..." Từ Sơ Nhưỡng nhíu mày lắc đầu, hơi dùng lực nắm chặt tay nàng: "Vào lúc Quân Thượng đang bị thương nặng chưa lành, sao muội có thể không về phủ được chứ? Cho dù có chuyện không thể về thì cũng đừng để người khác biết chứ."Một câu sau cùng nói kề sát vào bên tai nàng. Hoài Ngọc chớp mắt mờ mịt: "Bị ai biết chứ?""Lão thái gia!" Từ Sơ Nhưỡng vừa thở dài vừa lắc đầu: "Lão nhân gia ngài ấy nổi giận một trận lớn lắm, sai người đến mang muội tới Phật đường, sao chép Kinh văn cầu phúc cho Quân Thượng."Nàng nói rất ôn hòa, Hoài Ngọc nhìn mấy gia nô đằng sau lưng Từ Sơ Nhưỡng cũng lập tức hiểu được, lão thái gia đang muốn phạt nàng.
Gia pháp của Giang gia so với của Bạch gia đã rất hòa nhã rồi, Hoài Ngọc cười nhẹ: "Lúc này có phải là ta cũng không có cơ hội giải thích không?""Muội muốn giải thích gì?" Từ Sơ Nhưỡng nhìn nàng: "Ta... Ta đi chuyển lời giúp muội được chứ?""Bỏ đi..." Nghĩ tới tình cảnh của người trước mặt này trong Giang phủ, Hoài Ngọc xua tay: "Dù sao cũng không phải là phạt nặng gì, không sao cả, đi thôi."Gia nô phía sau đi theo nàng, trái lại không tiến lên áp giải. Từ Sơ Nhưỡng đi bên cạnh nàng, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao y phục trên người muội lại thành ra như vậy? Giờ này rồi, làm sao không ở Mặc Cư mà lại chạy đến chỗ này?"Lí Hoài Ngọc lắc đầu, thật sự không muốn nhiều lời nữa, chỉ cười nói: "Coi như ta bị trừng phạt đúng tội."Nàng cười rất nhẹ nhàng, nhưng Từ Sơ Nhưỡng lại thấy rất lo lắng.
Phật đường ngay bên trong Mặc Cư, là nơi ngày trước Giang Huyền Cẩn rất thích lưu lại. Hoài Ngọc đi vào trong quỳ gối trên chiếc đệm hương bồ(*), gia nô liền bày ra trước mặt nàng một chiếc bàn dài chuẩn bị giấy và bút mực, sắp xếp Kinh Phật cần sao chép chuyển đến bên cạnh nàng.(*) Đệm hương bồ: Đệm cói, đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ."Lão thái gia nói, chép xong đống này mới được ăn cơm." Từ Sơ Nhưỡng thở dài, ngồi xổm xuống canh nàng nhỏ giọng nói: "Muội tạm chép một quyển trước, ta đến phòng bếp trà trộm một chút, có thể lấy ít cơm qua cho muội."Hoài Ngọc có chút cảm động: "Nhị tẩu thật tốt."Từ Sơ Nhưỡng xua tay, trong Giang phủ nàng khó có được một người có thể nói chuyện, đương nhiên là phải đối tốt với muội ấy rồi. Chỉ là nhìn bộ dạng của đệ muội thế này, trong lòng nàng cũng có chút khó chịu.
Người Giang gia, thật sự đều bạc tình như vậy sao? Lúc trước còn tốt đẹp, vừa chớp mắt mà đã...
Lí Hoài Ngọc lật quyển Kinh Phật ra, nhậc bút vừa hạ xuống một chữ lại phát hiện ra chỗ không đúng, vội vàng xóa hết bút tích đi vo thành một cục."Sao vậy?" Từ Sơ Nhưỡng hỏi: "Viết sai rồi sao?""Không phải..." Hoài Ngọc rất đau đầu dụi dụi mi tâm, nói: "Ta không thể chép được."Nàng mà viết chữ nghiêm chỉnh, Giang Huyền Cẩn nhất định sẽ xem qua, viết thứ này xuống để hắn nhìn thấy còn được sao?
Từ Sơ Nhưỡng hơi nóng ruột: "Muội chép tùy ý một tờ là được, bằng không ta không có cách nào giúp muội.""Đa tạ Nhị tẩu." Bỏ bút xuống, Hoài Ngọc gượng cười: "Ta vẫn là quỳ ở đây đi, vừa lúc đêm qua không được ngủ, ngủ một giấc ở đây luôn."Vội vàng che miệng nàng lại, Từ Sơ Nhưỡng chột dạ nhìn nhìn về phía gia nô đang đứng đằng sau, nhỉ giọng nói: "Muội muốn ngủ thì đừng nói ra, ta đem bọn họ đi, muội nghỉ ngơi cho tốt nha."Hoài Ngọc gật đầu, nhìn nàng đứng dậy đi ra ngoài đóng cửa lại, cảm thấy tiểu nha đầu Từ gia này thật đúng là thuần lương khả ái.
Mùi Phật hương đốt trong Phật đường giống với trong nhà chính của Giang Huyền Cẩn, phía trước có một pho tượng Phật bằng gỗ dựng thẳng với một bàn thờ Phật bên trong, bốn phía buông màn Phật, thật đúng là một nơi để tĩnh tâm tốt. Chẳng qua là chỉ có một cái đệm cói tròn, cùng lắm thì nàng có thể ngồi, nằm cũng không nằm được.
Vốn muốn chống đầu ngủ một lát, nhưng trong hơi thở đều là mùi hương trên người của Giang Huyền Cẩn, nàng nhíu mày, thở một hơi thật dài.
Đến giờ dùng bữa trưa, Giang Huyền Cẩn ngồi dựa vào giường, nhíu mày nhìn Giang Diễm trước mặt."Sao vậy?" Bưng cơm muốn đút cho hắn ăn, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt này, Giang Diễm sợ hãi thu tay lại: "Không muốn ăn cái này sao?""Giang Huyền Cẩn lắc đầu: "Ta tự làm.""Trên tay ngài còn có vết thương." Thừa Hư nhíu mày: "Nếu không muốn tiểu thiếu gia đút ăn, vậy thuộc hạ làm được không?"Giang Huyền Cẩn cũng lắc đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ xanh đen một chút. Nằm trên giường được nam nhân đút cơm, loại cảm giác này thật đúng là..."Tam đệ?" Giang Thâm từ bên ngoài vụt vào trong, nhìn thấy hắn đang dùng bữa, hơi nhướn mày: "Loại việc nhỏ này sao không để đệ muội đến làm?"Giang Huyền Cẩn nhìn hắn một cái, trầm giọng hỏi: "Chuyện tuyển sĩ giải quyết xong rồi sao?"Nhắc tới chuyện này, Giang Thâm vẫn có chút đau đầu: "Để nhà chúng ta mất mặt rồi, nhưng mà tốt xấu gì cũng không phải chịu vị trí thủ khoa giả dối đó, nghe nói bệ hạ hạ lệnh rằng, giáng chức Lương đại nhân về một chức quan nhàn hạ(*), phạt bổng lộc vài năm, chuyện này coi như xong rồi."(*) Chức quan nhàn hạ ở đây ý là một chức quan nhỏ, không quan trọng, không có trách nhiệm lớn, không có nhiều việc làm.
Chỉ giáng chức sao? Ánh mắt Giang Huyền Cẩn hơi động: "Vậy Bạch Ngai thì sao?"Giang Thâm thở dài: "Bệ hạ duyệt bài thi lại lần nữa, định hắn là hai mươi sáu trạng nguyên, cũng không biết về sau sẽ sắp xếp cái gì."Nghe như vậy có chút không công bằng, nhưng Giang Thâm có thể hiểu thông suốt được, dù sao Bạch Ngai không quan không chức không bối cảnh, một tờ giấy thi đã đem học quan lật ngược lên, những quan viên ngày trước có quan hệ thân thiết với Lương Từ Hiền, thậm chí còn có những người được Lương Từ Hiền đưa vào triều, nhất định là rất bất mãn, cho dù Bạch Ngai không sai, nhưng đối với con đường làm quan của hắn cũng sẽ ngang ngược cản trở.
Thói đời như thế đấy.
Giang Huyền Cẩn lại có chút bất mãn, nhưng hắn không lên tiếng, chỉ buông mắt lẳng lặng suy xét."Đúng rồi." Giang Thâm chuyển chủ đề: "Nghe nói lão thái gia nổi giận, nhốt đệ muội vào Phật đường sai chép kinh thư rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"Hơi dừng lại, Giang Huyền Cẩn nhíu mày: "Chuyện từ lúc nào?""Chính là buổi sáng nay." Giang Diễm vội vàng nói: "Lão thái gia trách tiểu thẩm thẩm không ở bên cạnh chăm sóc cho người, ngược lại còn chạy lung tung, cho nên để nàng tĩnh tâm cầu phúc cho người ở trong Phật đường.""Không cần thiết." Giang Huyền Cẩn nói: "Đi thả nàng ra, nàng thích đi đâu thì đi tới đó."Giang Diễm ngạc nhiên: "Cái này sao được chứ?""Ơ kìa, một nhóc con như ngươi chen vào chỗ này cái gì?" Giang Thâm kéo hắn đẩy sang bên cạnh: "Để Nhị thúc nói chuyện cùng tiểu thúc ngươi, những việc này ấy, Nhị thúc có kinh nghiệm nhất."Cái này là thật, Giang Diễm gật đầu. Nhưng quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt kia của tiểu thúc, sao lại giống như không muốn gặp Nhị thúc lắm nhỉ?"Đệ muội nghịch ngợm, làm đệ không vui có phải không?" Giang Thâm ngồi bên giường nói: "Đệ không được tức giận, phải nghĩ cách khiến nàng ngoan ngoãn nghe lời, sau này sẽ không làm đệ tức giận nữa."Ánh mắt Giang Huyền Cẩn lạnh lùng nhìn hắn."Làm sao? Không tin?" Giang Thâm bĩu môi: "Đệ nhìn Nhị tẩu đệ nghe lời bao nhiêu? Qua cửa đã nhiều năm như vậy, trước giờ chưa một lần nào chọc ta giận, còn không thể chứng minh ta có cách trị thê(*) sao?"(*) Dạy vợ.
Từ Sơ Nhưỡng thật sự là... Không nói nhu thuận bao nhiêu, ngược lại giống như trúng tà mà đặt tất cả tấm lòng trên người Giang Thâm, chịu nhiều ủy khuất như thế, nhưng mỗi ngày nhìn thấy hắn, trong mắt vẫn sẽ phát sáng.
Giang Thâm buông mắt trầm mặc, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Huynh nói đi.""Vấn đề lớn nhất của đệ, chính là người trong viện quá ít!" Giang Thâm nói: "Đệ muội khó tránh khỏi sẽ cảm thấy mặc kệ đệ thế nào cũng chỉ có một mình nàng ấy, cho nên chẳng có lo ngại gì! Sao đệ không cưới thêm vài người..."Vẫn chưa nói xong, Giang Huyền Cẩn đã cười lạnh một tiếng.
Giang Thâm thức thời mà chuyển chủ đề: "Đương nhiên rồi, tính tình của đệ như thế, trông đợi vào việc cưới thêm vài người là không thể nào rồi, nhưng đệ cũng còn có cách khác. Đệ phải khiến đệ muội để ý đến đệ, chỉ sợ sẽ đánh mất đệ, như vậy nàng ấy mới có thể nghe theo đệ!""Nhị thúc." Giang Diễm nhíu mày: "Sao con cảm thấy chủ ý của thúc có hơi tệ?""Ngươi ngay cả một chính thê cũng chưa cưới, hiểu cái gì?" Giang Thâm tấm tắc lắc đầu: "Trong chuyện tình cảm, các ngươi thúc ngựa cũng không đuổi kịp ta, cứ nghe lời tiền bối đi, có chỗ có ích đấy."Giang Diễm bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm với Giang Huyền Cẩn: "Người đừng nghe Nhị thúc nói, thật ra tiểu thẩm thẩm...""Hai người các người, thật sự tưởng ta nhàn rỗi đến tốn nhiều thời gian vào chuyện như vậy sao?" Khuôn mặt Giang Huyền Cẩn trầm xuống: "Đi ra ngoài hết đi."Giang Thâm và Giang Diễm đưa mắt nhìn nhau, cẩn thận nghĩ lại cũng đúng, ai cũng biết Tử Dương Quân lo nước lo dân, luôn luôn đối với chuyện tình cảm nhi nữ không quá để tâm, muốn hắn tốn tâm tư đi dạy bảo phu nhân, đích thật là làm khó hắn rồi.
Vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi.
Hai người đi rồi, Giang Huyền Cẩn rũ mắt ho nhẹ, thấp giọng hỏi Thừa Hư: "Có thật bị nhốt trong Phật đường không?"Thừa Hư gật đầu: "Nhị phu nhân tự mình mang người tới đưa đi.""Nơi đó thanh tịnh, không dung nạp được người như nàng." Giang Huyền Cẩn nói: "Đi thả đi."Là đau lòng cho Phật đường hay đau lòng cho người ta đấy? Thừa Hư lặng lẽ nâng mắt quan sát hắn, lại thấy trên mặt chủ tử nhà mình không có chút cảm xúc gì, hoàn toàn không nhìn ra đang nghĩ cái gì.
Vì thế hắn đi thả người, nửa phỏng đoán nửa lừa gạt mà nói một câu với người trong Phật đường: "Chủ tử mềm lòng rồi, phu nhân đi cẩn thận dỗ dành đi."Lí Hoài Ngọc vốn đang uể oải ỉu xìu, vừa nghe thấy lời này ánh mắt sáng lên, nắm lấy vài tờ giấy Tuyên Thành trên bàn xông ra ngoài, lúc chạy vào trong nhà chính không để ý dưới chân, bị vướng vào chân ghế loạng choạng một cái, ngã bổ rầm xuống trước giường.
Tiếng động này có hơi lớn, giang Huyền Cẩn nhíu mày, mở mắt ra."Chàng... Rốt cuộc chàng cũng bằng lòng gặp ta rồi!" Nghiến răng chịu đựng mà ngẩng đầu lên, trong mắt Hoài Ngọc sao sáng nhìn hắn: "Vết thương đã đỡ hơn nhiều chưa?"Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có thanh âm của một mình nàng, rơi xuống dưới không có tiếng vọng lại.
Thấy hắn phớt lờ người, Hoài Ngọc chớp chớp mắt, mở giấy Tuyên Thành trong tay ra để trước mặt hắn, cười nói: "Ta biết chàng giận, cho nên đây không phải là tới giải thích sao? Chàng xem, ta vẽ đó!"Trên đầu tờ giấy Tuyên Thành rất dài vẽ vài người nho nhỏ rất xấu, người thứ nhất thấp thấp chọc người cao tức giận, người thứ hai cao cao đó phớt lờ người thấp, người thứ ba thấp thấp chạy đi hái sao sáng, sau đó mang cho người thứ tư cao cao, hai người lại hòa thuận như ban đầu."Thế nào? Có giống hai ta không?" Hoài Ngọc nhếch miệng: "Ta vẽ bên trên cũng thật có thiên phú đúng không? Lúc còn nhỏ cũng chưa từng nghĩ tới khi trưởng thành có thể làm lão sư vẽ...""Ra ngoài."Hai chữ lạnh như băng, làm cho da đầu khiến người run lên.
Hoài Ngọc dừng miệng, lặng lẽ thu lại giấy Tuyên Thành: "Chàng không thích sao? Vậy cũng đừng vội đuổi ta đi, ta đút cho chàng dùng bữa trưa có được không? Chàng xem, đồ ăn đặt ở đây, chàng cũng chưa động."Con ngươi màu mực nhìn chằm chằm nàng, bên trong tràn đầy vẻ không kiên nhẫn: "Ngươi nghe không hiểu sao?""Nghe không hiểu đâu!" Hoài Ngọc cười: "Ngoại trừ lời dễ nghe, những cái khác một câu ta cũng nghe không hiểu."Nói xong, bưng bát Giang Diễm đặt ở bên cạnh lên, đưa tay muốn nâng hắn dậy. Nhưng bàn tay vừa mới chạm vào hắn, chợt nghe thấy vang lên "Bang" một tiếng.
Thoáng chốc kinh ngạc thu tay lại, Lí Hoài Ngọc chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mu bàn tay mới cảm giác được sâu sắc bị hơi lạnh đánh đến tê dại.
Giang Huyền Cẩn híp mắt nhìn nàng, đôi mắt kia thật sự rất đẹp, đáng tiếc ánh mắt lại không có chút thân thiện nào. Nhìn nàng, phảng phất giống như đang nhìn một thứ dơ bẩn gì đó."Ta..." Cổ họng hơi động, nuốt xuống vài ngụm, Hoài Ngọc không cười nổi nữa, ngẩn người nâng mắt nhìn hắn: "Ta thật sự làm chàng chán ghét như vậy sao?"Đây giống như đã không đơn thuần là tức giận nữa rồi, ngay cả ánh mắt cũng chống lại nàng. Lí Hoài Ngọc hơi hiểu ra rồi, không phải là nàng cố ý, cũng thành tâm thành ý cam nguyện để hắn trút giận cho nguôi giận, vì sao hắn lại càng tức giận thêm?"Ta và ngươi vẫn là không dính dáng gì tới nhau cho thỏa đáng." Hắn nói.
Hoài Ngọc sững sờ một lúc, cười nhẹ một tiếng: "Lại là bộ dạng này, tức giận liền không đùa giỡn cùng ta nữa sao? Thật sự muốn không dính dáng với ta nữa, sao chàng không đưa cho ta hưu thư đi?""Người trong nhà sẽ lo lắng.""Như vậy à..." Hoài Ngọc gật đầu: "Cũng là nói nếu không có họ, bây giờ chàng sẽ đưa hưu thư cho ta sao?"Vì sao không thể chứ? Trong lòng nàng trong mắt nàng đều không có hắn, đã coi như phạm vào bảy điều cấm kị(*), nên hưu chứ? Giang Huyền Cẩn rất muốn gật đầu nói phải, nhưng nhìn ánh mắt của người trước mặt này, hắn lại không thể nói ra.(*) Thất xuất chi điều - 七出之条: Bảy điều cấm kị, theo quan niệm thời xưa, người vợ phạm vào một trong bảy điều này sẽ bị đuổi khỏi nhà, người chồng cũng được bỏ vợ hợp pháp. Bao gồm: Không con, dâm dật, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, có ác tật.
Rõ ràng đã viên phòng, rõ ràng đã xem như phu thê chân chính rồi, người này lại vì một hiểu lầm mà muốn trực tiếp hưu nàng sao? Hoài Ngọc không nhịn được gật đầu bật cười, nàng không biết vì sao bản thân lại muốn gật đầu, cũng không biết vì sao bản thân muốn cười, nhưng trước mắt ngoại trừ động tác này, những cái khác nàng đều không làm được."Chàng là thiên chi kiêu tử(*), là viên ngọc sáng trong tay của mọi người, chàng tương đối tùy hứng, ta biết." Vừa gật đầu vừa đứng dậy, nàng nhếch miệng: "Ta sai rồi, ta cũng thừa nhận. Chàng không tha thứ, ta cũng không có cách nào ép buộc chàng. Nếu chàng đã muốn ai lo phận nấy, vậy thì cứ ai lo phận nấy đi."(*)Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.
Câu nói sau cùng, giọng nàng đột nhiên khàn đi, mang theo chút nghẹn ngào.
Trong lòng hơi xiết lại, Giang Huyền Cẩn nhíu mày nhìn nàng.
Lí Hoài Ngọc không khóc, chóp mũi cũng không hồng, rất bình tĩnh đứng lên, xoa xoa cái đầu gối vừa ngã đau, chân hơi khập khiễng đi ra ngoài."Phu nhân?" Thừa Hư đứng bên ngoài cửa, nhìn thấy khuôn mặt của nàng liền kinh ngạc mở to mắt.
Giang Huyền Cẩn chống thân lên, chợt thấy bóng dáng của người nọ bình thản, thanh âm bình tĩnh nói: "Chăm sóc tốt cho chủ tử nhà ngươi."Sau đó đi ra ngoài, ngay cả đầu cũng chưa từng ngoảnh lại liếc hắn một cái.
Sắc mặt trầm xuống, Giang Huyền Cẩn nhích người dựa vào đầu giường, cánh môi không dễ dàng gì mới có chút huyết sắc lại biến mất sạch sẽ. Thừa Hư tiến vào, vẻ mặt rất phức tạp ngồi xuống bên giường hỏi: "Ngài vẫn không chịu tha thứ cho phu nhân sao?""Không phải ngươi cũng không hi vọng ta sẽ dễ dàng tha thứ cho nàng sao?""Thuộc hạ..." Thừa Hư thở dài: "Thuộc hạ cảm thấy phu nhân thật sự làm sai rồi, nên giáo huấn nàng ấy một chút. Nhưng... Đã như vậy rồi, ngài cũng phải cho phu nhân một bậc thang leo xuống chứ.""Thế nào?" Giang Huyền Cẩn nâng mắt, trong mắt tràn đầy châm biếm: "Ta còn chưa giáo huấn nàng ấy, chỉ nói vài câu nặng nề, ngươi nhìn xem nàng có phản ứng gì?"Người làm sai rõ ràng là nàng, một chút thành ý xin lỗi cũng không có thì bỏ đi, nàng ấy còn giống như đang ủy khuất là sao?
Thừa Hư do dự nhìn chủ tử nhà mình vài cái, nhỏ giọng ấp úng: "Phu nhân như vậy... Cũng xem như có sự tình bên trong."Thế nào mà sự tình bên trong? Giang Huyền Cẩn nhíu mày nhìn Thừa Hư, ánh mắt rất không thể lí giải.
Nuốt xuống một ngụm nước miếng, Thừa Hư đắn đo một chút, ấp a ấp úng nói: "Hôm qua tiểu thiếu gia trút giận thay ngài, lừa phu nhân đến nhà thuốc lấy dược liệu không có, phu nhân lo lắng cho thương thế của ngài nên vẫn xuất phủ đến dược đường, kết quả tiểu thiếu gia lại sai người nhốt nàng ở bên ngoài, nghe nói là ngồi bên ngoài cổng suốt cả một đêm."Nhốt nàng ở bên ngoài? Giang Huyền Cẩn sững sờ.
Cho nên hôm qua nàng không đến nhìn hắn, chẳng lẽ là vì bị Giang Diễm nhốt ở ngoài cổng không thể đi vào?
Thừa Hư nói tiếp: "Hôm nay lúc vào cổng, phu nhân không nói một lời đã đi sắc thuốc cho ngài, bưng thuốc đến hỏi thuộc hạ có thể gặp mặt ngài một chút, nói vài câu hay không... Thuộc hạ nghe ngài căn dặn cản nàng lại, thoạt nhìn nàng rất thương tâm.""Không biết là ai đi nói với lão thái gia chỗ nào, nói phu nhân không chăm sóc tốt cho ngài, đêm không về phủ, phu nhân liền bị nhốt lại, nếu nhớ không nhầm, từ hôm qua lúc ngài bắt đầu bị thương đến bây giờ, phu nhân chưa ăn một miếng cơm nào."Một đêm không ngủ, một miếng cơm cũng chưa ăn, vội trong vội ngoài đi sắc thuốc cho hắn, còn vẽ tranh dỗ hắn vui vẻ, đổi lại một câu "Ai lo phận nấy", đích thật là có chút ủy khuất. Cho dù là nàng sai trước, nhưng Thừa Hư cảm thấy cũng không cần tàn nhẫn đuổi người đi như thế chứ? Vừa nãy hắn nhìn thấy mắt của phu nhân đã đỏ đến không thể tưởng tượng nổi rồi.
Chậm rãi ngồi thẳng người lên, trong mắt Giang Huyền Cẩn tràn đầy vẻ không thể tin: "Vì sao ngươi không nói trước với ta?"Thừa Hư chột dạ cúi đầu: "Ngài cũng chịu ủy khuất, dù sao thuộc hạ cũng không thể nói lời hay giúp phu nhân chứ? Vốn tưởng rằng ngài tức giận với phu nhân cũng qua rồi, ai biết được..."Ai biết được phản ứng của ngài lớn như thế, trực tiếp đuổi người đi chứ?
Nghĩ đến ánh mắt vừa nãy của nàng, trong lòng Giang Huyền Cẩn đột nhiên trầm xuống, mím môi suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Đi đem người tìm nàng về đây."Đã qua lâu như vậy rồi, người làm sao còn ở đây chứ? Thừa Hư mang người đi tìm một vòng, đừng nói là Mặc Cư, cả Giang phủ cũng chưa thấy người.
Người trên giường cuối cùng cũng cuống cuồng lên, gắng gượng chịu đựng vết thương khoác áo bước xuống giường muốn đi ra ngoài."Chủ tử!" Thừa Hư và Ngự Phong vội vàng tiến lên cản hắn lại: "Đã phái người xuất phủ đi tìm rồi, ngài đừng nôn nóng, ngài như vậy không thể ngồi xe cũng không thể cưỡi ngựa đâu!"Giang Thâm và Giang Diễm nghe được tin đi tới, mỗi người một bên ấn hắn lại, không rõ nguyên do mà hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"Giang Huyền Cẩn nhíu mày nhìn Giang Diễm.Ý thức được có liên quan tới mình, Giang Diễm căng da đầu nói: "Nếu là chuyện của tiểu thẩm thẩm, con có lời muốn nói. Lúc trước con đã muốn nói là con đã giúp người báo thù rồi, người không cần tức giận như thế nữa... Nhưng người lại không để con nói ra."Vết thương băng bó cẩn thận lại rớm máu, Giang Huyền Cẩn nắm chặt bàn tay thở hổn hển, lạnh giọng hỏi hắn: "Ai cho ngươi quản chuyện này?""Đúng vậy!" Giang Thâm bên cạnh lên tiếng phụ họa, đưa tay đẩy Giang Diễm ra ngoài cửa: "Mau trở về viết văn thư của ngươi đi, đừng càn rỡ chen vào đây."Lời nói đúng thật là đang khiển trách hắn, nhưng động tác kia lại là đang bảo vệ hắn. Giang Diễm cũng cảm thấy bản thân không chịu nổi ánh mắt vừa nhọn vừa lạnh kia của tiểu thúc, vội vàng thuận theo động tác của Nhị thúc chạy ra ngoài.
Giang Huyền Cẩn gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa."Aizz, đệ đừng trút giận lên người vãn bối chứ." Giang Thâm thở dài: "Không tìm thấy đệ muội sao? Muội ấy lại không thể đi quá xa, phái người đi tìm là được mà. Đệ xem vết thương trên người này, đừng đợi tìm được người về rồi vết thương của đệ lại nặng thêm, lại làm người ta lo lắng.""Con người nàng ấy." Giang Huyền Cẩn cắn răng: "Thật sự muốn chạy, không biết có thể chạy xa bao nhiêu.""Aizz, chỉ cần trong lòng còn nhớ đến đệ, lúc nào cũng không chạy xa đâu." Duỗi tay ấn hắn xuống giường, Giang Thâm thoải mái nói: "Yên tâm đi."Nhớ đến hắn sao? Trước kia Giang Huyền Cẩn không dám xác định, bây giờ lại càng không dám xác định. Hơn nữa cơ thể của nàng, đại phu từng nói phải tĩnh dưỡng cẩn thận, bây giờ bị giày vò như vậy, còn chịu đựng được không?
Lí Hoài Ngọc chịu đựng được, nhưng Bạch Châu Cơ hiển nhiên là sẽ phải kéo lết chân sau.
Lúc trèo tường rời khỏi Giang phủ đã cảm thấy đầu có hơi choáng váng, vốn tưởng rằng là do chưa ăn cơm đói bụng, nhưng sau thời gian đi được ba nén hương, chân của nàng cũng bắt đầu nhũn ra rồi.
Người trên đường rộn ràng nhộn nhịp, thường có người quay đầu liếc nàng một cái, nhỏ giọng bàn tán vài câu. Nàng nghe thấy rồi, chẳng qua cũng chỉ nói phu nhân này tinh thần sa sút linh tinh gì đó, hoàn toàn không có ai nhận ra rằng nàng đang cần trợ giúp.
Đi được nửa con phố, đằng sau đột nhiên truyền đến âm thanh xe ngựa lao vùn vụt, dân chúng bên đường nhao nhao kinh sợ tránh đi.
Hoài Ngọc cũng nhận ra có nguy hiểm, nhưng bây giờ trước mắt nàng một mảng hoa râm, căn bản là dựa vào thói quen mà đi về trước trước, muốn kiểm soát cơ thể mình né sang bên cạnh, thật sự là rất khó khăn."Cẩn thận đó!" Bên cạnh có người kinh sợ hô lên một tiếng.
Phu xe gắt gao kéo dây cương lại, tuấn mã hí vang, vó ngựa dâng lên cao, Hoài Ngọc trong lúc mờ mịt chỉ cảm thấy sau lưng đau buốt, tiếp đó cả người liền bổ nhào xuống, nháy mắt đã ngã xuống đất, trời đất bỗng nhiên trở nên tối sầm.
Xe ngựa này nhất định là của Giang Huyền Cẩn phái tới, trước khi bất tỉnh, Lí Hoài Ngọc oán hận mà nghĩ vậy.
Nhưng vừa ngủ một giấc tỉnh lại, mở mắt ra, người ngồi trước mặt nàng lại là Lục Cảnh Hành."Đầu ngươi bị úng nước à?" Vừa nhìn thấy nàng mở mắt ra, người này liền nắm lấy cây quạt gào lên: "Bản thân đang sốt cao mà không biết, còn tung bay trên đường giả dạng du hồn hả? Ngựa mà phi nhanh một chút nữa, ngươi đã đi gặp Diêm Vương rồi đấy có biết không!"Bị gào đến nhăn mày lại, Hoài Ngọc đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, mở miệng ra liền mắng lại: "Ngươi ăn gan báo à? Dám nói chuyện với tổ tông ngươi như vậy sao?""Tổ tông của ta thật sự không cần mạng như ngươi, vậy trên đời này đã không có ta rồi!""Không có ngươi vẫn không thiếu tiểu thương không tuân thủ luật pháp!""Ai là tiểu thương không tuân thủ luật pháp? Suất tháng một triều đình vừa ban thẻ "Thương nhân tốt" vẫn còn đang đặt trong Di Châu Các đó, ngươi có muốn đi xem một chút không?""Ta phi! Vậy bà nội nó chính là lão tử làm chủ phát cho ngươi đó, ngươi phải nể mặt chút!"Từng hồi gào ngươi đến ta đi, gào đến người bên cạnh đều hoa mắt choáng váng.
Hoài Ngọc vừa mới tỉnh lại, cổ họng rất khô khốc, ở trong cổ họng rất khó chịu, đưa tay sang bên cạnh gọi: "Nước!"Tựu Ngô vội vàng đem chén nước nhét vào trong tay nàng.Ừng ực ừng ực vài ngụm, Lí Hoài Ngọc tức giận trừng mắt với Lục Cảnh Hành bên giường, nhưng trừng mắt một lúc, cánh mũi lại cay cay, mắt cũng đỏ lên."Sao ta lại ở chỗ này?" Nàng mếu máo: "Có phải ngươi đụng phải ta không?"Trong lòng tê rần, Lục Cảnh Hành bỏ quạt xuống, bưng cháo bên cạnh múc đến bên miệng nàng: "Ai không có việc gì lại đụng ngươi chứ? Ta đi xem cửa hàng bên kia đường, đúng lúc gặp ngươi, tới làm anh hùng cứu mĩ nhân."Há miệng nuốt cháo, Hoài Ngọc đỏ mắt nói nhỏ: "Ngươi cứu ta sao? Nhưng sao ta cảm thấy là bị đụng đến bất tỉnh trên đường mà?"Lục Cảnh Hành ho nhẹ hai tiếng.
Không phải mỗi lần anh hùng cứu mĩ nhân đều có thể hoa bay đầy trời, cũng sẽ có những tình huống đột ngột xảy ra, ví dụ như thật sự không kịp xông lên, chỉ có thể dùng một tay đẩy nàng ra, kết quả không lượng lực tốt, liền đẩy người đụng ngất trên đường.
Loại tình huống này nói ra sẽ bị tổ tông đánh cho, Lục Cảnh Hành lựa chọn im lặng.
Hoài Ngọc cũng không truy hỏi, ăn từng ngụm cháo một, nước mắt tích trữ trong mắt càng ngày càng nhiều."Làm sao vậy?" Tựu Ngô không nhịn được hỏi: "Ai ức hiếp người?""Không..." Nàng lắc đầu: "Chỉ là lúc ra ngoài không thể mang Thanh Ti theo, có chút tiếc nuối."Nàng ra ngoài không ai cản, nhưng tiện thể mang theo Thanh Ti lại bị người chắn kín cổng sống chết không cho đi. Lí Hoài Ngọc cảm thấy, Giang Huyền Cẩn thật sự là một người tâm tư thâm trầm, thoạt nhìn không có phòng bị, thật ra khắp nơi đều phòng bị.
Lục Cảnh Hành liếc nàng một cái: "Vì sao rời khỏi Giang phủ? Chịu oan ức sao?""Ừ." Hoài Ngọc thành thật gật đầu: "Như lời ngươi nói, chơi với lửa có ngày chết cháy, suýt chút nữa tự thiêu mình, cho nên trốn ra ngoài yên tĩnh một chút."Hơi kinh ngạc, Lục Cảnh Hành để bát xuống: "Ngươi...""Kinh ngạc như vậy làm cái gì." Nàng nhếch miệng cười, đưa tay vuốt mặt: "Giả diễn phải khiến cho người ta tin tưởng, đầu tiên phải chính mình cho là thật. Ta nhất thời không nắm bắt tốt, lửa đốt lên quên mất phải thoát ra, cho nên ủy khuất thôi."Giang Huyền Cẩn lạnh lùng thật sự đến không kịp phòng bị, nàng chưa từng ngờ tới, nếu đã liệu đến rồi, trước tiên nên nhắc nhở bản thân chỉ là diễn kịch, vậy sẽ không bị thương tâm.
Quả nhiên con đường này không dễ đi như vậy.
Vẻ mặt Lục Cảnh Hành nghiêm túc, nói: "Đừng ở lại Giang phủ nữa, đến ở bên này của ta đi. Lệ Thừa Hành và Lương Tư Hiền đều đã bị rớt ngựa rồi, mục đích của ngươi cũng coi như đạt được rồi."Kẻ nịnh thần trong triều có hai người Lệ Thừa Hành và Lương Tư Hiền là Đan Dương chưa kịp giải quyết, trước mắt nếu đã mượn tay Giang Huyền Cẩn giải quyết rồi, vậy nàng còn ở lại Giang phủ cũng không có tác dụng gì."Không." Hoài Ngọc lắc đầu: "Vẫn còn một người ta chưa tìm ra.""Người nào?"Day day đầu, nàng hơi yếu ớt nói: "Giang Huyền Cẩn không phải người sắp đặt ta vào chỗ chết, vậy muốn hại ta nhất định có một người khác. Ngươi không muốn biết là ai sao?"Nhất định là muốn chứ, tất cả người trong phòng đều muốn, nhưng nhất định phải ở lại bên cạnh Giang Huyền Cẩn để tìm sao? Lục Cảnh Hành rất nghi hoặc, Tựu Ngô cũng nhíu chặt lông mày.
Hoài Ngọc không nói thêm, đôi mắt khép hờ lại, thoạt nhìn giống như lại muốn ngất xỉu.
Tựu Ngô vội vàng đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn lại, sau đó kéo Lục Cảnh Hành đi ra bên ngoài."Tại hạ cho rằng, điện hạ có thể làm đều đã làm hết rồi, thật sự không cần phải phí công phí sức lội trong nước bùn như thế." Hắn nhíu mày hỏi: "Lục công tử có cách nào có thể khiến điện hạ từ bỏ không?"Từ bỏ sao? Lục Cảnh Hành xòe quạt cười nói: "Tựu Ngô, ngươi đi theo bên cạnh nàng cũng đã mấy năm nay rồi, chuyện nàng đã hạ quyết tâm, ngươi từng thấy nàng từ bỏ không?""Nhưng..." Tựu Ngô nói: "Ngài xem bộ dạng kia của điện hạ, cũng không biết ở Giang phủ chịu bao nhiêu uất ức."Trước kia cho dù là chịu tiếng xấu thay người khác, chịu bêu danh, nước mắt cũng chưa từng rơi xuống. Nhưng hôm nay lại tốt rồi, mắt đỏ mũi đỏ, khóc thành nữ hài tử rồi.Ánh mắt Lục Cảnh Hành tối sầm lại, sau khi nghĩ một lúc, vẫy tay gọi Chiêu Tài tới, sai hắn tìm người đi nghe ngóng.
Qua giờ Mùi rồi, Thừa Hư và Ngự Phong vẫn chưa tìm được người. Giang Thâm nhìn thoáng qua sắc mặt của người trên giường, nhỏ giọng hỏi: "Nếu không thì báo quan đi?""Ngươi muốn để cả nhà đều biết không tìm thấy nàng, chờ tìm được về lại bị nhốt vào Phật đường sao?""Vậy thì làm thế nào? Kinh Thành lớn như vậy, dù sao cũng không thể chỉ dựa vào mấy ám vệ gia nô trong nhà đi tìm chứ?"Giang Huyền Cẩn không lên tiếng, sắc mặt trầm đến khó coi. Giang Thâm nhìn thấy, cười nhạo hắn một câu: "Nếu không thì đệ đi dán cáo thị, nói cho muội ấy biết đệ không giận nữa, có lẽ nàng nhìn thấy sẽ quay lại đấy?"Hoang đường, mới bao lâu không về mà phải dán cáo thị? Còn là dán loại cáo thị... Chẳng phải là để lộ ra hắn để ý nàng bao nhiêu sao?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, trên tay lại vẫn cầm mấy tờ giấy Tuyên Thành đưa cho Thừa Hư."Đây là cái gì?" Giang Thâm tò mò nhìn liếc qua, sau đó nhíu mày: "Cái gì rối loạn lung tung vậy?"Không để ý tới hắn, Giang Huyền Cẩn thấp giọng căn dặn Thừa Hư: "Tìm vài lão sư vẽ tranh, đem cái này vẽ ra nhiều bản, dán ra ngoài.""Vâng.""Cái này có thể có tác dụng gì?" Giang Thâm lắc đầu: "Ai xem hiểu chứ?"Thừa Hư cũng không giải thích với hắn, mang bức tranh đi ra ngoài làm việc, giờ Tuất một khắc, ba trăm bức vẽ lởm chởm người nho nhỏ đã dán đầy phố lớn ngõ nhỏ.
Nhưng những bức họa này còn chưa dán đến nửa canh giờ, đã bị hoàng bảng(*) truyền từ trong cung ra nhanh chóng bao trùm.(*) Hoàng bảng: Cáo thị của vua."Bắt thích khách?" Dân chúng nhao nhao vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía hoàng bảng.
Ngự Phong đang đi trên đường trông thấy, chen vào trong đám người vừa nhìn, trong lòng kinh hãi."Hoàng đế gặp thích khách ở ngoài cung, hiện dùng số vàng lớn truy bắt thích khách... Có manh mối gì trình báo về nha môn, tất có trọng thưởng..." Chuyện này không phải bị đè xuống rồi sao? Sao còn có thể treo thưởng công khai?
Không kịp đi tìm phu nhân nữa, Ngự Phong quay đầu chạy về Giang phủ, muốn bẩm báo chuyện này với Quân Thượng. Nhưng Giang Huyền Cẩn dày vò thật sự quá lợi hại, vết thương nứt toác ra, phát sốt cao, đã bất tỉnh nhân sự."Sao lại như thế này?" Giang Thâm có hơi buồn bực, nếu nhớ không nhầm, đệ muội đã cầu tình với bệ hạ, lấy giao tình của bệ hạ và Tam đệ, cùng với công lao Tam đệ hộ giá, bệ hạ quay về thế nào cũng không để chuyện này ồn ào lên mới đúng chứ.
Nhưng mà trên hoàng bảng chỉ nói bắt thích khách, cũng không nói Hoàng đế gặp thích khách ở gần Giang phủ, hẳn là vấn đề này không lớn đi? Ôm tâm tư gặp may mắn, Giang Thâm chỉ sai người truyền lời cho Giang Sùng, sau đó tiếp tục chăm sóc Giang Huyền Cẩn.
Giờ Tý một khắc, cuối cùng Giang Huyền Cẩn cũng lui sốt, Giang Thâm thở ra một hơi, đang định về phòng nghỉ ngơi chút, chợt thấy Thừa Hư và Ngự Phong vô cùng kích động xông vào nhà chính."Nhị công tử, người mau ra ngoài xem xem!"Trong lòng có loại dự cảm không lành, Giang Thâm đứng dậy đi theo bọn họ. Kết quả vừa mới mở cửa lớn Mặc Cư ra liền có vô số cây đuốc nghênh đón, chiếu vào hắn đến hoa cả mắt.
-----------------Editor: Yên tâm yên tâm, chương sau là đường, đường ngọt chất lượng quốc tế nhé (✧ω✧)
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
93 chương
66 chương